Hà Ý Nhiên tạm biệt hội nhóm 'chị em bà dì' về nhà nấu cơm trưa, giờ này Phó Thần cũng sắp trở lại. Khi y đang cắt thịt tươi cho một nhà Hổ, thì đúng lúc Phó Thần đã bước vào.
"Huynh về rồi?". Hà Ý Nhiên cười cong mắt nhìn hắn.
Phó Thần vừa từ trấn trên trở về, vừa bước vào đã thấy tiểu tức phụ cười cong mặt mày, tim gan hắn cũng mềm nhũn theo. Ôm người vào lòng hôn hai cái lên hai má bầu bĩnh, lại đặt tay lên vòng bụng đã cong lên rõ rệt của y xoa nhẹ hai cái. "Ta về rồi, em cùng nhi tử ở nhà có ngoan không?".
Hà Ý Nhiên bĩu môi. "Ta luôn rất ngoan, chỉ có nhi tử của huynh đòi ăn suốt ngày".
Phó Thần bật cười. "Vất vả cho tức phụ".
Hà Ý Nhiên cười như hoa, còn muốn thân mật ôm ôm hôn hôn nam nhân nhà mình thêm chút. Nhưng ánh mắt oán giận của năm Hổ quá mãnh liệt vì đang chờ ăn, nên y đành phải nhanh tay đặt thịt vào năm chậu gỗ của mấy đứa.
"Nhà hết thịt rồi, mai ngươi nên đi kiếm bạc về nuôi gia đình thôi, Bạch Nguyệt Quang".
Hổ cha —— Bạch Nguyệt Quang liếc Hà Ý Nhiên một cái, tỏ vẻ 'đã biết'.
Phó Thần khẽ cười, ngày mai hắn ở nhà cho nên cũng tính vào núi một chuyến săn chút thú rừng, đào chút rau dại, nấm rừng cho tức phụ.
Hà Ý Nhiên sơ chế bốn cái đùi vịt béo mập, còn Phó Thần dùng cối đá xay nhuyễn gia vị cho tức phụ ở bên cạnh. Hắn vừa xoay trục đá trên tay, vừa lắng nghe tức phụ bi bô kể chuyện Vương thị động tay chân với đứa nhỏ mới hơn một tháng trong bụng Chấn thị. Sau đó lại nói đến chuyện nạp thiếp của lão Đại Hoàng gia nhà Hoàng phú nông kia.
"Huynh thấy sao?". Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn sang Phó Thần.
"Nam nhân khác thì ta không biết, nhưng ta sẽ tuyệt đối không bao giờ cưới thiếp nạp hầu vào nhà". Phó Thần son sắt lại kiên định nhìn thẳng vào mắt tức phụ hắn mà nói.
Hà Ý Nhiên 囧.
Cái gì cơ?
"Cưới thiếp nạp hầu gì cơ?". Hà Ý Nhiên há miệng nhìn nam nhân nhà mình.
"Vậy tức phụ hỏi chuyện gì?".
"Ta đang hỏi huynh thấy chuyện Vương thị ra tay với một đứa bé hơn một tháng trong bụng Chấn thị a? Sao lại có chuyện nạp thiếp ở đây?". Hà Ý Nhiên nheo mắt lại. "Huynh có thề thốt cũng vậy thôi, nếu huynh dám nạp thiếp...". Y cầm con dao phay trong tay giơ lên, chặt "phịch" một cái vào đùi vịt trên thớt.
Phó Thần tâm trạng phức tạp nhìn cái đùi vịt bị chặt làm đôi trên thớt: "....".
Sau khi 'ổn định' chuyện nạp thiếp với phu quân nhà mình, Hà Ý Nhiên bắt đầu vào việc nấu nướng trên tay.
Đùi Vịt đã ướp đẫm gia vị tỏi, đường, muối, bột tiêu, dầu mè, nước tương... Hà Ý Nhiên cho bốn đùi vịt béo mập vào chảo dầu nóng, chiên ngập dầu cho đến khi vàng đều. Y muốn làm vài món cho phu quân nhà mình bồi bổ, thời gian này đều là Phó Thần ở bên ngoài đàm sinh ý, quản lý tửu lâu. Rất bận rộn!
Phó Thần ngồi trên ghế gỗ giúp tức phụ hắn canh củi lửa.
Thịt vịt sau khi chiên vàng, cho vào nước dùng xương cốt cùng củ sen, táo đỏ... hầm trong lửa nhỏ hai tiếng, cuối cùng cũng chín mềm. Nam nhân nhà y bên cạnh cũng đã đói đến mức bụng réo lên rồi.
Y cho đùi vịt vào tô, lại múc thêm củ sen, táo đỏ, kỉ tử... rắc lên trên chút tiêu. Vịt tiềm đã xong, vừa ngon, lại vừa bổ dưỡng.
"Mau uống canh, ta xào thêm hai đĩa đồ ăn nữa là xong rồi. Rất nhanh".
"Ân". Phó Thần đón lấy tô canh Vịt tiềm, rất thơm. Nguyên lai dược thang cũng không phải là khó uống như vậy.
Buổi chiều sau khi Hà Ý Nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, y hí hửng ôm rỏ kim chỉ thêu lên, muốn ra vườn đào ngồi hóng hớt cùng mấy người Cung thẩm, Thanh Bát. Hiện tại vườn Đào bên ngoài là nơi y thường xuất hiện nhiều nhất, cảnh đẹp không nói điểm tâm cũng ngon còn có chuyện để hóng.
Vừa bước đến cửa Đại môn, Hà Ý Nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện. Giọng nói the thé khó nghe kia không thể quen thuộc hơn được nữa, còn ai ngoài Vương lão bà cực phẩm (A+) kia!
"Ngươi muốn nói gì?". Phó Thần xách xọt tre chứa đầy thịt thú rừng trên tay, hắn vừa đi săn trở lại thì gặp Vương thị đã đứng chờ sẵn ở nơi này.
Lúc này, lợi thế khi đứng đối diện khiến Vương thị nhìn thấy rõ sắc mặt cùng ánh mắt Phó Thần đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Nói đúng hơn là từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ dành sự kiên nhẫn cho bà ta, cũng như cho một nhà Phó gia chủ trạch của tướng công bà ta.
"Phu nhân cẩn thận!". Cung thẩm rất biết nhìn bầu không khí, thẩm lên tiếng đánh vỡ trạng thái giằng co giữa Phó Thần và Vương thị.
"Dưỡng phụ", "Dưỡng kế mẫu" của lão gia luôn làm người chán ghét!
Phó Thần chú ý thấy động tĩnh, hắn biết tức phụ đang đi đến từ hồi nãy. Hắn cũng mặc kệ vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vương thị, tiếp tục đi lên bậc tam cấp Đại môn. "Là ra đón ta sao?". Ánh mắt mất kiên nhẫn vừa rồi khi đối diện với Vương thị đã tan biến, thay vào đó là nhu tình như muốn biến thành thực thể.
"Nha, huynh sao không vào nhà mà lại đứng đây?". Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn Vương thị. "Nương đến chơi sao?".
Nhìn nụ cười giễu cợt của Hà Ý Nhiên, Vương thị thầm nghiến răng. Bà ta cố dằn lòng xuống, xụ mặt lên tiếng. "Bận việc của các ngươi đi". Nói rồi bà ta cũng lập tức quay mông rời đi, nhìn sao cũng giống như đang né tránh Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên: "....".
Ta còn có thể ăn thịt được Vương lão yêu bà này sao?
Y đưa mắt nhìn lên Phó Thần. "Bà ta tìm huynh làm gì vậy?".
"Không biết, ta cũng không quan tâm bà ta. Mau vào nhà ta săn được nai bào, bữa trưa thái mỏng xào cùng rau rại ăn được không?". Phó Thần đỡ lấy Hà Ý Nhiên xoay người vào trong nhà.
"Hảo, có nấm phải không? Chúng ta hầm thêm một nồi canh gà hầm nấm nữa". Đã lâu không ăn, cho nên rất thèm a!
"Được, ta chuẩn bị nguyên liệu cho em". Phó Thần không có ý kiến.
Tiết trời ngày càng nóng lên, thịt thú rừng Phó Thần cùng Bạch Nguyệt Quang săn về đều phải nhanh chóng xử lý, sau đó đưa vào không gian giữ tươi.
Nồi đất hầm canh nấm gà sôi ùng ục trên bếp lò, chỉ ngửi mùi hương bốc lên thôi cũng cảm nhận được vị ngọt, thanh thơm ngon. Hà Ý Nhiên hàng ngày luôn chú trọng tiêu chuẩn nấu nướng của y cần phải ngon miệng, nhưng không kém bổ dưỡng. Lần này mang thai y cũng không thể xem thường, y và Phó Thần tìm hiểu rất nhiều kinh nghiệm từ mấy trưởng bối trong nhà Hà gia, các đại nương đại thẩm trong thôn. Bên cạnh lại có Cung thẩm, Trần thẩm, Hạnh thẩm cùng Dương thúc đầy kinh nghiệm thực tế, cho nên nhãi con trong bụng y ngày càng phát triển ổn định. Trong quá trình mang thai, 'mẹ bầu' cần ăn uống ngủ nghỉ hợp lý đầy đủ chất dinh dưỡng. Và các món ăn từ gà hầm chính là giải pháp rất quan trọng cần bỏ túi. 'Mẹ' khỏe thì bé sẽ khỏe. Canh gà hầm nấm chính là một điển hình!
"Lão gia, phu nhân đồ đạc đã được chuẩn bị đầy đủ rồi ạ". Cát thúc cung kính đi đến bẩm báo cùng Hà Ý Nhiên và Phó Thần.
"Hảo". Hà Ý Nhiên cười tít mắt, hớn hở cầm gà mái già, táo đỏ, trứng gà, đường đỏ cùng Phó Thần một đường đánh trống khua chiêng đến nhà Phó gia chủ trạch.
Đừng tưởng y đã quên chuyện Phó Huân, Vương thị kéo đến nhà tính toán chiếm tiện nghi của nhà hai người mình. Y sẽ khiến Vương thị phải tức giận đến mức nằm bệnh trên giường vài ngày không ra khỏi cửa.
Thấy hai người tay trong tay cùng nhau đi về phía cuối thôn, có thôn dân lên tiếng hỏi.
"Phó Thần, nhà Phó Thần đi đâu mà mang nhiều lễ vật bổ dưỡng như vậy?".
"La đại thẩm khỏe, hai chúng ta đi qua nhà cha nương. Không phải cách đây không lâu Trương lang thúc giúp nhà cha nương bên kia đến chẩn mạch sao? May mắn chẩn ra tiểu nương đang có Hỉ mạch hơn tháng, chúng ta đã sớm muốn đi thăm hỏi nhưng thời tiết quá lạnh, hài tử trong bụng ta cũng không chịu được dằn vặt. Hôm nay nhân lúc thời tiết ấm áp, vừa hay Thần ca hết bận việc sinh ý bên ngoài, cho nên hai chúng ta qua chúc mừng cha nương và Tiểu nương a!". Hà Ý Nhiên cười tít mắt đáp.
"Nhiều đồ như vậy cơ à?". La đại thẩm cười híp mắt.
"Chỉ là tấm lòng hai chúng ta muốn hiếu kính a". Hà Ý Nhiên kéo tay Phó Thần đi qua vài nơi đang có thôn dân đứng tụm ba tụm bốn, hai người chào hỏi xong mới đi đến nhà Phó Huân, Vương thị bên kia.
Nhìn theo bóng lưng hai người, một vị đại nương bĩu môi giọng nói khinh bỉ. "Mộ tổ nhà Phó Huân kia đúng là tỏa khói xanh, hai phu thê Phó Thần, Hà Ý Nhiên này đúng là hiếu thảo nhưng hiếu thảo sai người".
"Còn không phải sao?". Trương đại thẩm híp mắt cười. "Bàn về hiếu thảo, cùng hiếu kính Phó Huân, Vương thị có ai bì với hai người Phó Thần nhà hắn. Ngay cả con đẻ của Phó Huân, Vương thị có hiếu được một phần như vậy ư?". . Kiếm Hiệp Hay
Nói đến mấy hài tử ruột thịt Phó Huân, Vương thị sở sinh, mấy đại thẩm cũng lắc đầu ngao ngán. Phó Chu cùng tức phụ gã Chu thị kia đúng là hai kẻ không biết dùng từ gì hình dung, từ ngày phân gia ra ở riêng. Dường như thôn dân xung quanh nhà Phó gia chủ trạch chỉ thấy Phó Chu, Chu thị đến nhà cha nương gã hai lần. Một lần Phó Trí khảo đỗ Cử Nhân, lần thứ hai chính là chiều mùng Một Tết vừa rồi. Đừng có nói hiếu kính, Vương thị không phải coi chừng hai kẻ đó lấy đồ nhà bà ta về nhà họ là mừng lắm rồi. Phó Trí kia thì lấy được vợ giàu có, quanh năm suốt tháng chỉ ở Huyện thành chẳng mấy khi về nhà. Có về nhà cũng là cầm bạc ở nhà đi, nghe bảo là đọc sách để thi Tam bảng kinh thành vào năm sau. Nhưng ai biết được gã ở Huyện thành có đọc sách gì hay không? Phó Thi đã gả xa làm vợ kế cho nhà người ta, xem chừng cũng là một năm may ra mới trở lại một lần.
Có người thẳng miệng còn nói một nhà Phó Huân, Vương thị tính nết y chang nhau. Phó Thần đúng thật là dưỡng tử cho nên tính tình mới khác xa mấy người đó đến như vậy.
Hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên bước vào cổng Phó gia chủ trạch đã thấy hai nha hoàn đang phơi quần áo trước sân. Còn Phó Huân, Vương thị, Chấn thị đang ngồi trò chuyện phiếm trước bậc thềm. Nói là ba người trò chuyện vui vẻ còn không bằng nói chính xác hơn là Phó Huân, Chấn thị đang mắt đưa mày lại cùng nhau, còn Vương thị xụ mặt ngồi bên nhìn chòng chọc vào bụng của Chấn thị. Hai ánh mắt bà ta hận không thể biến thành hai lưỡi dao, hung hăng chọt mấy cái vào nơi ấy. Chấn thị ngồi bên cạnh, câu có câu không cười e thẹn nép bên Phó Huân. Thấy hai người đến, nàng ta đứng dậy đầu tiên.
"Lão Đại, nhà lão Đại đến chơi".
"Cẩn thận". Phó Huân đỡ lấy Chấn thị, trong mắt ông ta có vẻ như Chấn thị đang hoài thai sắp đến ngày sinh.
"Giờ mới có hai tháng, còn sớm lắm! Lão gia tử, sau này ngươi cần phải mỗi thời mỗi lúc chú ý tránh cho nàng ta không cẩn thận làm mất đứa nhỏ." Giọng nói chanh chua của Vương thị vang lên, bà ta không quên liếc ánh mắt căm phẫn qua.
"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, nếu đứa nhỏ trong bụng ta xảy ra chuyện, hay không thể ra đời thì lúc đó một nhà chúng ta lại ngồi xuống hảo hảo 'làm rõ' một hai". Chấn thị cười tủm tỉm, thâm ý nói với Vương thị một câu.
Hà Ý Nhiên thích thú nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của Vương thị. Chấn thị đang nhắc nhở hành vi tháng trước của Vương thị đây mà, không biết bà ta đã làm gì nha?
Vương thị chú ý đến nụ cười thích thú có phần hơi chói mắt của Hà Ý Nhiên, trợn trắng trong lòng hận không thể vả cho y hai cái.
"Lão Đại, nhà lão Đại. Hai người các ngươi cũng ngồi". Phó Huân nở nụ cười thoải mái với hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên. Dường như ông ta đã quên đi chuyện hề của ông ta, Vương thị mới cách đây không lâu.
"Này là đồ cho tiểu nương các ngươi phải không? Để ta...". Vương thị giờ mới chú ý đến hai tay Phó Thần, Thanh Bát đứng sau xách đầy đồ.
Phó Thần né tránh cánh tay bà ta, Thanh Bát còn khoa trương hơn. Khi cánh tay Vương thị đến gần, nàng nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước.
Hành động của Phó Thần trực tiếp làm sắc mặt của Vương thị xụ lại, còn với Thanh Bát bà ta đã lập tức rít lên. "Hạ nhân thấp kém như ngươi đang diễn trò mèo gì?".
Thanh Bát không đau không ngứa đứng sau lưng Hà Ý Nhiên.
Thanh Bát không để tâm sắc mặt, hay lời nói của Vương thị nhưng tiểu Xuân, Tiểu Hỉ lại không hề. Hai nha hoàn nghe lời Vương thị nói xong, ánh mắt bỗng trầm xuống. Tiếng gầm bén nhọn của Vương thị cũng đánh động đến Thang Kỳ đang ở trong phòng cho nữ nhi uống sữa.
Phó Thần đưa cho tiểu Xuân. "Này là nhà chúng ta tặng cho chủ tử của ngươi, cầm lấy".
Thang Kỳ cười tủm tỉm đi đến. "Tiểu Xuân, tiểu Hỉ còn đứng đó làm gì? Mau đỡ giúp đồ vật trên tay Đại ca, Đại tẩu ta".
"Đa tạ các ngươi có lòng". Chấn thị gật đầu mỉm cười với hai người.
Phó Huân cũng khá hài lòng với phân lượng lễ vật mang đến của hai người, lão gật đầu nói. "Vẫn là hai ngươi có lòng nhớ đến ta và tiểu nương các ngươi".
Tiểu Xuân, Tiểu Hỉ lập tức tiến lên tiếp nhận đồ. "Đa tạ Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân".
Vương thị sắc mặt đen như đáy nồi nhỏ giọt, trong cái nhà này bà ta đã không còn tiếng nói gì rồi nữa phải không?
Phó Thần lười nhìn đám người bọn họ, ánh mắt hắn chăm chú dừng trên người tức phụ hắn bên cạnh.
Hà Ý Nhiên lôi kéo tay Chấn thị nói về những kiêng kị trong mang thai, mở miệng một câu 'đây là đại Hỉ sự', ngậm miệng lại thêm một câu 'khi mang thai nữ nhân mẫn cảm cần tướng công phụng bồi'. Y nói đến mức hai mắt Vương thị như muốn phun ra lửa, ngực phập phồng tức giận, hận không thể tiến lên vả vài cái lên khuôn mặt tươi cười của y lẫn Chấn thị bên kia.
Thang Kỳ lại chỉ ôm nữ nhi ngồi trên ghế, không xen vào bất cứ câu nào. Nàng ta như muốn tỏ rõ thái độ không thiên vị, không đứng về bất cứ phe nào Vương thị bên này hay Chấn thị bên kia.
Hà Ý Nhiên mà sớm biết chuyện hôm nay y đến kích thích Vương thị, làm bà ta 'dại quá mất khôn' mà đến kiếm chuyện với y không lâu sau này. Cũng như để y, Phó Thần có cớ 'tuyệt giao' với một nhà cực phẩm Phó gia chủ trạch, thì có lẽ y đã ngày ngày đến nhà họ kích thích bà ta từ lâu rồi.
Ngươi nói xem, tố chất tâm lí kém đến như vậy, một chút kích thích ngươi đã không chịu nổi. Vậy mà ngươi còn muốn chơi trò chơi nhập vai gia đấu. Nghĩ đến đây Hà Ý Nhiên bỗng dưng lại có suy nghĩ, Phó Huân, Vương thị sinh hoạt một nhà này hiện nay rất phong phú, có để đạo diễn, biên kịch dựng thành phim 'Tiểu trạch đấu' cũng không tệ nha!