Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Phó Thần sau khi giúp đỡ xử lý hết đám sơn tặc, hắn quay trở lại: "....".

Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh này, hắn vẫn có chút không biết phải chấp nhận ra làm sao? Tức phụ mềm mại đáng yêu của hắn mỗi lần nhân lúc đánh người...

Phó Thần tiến đến ôm cả thê lẫn nhi tử lên. "Mệt rồi đi, chúng ta về xe thôi!".

Hà Ý Nhiên thở như tó, ôm lấy cổ nam nhân nhà mình. "Phía trước giải quyết xong rồi sao?".

"Ừ, đều trói lại hết rồi! Chờ giao cho quan phủ".

Bánh Bao thở hổn hển nhìn phụ thân bé. "Phụ thân thật lợi hại!".

Đáy mắt Phó Thần đầy ý cười, nhìn xuống nhi tử nhà mình. "Nương con và con cũng không tệ!".

Bánh Bao hơi ngại ngùng.

Hà Ý Nhiên hớn hở. "Thật sao?".

Phó Thần giật giật khóe môi. "Ân".

"Nào có, nào có! Hí hí ". Hà Ý Nhiên mệt muốn chết, tu sĩ như y quả nhiên là thất bại.

Hàn Vấn Thiên đáy mắt hơi vặn vẹo. "Điện hạ... đó... sao?".

Thị vệ thân tín của hắn đứng bên, miệng đã méo xệch. "Hơi vô... lại chút nhưng biết mình biết ta...".

Hàn Vấn Thiên trừng thị vệ một cái. "Ngươi ở biên cảnh gió cát lâu, cũng bị cát vào hết đầu rồi sao? Lời đại nghịch bất đạo như vậy ngươi cũng dám nói ra lời?".

"Ti chức biết sai". Thị vệ mặt vô cảm chắp tay nói.

Hàn Vấn Thiên thở dài, một người so với một người không làm người ta yên tâm cho nổi.

Trời đang vào thu, nơi nơi tuy phong cảnh cùng vạn vật đang tiến vào thời kì cỏ cây tiêu điều, lá úa vàng. Nhưng ít ra cũng có hoa cỏ, cây cối thích hợp với mùa thu.

Rừng phong Vạn Vật thuộc Hàm Châu châu phủ.


Nhìn từ xa, rừng phong rộng khoảng ba mươi mẫu trước sườn núi đang vào mùa thay lá, với hai màu đỏ và vàng. Những chiếc lá phong cuống dài, xẻ ba nhánh với mép răng cưa màu đỏ cam rụng xuống cũng tạo nên một cảnh thi vị khó diễn tả.

Tần An, Triệu Hi Phú đang cùng nhau trải bút làm thơ.

Hà Ý Nhiên cho người trải thảm ngồi dưới gốc cây phong cổ thụ hai ba người ôm, vừa nhìn ngắm xung quanh vừa trò chuyện với Bánh Bao và Phó Thần bên cạnh.

Trần thẩm, Thanh Đại hiếm khi được ra ngoài chơi. Hai người cũng tranh thủ trải bút họa lại cảnh đẹp trước mắt.

Đoàn người cứ nhàn nhã ngắm cảnh đẹp dọc một đường, cánh đồng hoa cải vàng, cải trắng, cúc vàng nở rộ... mỗi nơi lại có vẻ đẹp khác nhau. Đóa hoa cải đơn giản với màu trắng tinh khôi, có thể làm say đắm lòng người, kích phát thi từ từ thi sĩ. Những bông hoa xinh xắn và dịu dàng e ấp khiến cho tâm trạng của mỗi người cũng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu, thư thái và vui vẻ hơn.

Sau hai năm Hà Ý Nhiên kết hợp cùng Nhiếp Hằng, trong ba mươi sáu tỉnh thuộc Đại Hạ, thì phải có đến mười tám tỉnh mở rộng chi nhánh 'Thần Nhiên Tửu Lâu', còn lại vẫn đang tiến hành mở thêm. Lãi ròng chia bốn sáu, Hà Ý Nhiên bốn còn Nhiếp Hằng sáu phần. Cũng bằng đó thời gian bạc óng ánh chảy đầy túi Hà Ý Nhiên. Hầu như Châu phủ lớn nào cũng thấy biển hiệu của 'Thần Nhiên Tửu Lâu' mọc lên trên đoạn đường đắt đỏ nhộn nhịp nhất.

Đến Châu phủ lớn thì đoàn người và xe đều dừng lại ở 'Thần Nhiên Tửu Lâu' nghỉ ngơi ăn uống, còn đâu trấn nhỏ, màn trời chiếu đất cũng không ai thấy cực nhọc gì.

Đến cuối tháng Chín, cuối cùng ba xe ngựa cũng đến cổng Kinh thành.

Một chén trà cùng cái dập đầu của Tần An, tự dùng danh xưng Tiểu đệ đối với Đại ca Đại tẩu hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên.

Phó Thần thương lượng cùng Hà Ý Nhiên, muốn bọn họ khởi hành đưa Tần An đến tận Kinh thành báo danh thi cử. Nước đục ở Kinh thành không cạn, còn là vũng xoáy rất sâu so với những nơi khác. Đặc biệt là liên quan đến thi cử ba năm một lần, nếu chỉ để những sĩ tử nhà nghèo tự thân một mình đến Kinh thành báo danh, tự khảo thí thì có lẽ sẽ chịu thiệt rất lớn. Phần lớn là do Phó Thần suy nghĩ kĩ, hắn đã có ý định không e ngại né tránh mọi thứ. Cho dù là thân phận của tức phụ hắn hay bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn có thể đứng lên dùng đôi vai mình mà gánh vác.

Đoàn nhân mã dừng lại trước cửa Thần Nhiên Tửu Lâu bên phố Đông Kinh Thành, tiểu nhị niềm nở chạy ra đón. Nhìn thấy cờ thêu trên xe chỉ có hai chữ 'Thần Nhiên', lại nhìn lệnh bài trên tay Phó Nhị. Tiểu nhị trợn tròn mắt nhanh trí ngậm chặt miệng, bỏ qua ý đồ gào toáng tên chưởng quầy lên. Sau đó nhanh nhẹn đưa thêm người ra đón xe ngựa và ngựa mang đi cất sau hậu viện.

"Quý khách mời đi bên này ạ!". Tiểu nhị cười tít mắt dẫn đường mấy người Phó Thần, Hà Ý Nhiên đi về phía hậu viện.

"Thuộc hạ bái kiến Phó lão bản, Phó phu nhân, tiểu thiếu gia". Chưởng quầy đứng trước sân viện chờ đợi, vừa thấy hai người Phó Thần dẫn đầu đi đến liền khom người thi lễ.

Đây là một trong hai lão bản của ông a!

"Cứ bận việc của ngươi đi, đa tạ". Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.

"Vậy... nếu lão bản và phu nhân có gì phân phó, xin hãy lên tiếng dặn dò thuộc hạ".

"Được". Phó Thần gật đầu, dẫn đầu đi về phía chính viện được xây phía sau hậu viện. "Tức phụ, nơi này có hợp tâm ý em không? Nếu không chúng ta đổi thành tòa viện khác bên ngoài?".


"Không sao". Hà Ý Nhiên lắc đầu cười, y đưa mắt nhìn xung quanh. Phía trước chính viện là một hoa viên nhỏ, trồng vài cây hoa và đủ loại bồn hoa, ở giữa là lối đi xây bằng đá xanh thông các đường với tiền trạch.

"Nơi này yên tĩnh thích hợp để Tần An và Hi Phú có thể ôn bài". Hà Ý Nhiên cười tít mắt nói.

"Đa tạ Đại tẩu đã quan tâm tiểu đệ cùng Hi Phú". Tần An chắp tay cảm kích nói.

"Tiểu thẩm, không ngờ tiểu thúc, tiểu thẩm đã mở rộng chi nhánh Thần Nhiên Tửu Lâu ra khắp nơi rồi, đến Kinh thành cũng có". Triệu Hi Phú một đường này vẫn chưa hết hoảng hốt nói.

"Là bằng hữu của Phó tiểu thúc ngươi, chúng ta chỉ góp cổ phần". Hà Ý Nhiên cười hớn hở nói.

Trần thẩm, Thanh Đại đã thay thế vài tiểu nhị nha hoàn dọn dẹp lại một lượt phòng ốc trong chính viện.

Trần thẩm chỉ huy mấy người tiểu nhị đưa nước ấm lên, Hà Ý Nhiên chậm rãi rót vào thùng tắm một lượng lớn nước linh tuyền, vừa có thể loại bỏ mệt mỏi vừa có thể phục hồi cơ thể.

Thấy nước ấm đã chuyển sang lạnh, Hà Ý Nhiên nhanh chóng ôm Bánh Bao nhấc lên. "Bánh Bao tắm đủ rồi".

Bánh Bao còn nuối tiếc, nhưng nhóc vẫn ngoan ngoãn để nương nhóc ôm lên.

Phó Thần sau khi lau khô sạch sẽ nhi tử, hắn lại làm máy sấy tóc đa năng, sấy tóc đen mềm ngắn cũn của nhi tử đến vừa khô vừa bông xù.

Hà Ý Nhiên nhanh tay thay trung y sạch sẽ cho Bánh Bao, lại đeo vớ trắng tinh mềm mại. Sau cùng y cúi xuống hôn lên hai má bầu bĩnh của con trai. "Tối nay chúng ta ăn gì nha?".

Một lớn một nhỏ dường như mở miệng cùng lúc.

"Tức phụ nấu gì ăn cũng ngon".

"Nương nấu gì ăn cũng ngon".

Hà Ý Nhiên bật cười. "Hảo, làm thịt lớn cho hai người".

"Ta hỗ trợ em nhóm bếp".

"Con hỗ trợ nương rửa rau".


"Được, được, được". Hà Ý Nhiên mặc áo dày dặn cho con trai, lại đội thêm chiếc mũ màu lam cho bé con. Nhìn hai cha con đang đói bụng muốn nhanh chóng được ăn cơm, y cười rộ lên.

Hương vị tinh tế của món thịt cừu hầm với vỏ quýt, nấm hương... Thịt kho Đông Pha mềm mại, vẫn giữ được độ ngọt và thấm đều gia vị hòa quyện cùng với mùi thơm của gừng và hành lá. Cá hấp ngọt thịt dậy hương...

Phó Thần, Bánh Bao ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Hà Ý Nhiên ngồi gỡ xương từng miếng thịt cá cho con trai, lại gắp cho nam nhân nhà mình.

Sáng ngày hôm sau, Phó Thần cho gọi Tần An, Triệu Hi Phú tới.

"Ta có bằng hữu ở nơi này, người đó có quen một tiên sinh rất có tiếng ở Quốc Tử Giám. Các ngươi ôn bài khảo thí cũng cần một tiên sinh chỉ điểm thêm vài ngày cuối này, ăn sáng xong hai người các ngươi chuẩn bị bản thân sạch sẽ một chút, ta và Đại tẩu các ngươi đưa hai ngươi đi gặp người". Phó Thần nhàn nhạt nói.

Bằng hữu mà Phó Thần nói, đương nhiên là Nhiếp Hằng.

"Tiểu thúc, có cần... chúng ta chuẩn bị thêm chút quà lễ không? Gia gia, nãi nãi và cha nương ta ở nhà có cho ta mấy chục lượng bạc phòng thân. Nhưng một đường đi này, ta còn chưa có dịp dùng đến bạc... ". Triệu Hi Phú gãi gãi đầu, xấu hổ hỏi ý kiến.

"Việc này sau này hãy nói, còn quà lễ hôm nay đến bái phỏng nhà tiên sinh, tiểu thẩm ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi. Hai người các ngươi chỉnh trang bản thân lại một chút là được".

"Vâng Đại ca/ tiểu thúc".

Tần An, Triệu Hi Phú dù nội tâm đang rất kích động nhưng vẫn khom người chắp tay thi lễ cùng Phó Thần. Sau đó hai người mới nhanh chóng trở về phòng ốc của mình, muốn tắm rửa thay đồ sạch sẽ, chỉnh trang lại bản thân đôi chút.

Vị tiên sinh Quốc Tử Giám này họ Lâm, tự Hiên. Lâm phủ nằm tại con đường ngay sau phía khu phố Đông. Kỳ thi mùa xuân là thời kỳ mẫn cảm, học trò đến bái phỏng quan viên rất dễ dàng gợi ra nghi ngờ vô căn cứ, thế cho nên Nhiếp Hằng đã lựa chọn Lâm Hiên Tiên sinh. Ông là Trạng Nguyên năm Minh Thuận thứ mười năm, nhưng lại quyết định không vào triều làm quan. Mà lựa chọn làm một tiên sinh chỉ dạy thư sinh ở Quốc Tử Giám mười tám năm nay.

Vì đã liên hệ trước, cho nên mấy người Phó Thần, Hà Ý Nhiên, Bánh Bao, Tần An, Triệu Hi Phú đi đến Lâm phủ, vừa báo danh tánh, gác cổng Lâm phủ liền mời họ vào.

"Các vị xin mời!". Quản gia đích thân đứng đợi mấy người, sau đó cung kính dẫn đường phía trước.

"Làm phiền". Mấy người chắp tay về phía quản gia Lâm phủ.

"Là việc lão phu nên làm, xin mời các vị". Lâm quản gia khi nhìn thấy mấy người Phó Thần, quả nhiên rất bất ngờ. Theo lời lão gia nhà ông, mấy vị khách nhân này dù 'quý' thì cũng là do có quan hệ nên mới trở thành khách quý. Nhưng không ngờ diện mạo hay khí chất của mấy người, đặc biệt là vị lão bản đi đầu này quả thật khiến người mở rộng tầm mắt.

Cũng giống như Lâm quản gia, Lâm tiên sinh khi nhìn thấy Phó Thần, Hà Ý Nhiên đều rất ngạc nhiên. Chỉ biết hai người là phu thê, lại còn là thương nhân nhưng không ngờ khí chất hay diện mạo bên ngoài đều không thể bỏ qua được. Bé con khoảng chừng ba bốn tuổi qui củ ngồi bên cạnh hai người cũng làm người bất ngờ không kém. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn khỏe mạnh hồng hào đang rất nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, hai tay nắm khẽ đặt lên đùi. Nhìn là biết hàng ngày hẳn là được dạy lễ nghi rất tốt.

Sau một hồi chào hỏi, Lâm Hiên tiên sinh khảo qua Tần An, Triệu Hi Phú vài vấn đề về học phú, sau khi đánh giá thì vui vẻ chấp nhận giữ người ở lại. Khi nhìn về phía Tần An, tiên sinh còn vuốt râu tỏ vẻ hài lòng.

Cũng đã ngồi được một lúc lâu, Hà Ý Nhiên ra hiệu cho Thanh Cửu dâng lên lễ vật.

Thanh Cửu nhẹ nhàng để mấy người hộ viện mang lễ vào, nàng uốn gối hành lễ rồi lui ra ngoài cửa.


"Tiên sinh có lẽ cũng biết, lá trà Thần Nhiên điền trang của Phó tiểu thúc, tiểu thẩm đã nổi tiếng khắp mọi nơi Đại Hạ. Thương nhân Nam Bắc hàng năm tìm đến Thanh Lâm trấn chúng ta cũng chỉ vì muốn tranh giành vài cân lá trà này". Triệu Hi Phú chắp tay cười nói.

Lâm Hiên tiên sinh cười ha hả. "Sao lại chỉ là 'cũng' biết? Tiên sinh ta đây mê trà bao năm, cũng tìm hiểu rất nhiều trà đạo đấy nhé! Trong kinh thành có Yến gia, Yến Tu công tử lại có Nhiếp tiểu công tử là Hoàng thương đều buôn lá trà thượng phẩm. Nghe nói chính là mua từ phủ Thanh Lâm, mỗi cân không dưới vài chục lượng bạc. Thậm chí Nhiếp tiểu công tử mỗi lần còn đưa lá trà cực phẩm vào Hoàng cung, mỗi cân lá trà định giá là mấy vạn lượng. Không nghĩ tới hôm nay lão phu thật có lộc. Phó đại công tử và phu nhân khách khí quá, ra tay cũng thật hào phóng nha!".

Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. "So với việc Tiên sinh bỏ ra thời gian vàng bạc và tâm huyết của chính bản thân ngài, chỉ để chỉ điểm dạy bảo hai tiểu bối nhà chúng ta. Vài chục hay vài trăm lượng bạc lá trà này sao có thể mang ra so sánh được? Nếu Lâm Hiên tiên sinh cảm thấy lá trà và rượu Dâu tằm không tệ thì có thể chuyển lời cho tiểu đệ Tần An. Hai chúng ta lại chuẩn bị thêm một ít lá trà và rượu mang đến đây".

Lâm Hiên tiên sinh nhướn mày nhìn Hà Ý Nhiên, sau đó bật cười lớn.

Đúng là tiểu hồ ly!

Bản thân Lâm tiên sinh chỉ nghĩ sẽ chỉ điểm, sửa sang lại bài vở sắp tới giúp hai người Tần An, Triệu Hi Phú một hai điểm. Không ngờ từ lời vị Phó phu nhân này lại thành ông sẽ dùng tâm huyết, dùng thực học của đời mình ra chỉ dạy.

Phó lão bản này đúng là có được một tiểu thê tử tốt a!

Hà Ý Nhiên chớp chớp mắt.

"Vậy lão Tiên sinh ta đa tạ hai vị trước". Lâm Hiên tiên sinh tủm tỉm thâm ý vị trường nhìn Phó Thần lại nhìn Hà Ý Nhiên gật đầu nói.

Tần An, Triệu Hi Phú cũng đã nghe ra ý trong lời của hai người Lâm tiên sinh và Hà Ý Nhiên. Hai người lập tức đứng lên, làm lễ lớn thầy và đệ tử cùng Lâm Hiên tiên sinh. Sau đó là vái người thật sâu với Phó Thần, Hà Ý Nhiên.

Lâm Hiên tiên sinh vuốt râu hài lòng nhìn thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh của hai học trò mới thu này. Ông cũng đoán ra được ý định của Tần An, Triệu Hi Phú là muốn một lần khảo thí này sẽ dùng hết tâm sức để đạt được thứ hạng cao. Mục tiêu của bọn họ là vào triều làm quan.

Thời gian đến ngày báo danh khảo thí đã không còn nhiều, cho nên sau khi đưa ra quyết định ngày mai để cho hai người Tần An, Triệu Hi Phú đến đây nghe giảng bài thì mọi người cáo từ với Lâm tiên sinh, cùng nhau ra về.

Lâm phu nhân từ phòng trong đi ra, nhìn theo bóng dáng mấy người rời đi. Ánh mắt không rời, thần sắc suy tư mà nhìn sau ba người một nhà Phó Thần, Hà Ý Nhiên. "Lão gia, sao ta lại cứ thấy hai phu thê họ Phó kia nhìn rất quen mắt như vậy?". Bà nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra đã từng gặp hai người bọn họ ở đâu.

Lâm Hiên tiên sinh làm người liêm chính, dù đỗ đạt Trạng Nguyên nhưng lại yêu nghề cầm thước gõ trẻ này. Ông làm tiên sinh ở Quốc Tử Giám cũng đã mười tám năm, còn sớm hơn khi đỗ Trạng Nguyên năm đó ba năm. Ngày thường ngoài việc đến Quốc Tử Giám giảng bài, cũng không nhận học trò là công tử thế gia chính kinh. Việc lớn nhỏ trong Lâm phủ, đều là Lâm phu nhân một thân đốc thúc giải quyết. Yến hội, gặp mặt nơi Kinh thành cũng chỉ mình Lâm phu nhân tham dự, cho nên đối với việc hỏi trượng phu mình, Lâm phu nhân chỉ là hỏi vu vơ. Bà đang cố vắt óc nghĩ diện mạo của hai người Phó Thần và phu nhân hắn, tại sao lại quen thuộc đến như vậy?

Lâm Hiên tiên sinh cũng gật gù. "Ta không rõ hai người họ rốt cuộc là thần long phương nào, nhưng đúng là diện mạo của Phó lão bản kia rất quen thuộc. Dường như... đã gặp ở đâu?".

"Ông cũng thấy vậy ư?". Lâm phu nhân hơi sửng sốt.

Vừa ra khỏi Đại môn Lâm phủ, Tần An, Triệu Hi Phú cùng một nhà ba người Phó Thần tạm chia ra hai đường. Hai người họ về hậu viện Thần Nhiên tửu lâu, muốn chuẩn bị bài vở ngày mai đi gặp tiên sinh. Còn ba người Phó Thần, Hà Ý Nhiên và Bánh Bao thì sẽ đi dạo phố.

"Hai người các ngươi từ mai sẽ đến ôn bài nơi Lâm Hiên tiên sinh rồi, thời gian còn lại cũng đừng ru rú trong phòng ôm sách học mãi. Chi bằng đến mấy Trà lâu lớn mở ra dành cho các thư sinh, đi giao lưu trao đổi với các học trò khác, học hỏi lẫn nhau, có lẽ sẽ có thêm kiến thức khác". Hà Ý Nhiên nghiêm túc khuyên nhủ hai người.

"Đa tạ Đại ca/ tiểu thúc, Đại tẩu/ tiểu thẩm chỉ điểm. Hai người chúng ta sẽ". Tần An, Triệu Hi Phú chắp tay cười nói.

Mấy người chia ra hai đường khác nhau. Phó Nhị, Trần thẩm, Thanh Đại đi phía sau ba người Phó Thần một khoảng cách vừa đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận