Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Đầu tháng tư, Lê Diệu Nam rốt cuộc hết nhiệm kỳ. Chớp mắt một cái thế mà hắn đã ở Vân Nam gần tám năm. Nhìn cảnh tượng Vân Nam sung túc hướng vinh, một loại cảm xúc tự hào thản nhiên sinh ra, khối đất này là hắn tự tay gây dựng nên được như bây giờ.

Lê Húc cũng từ trĩ tử hai tuổi trở thành phiên phiên thiếu niên, Tôn Thụy Tư giáo dục nó thật tốt, lời nói cử chỉ tiến thối có độ, thoạt nhìn càng trầm ổn, việc lớn việc nhỏ đều có thể giúp đỡ Lê Diệu Nam.

“Phụ thân.” Lê Húc cất bước từ ngoài phòng đi tới, bên môi câu một tia cười nhạt.

“Ừ! Hôm nay công khoá thế nào?” Đối với trưởng tử, Lê Diệu Nam quả thật không thể vừa lòng hơn, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, để nó ngồi xuống nói chuyện.

Lê Húc cười nói: “Hôm nay đã hoàn thành xong công hoá, sư phụ nói hai năm sau có thể đi thi thử xem.”

“Chính ngươi quyết định là được.” Tại phương diện này Lê Diệu Nam chưa bao giờ bắt buộc hài tử, có thể trưởng thành thành bộ dáng gì, hắn chỉ dẫn dắt chứ sẽ không can thiệp.

Lê Húc suy tư trong chốc lát, hồi đáp: “Hài nhi muốn chờ thêm một thời gian.”

Lê Diệu Nam hiểu rõ, cười như không cười mà nhìn nó, trêu ghẹo: “Sao? Chẳng lẽ muốn làm tiểu tam nguyên?”

Lê Húc ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng vuốt cằm: “Năm đó phụ thân là Thám hoa, hài nhi nhất định sẽ không thua ngài.”

“Có chí khí.” Lê Diệu Nam gật đầu khen, trong lòng nhịn không được cảm thán, hài tử cổ đại thật m* nó trưởng thành sớm, nhớ năm đó hắn mười tuổi còn chạy khắp nhà trốn roi của ông nội.

“Hài nhi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Lê Húc hơi hơi nâng cằm, trong mắt hiện lên một tia kiên định.

Lê Diệu Nam thấy nó ra vẻ người lớn, cảm thấy không thành tựu, ngược lại nói: “Có rảnh thì quản đệ đệ ngươi, tiểu tử này càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.”

Khuôn mặt tuấn lãng của Lê Húc hơi vặn vẹo, cả người đều ủ rũ xuống, đáp: “Hài nhi biết.”

Lê Diệu Nam trăm tư không giải, rõ ràng là cùng mẹ sinh ra, vì sao hai đứa lại khác nhau lớn đến vậy. Nhắc tới Lê Hi, hắn liền thấy đau đầu, hỗn thế ma vương dù có giả vờ ngoan ngoãn đến mấy cũng không giấu được bản tính thích gây chuyện thị phi.

“Gần đây nó lại gây ra hoạ gì?” Lê Diệu Nam thản nhiên hỏi, trong lòng có chút sầu lo. Hiện giờ ở Vân Nam còn không sao, hài tử gặp rắc rối hắn có thể chống đỡ, nếu trở lại kinh thành, hắn chỉ sợ hài tử sẽ gặp phải phiền toái lớn. Còn bé mà không giáo dục, lớn liền chậm.

Lê Húc cau mày, rầu rĩ đáp: “Không có, nhị đệ gần đây rất ngoan.”

Lê Diệu Nam cười nhạo một tiếng, Lê Hi có thể ngoan liền gặp quỷ. Nhưng nó ở trước mặt mình đúng là ngoan thật, nếu không phải Lưu đại nhân một phen nước mắt nước mũi tìm hắn cáo trạng, hắn còn không biết nhi tử nhà mình thế mà có bản lĩnh lớn như vậy, thiếu chút nữa liền đốt nhà người ta.

Phụ tử hai người đang nói chuyện, một hạ nhân vội vã tiến đến bẩm báo, Lưu Tri châu tới cửa cầu kiến.

Lê Húc căng thẳng, âm thầm cầu nguyện cho đệ đệ, ngàn vạn đừng lại có chuyện.

Lê Diệu Nam nhướn mày, liếc nhìn nhi tử: “Theo ta ra ngoài xem.”

Lưu Tri châu mặt ủ mày ê, đi qua đi lại trong phòng khách, vừa thấy Lê Diệu Nam đi ra, lập tức chạy lại nói: “Lê đại nhân, ngài phải làm chủ cho hạ quan.”

Trong lòng Lê Húc dâng lên dự cảm bất hảo, lo lắng vừa rồi của nó rất nhanh ứng nghiệm.

“Lê đại nhân, nhà của ta có mỗi một căn độc đinh, van cầu ngài rủ lòng từ bi, nhất định phải cứu nó, cầu ngài bảo nhị công tử buông tha tiểu nhi đi.”

Lê Diệu Nam nhíu mày, tình huống như vậy không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải, hắn cảm thấy việc mình chùi đít cho nhi tử tựa hồ đã thành thói quen rồi, nhẹ nhàng trấn an: “Lưu đại nhân đừng kích động, có chuyện gì chậm rãi nói.”

“Không kích động ư, hạ quan có thể không kích động ư!” Lưu đại nhân sốt ruột lượn lờ, hoàn toàn quên trước mặt ông ta chính là thượng quan, vội vàng nói: “Hài tử cưỡi ngựa vào núi, vài canh giờ còn chưa thấy trở lại, hạ quan đã phái người đi tìm. Bọn chúng mới mấy tuổi, thế mà đã dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu có gì không hay xảy ra, nhà hạ quan có thể thành tuyệt hậu. Lê đại nhân, hạ quan van cầu ngài, đừng cho hài tử nhà ngài đi ra tai hoạ người khác nữa.”

Lê Diệu Nam không vui, hài tử nhà mình hắn có thể mắng, nhưng đổi thành người khác, hắn tuyệt không cao hứng, thản nhiên nói: “Bản quan sẽ phái người đi tìm, mời Lưu đại nhân trở về đi. Hi Nhi êm đẹp đến quý phủ là khách, hiện giờ cư nhiên không thấy bóng dáng, mong Lưu đại nhân quản giáo thị vệ quý phủ cho tốt.”

Lưu Tri châu ngượng ngùng, vừa rồi ông ta sốt ruột nên mới nói không lựa từ, nhưng hài tử chạy khỏi phủ có thể trách ông ta sao, thị vệ bị hạ thuốc xổ hiện giờ còn không xuống được giường, đầu sỏ gây tội chính là nhị công tử Lê gia.

Lê Diệu Nam kỳ thật cũng lo lắng, hài tử này lá gan càng lúc càng lớn, quả thực phản thiên, vội vàng triệu tập thị vệ, lại phái thêm nha dịch ra ngoài tìm kiếm.

Tim Lê Húc đập bình bịch, âm thầm đau lòng thay cho đệ đệ, lúc này nó cũng không chống được cho đệ đệ.

Lâm Dĩ Hiên nhận được tin tức, lập tức đến phòng Lê Hi lục soát, mấy ngày trước phu quân thưởng cho nó thập tiễn liên nỗ, còn có thanh tiểu kiếm năm trước đưa nó, quả nhiên không còn trong phòng.

Lâm Dĩ Hiên nổi giận đùng đùng đi tìm phu quân, đều là hắn không tốt, sao có thể đưa vật nguy hiểm như vậy cho hài tử.

Lê Diệu Nam sờ sờ mũi, lúc trước đưa đồ cho hài tử phu lang cũng tán thành, chẳng qua nếu phu lang tức giận, sai nhất định là hắn, vội vàng trấn an phu lang: “Đừng lo lắng, hài tử kia khôn ranh lắm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lâm Dĩ Hiên cau mày: “Ta có thể không lo lắng sao, Hi Nhi mới có bảy tuổi, nhỡ gặp phải dã thú thì thế nào.”

Lê Diệu Nam nghiến răng, lần này Lê Hi trở về nhất định phải quản giáo nghiêm hơn.

Chạng vạng, Lê phủ tụ đầy người, bọn họ không dám tìm Lê đại nhân phiền toán, toàn bộ đều đổi đầu mâu về phía Lưu Tri châu. Nếu không phải công tử Lưu gia mở tiệc sinh thần chiêu đãi, hài tử cũng sẽ không mất tích.

Lưu Tri châu kêu khổ thấu trời, từ tận đáy lòng cảm thấy nhị công tử nhà Lê đại nhân quả thực chính là một cái tai hoạ.

Những người liên can nóng nảy không chịu được, theo thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, bọn họ càng chờ càng sốt ruột. Buổi tối, bọn thị vệ rốt cuộc mang theo hài tử trở lại, một đám bẩn đến không thể tưởng tượng nổi, cao hứng phấn chấn thảo luận chiến tích hôm nay, không hề biết mình đã làm sai.

Lê Hi trở lại phủ, vừa nhìn thấy đoàn người phía trước liền lập tức muốn lùi bước.

Gia trưởng từng nhà ôm hài tử cẩn thận xem xét, một vết thương bé tý cũng làm bọn họ đau lòng nửa ngày, nhưng ít nhất là bình an vô sự.

Thật vất vả cất bước khách không mời mà đến, lúc này Lê Diệu Nam mới nhìn về phía nhi tử, chuẩn bị thu thập hùng hài tử nhà mình.

Lê Húc cho đệ đệ một ánh mắt tự giải quyết cho tốt, kỳ thật trong lòng nó cũng cho rằng đệ đệ phải chịu chút giáo huấn.

“Phụ thân, đa thân.” Lê Hi thấy không ổn, kéo miệng cười toe, điềm nhiên nói: “Hôm nay hài nhi rất hiếu thuận, cố ý bắt hồ ly cho đa thân, còn cả thỏ hoang nữa.”

Lâm Dĩ Hiên lập tức mềm lòng, hài tử không có việc gì y liền an tâm, lại nhìn bộ dáng hài tử bẩn hề hề, chỗ nào còn nỡ trách phạt, vội vàng nói: “Có bị thương không, nhanh để đa thân xem, ngươi hài tử này cũng thật là, nếu gặp phải nguy hiểm thì thế nào.”

“Đa thân yên tâm, hài nhi có bản lĩnh mà.” Lê Hi qua được cửa này, nhịn không được càng thêm đắc ý: “Cũng nhờ hài nhi biết cách giáo dục, chúng ta mới thu hoạch được nhiều, nếu không phải vì hồ ly, hài nhi đã sớm trở lại.”

“Phải không? Bản lĩnh Hi Nhi thật lớn.” Lê Diệu Nam cười nói, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.

Lê Hi thầm kêu một tiếng không xong, phụ thân không dễ gạt như đa thân.

“Đa thân.” Lê Hi đáng thương hề hề nhìn đa thân, chỉ hy vọng y có thể hỗ trợ cầu xin, trong lòng cực kỳ bất mãn phụ thân ý chí sắt đá, chưa bao giờ thấy nó làm nũng mà mềm lòng.

“Ngươi gọi tổ tông cũng vô dụng.” Lê Diệu Nam xách nhi tử lên, đi thẳng ra ngoại viện trong tiếng gào rống kêu phụ gọi mẫu của nó.

Lê Húc nhắm mắt lại, đệ đệ chắc chắn không thoát khỏi một trận gia pháp.

Lâm Dĩ Hiên buồn cười, tuy đau lòng hài tử nhưng ở phương diện quản giáo, nếu phu quân muốn thực hành gia pháp, y sẽ không nhúng tay, chỉ cần không cần làm trước mắt y là được, nếu không y sợ mình sẽ không nhịn được. Hài tử kia thật sự rất nghịch, chịu chút giáo huấn cũng tốt, khi còn bé liền cả gan làm loạn, lớn lên biết thế nào.

Lê Diệu Nam túm lấy nhi tử, “Ba ba ba!” một trận.

“Oa---” Lê Hi khóc to đến thở hổn hển, trong lòng rất oán giận phụ thân, nó đều khóc thảm như vậy mà phụ thân còn nhẫn tâm như thế.

“Biết sai chưa?” Lê Diệu Nam lạnh lùng nhìn nó, đối với thái độ co được dãn được của hài tử, kỳ thật hắn cực kỳ tán thưởng, chỉ tiếc phần tâm tư này lại không được dùng cho chính đạo.

“Biết sai.” Lê Hi thút thít nghẹn đáp, rốt cuộc là tiểu hài tử, sao có thể không sợ đau.

“Sai chỗ nào?” Lê Diệu Nam nhướn mày, lời này hắn nghe qua vô số lần, Lê Hi chính là điển hình của tích cực nhận sai chết không hối cải.

“Không nên xúi giục bọn họ đi vào núi.” Lê Hi sợ hãi liếc nhìn phụ thân, nhận sai cực kỳ sảng khoái.

“Còn gì nữa?” Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, nhìn xem nó còn làm những chuyện gì nữa.

“Không nên hạ thuốc xổ cho thị vệ.” Lê Hi cẩn thận suy nghĩ, việc này khẳng định không giấu được phụ thân, vẫn là thẳng thắn cầu khoan dung mới tốt.

“Còn gì nữa?”

“Không nên khiến người nhà lo lắng.”

“Còn gì nữa?”

“Còn có… không nên trộm ngựa nhà người ta.”

“Ngươi còn học được trộm đồ!” Lê Diệu Nam bất giác đề cao âm điệu, lửa giận cọ cọ bùng lên.

Lê Hi lập tức ngậm miệng, lòng đầy ảo não, nó cho rằng phụ thân đã biết.

“Còn gì nữa?” Lê Diệu Nam không chút nào che giấu lửa giận.

Lê Hi thật sự sắp khóc: “Không còn nữa, không còn nữa, hài nhi biết sai rồi, oa, phụ thân không thương ta, ta là hài tử không ai thương.”

Lê Diệu Nam chán nản, nhíu mày nói: “Câm miệng, ngươi học đâu ra cái bộ dạng này?”

Lê Hi ngoan ngoãn đứng vững người, mông còn ẩn ẩn đau, nó cảm thấy dưới sức mạnh năm ngón tay của phụ thân, toàn bộ kỹ năng của mình đều không dùng được, chớp mắt to thành khẩn nói: “Phụ thân, hài nhi thật sự biết sai rồi.”

Lê Diệu Nam lười nhìn nó, đối với thứ tử hiện tại hắn đã triệt để tuyệt vọng, nếu tiểu tử này có thể hối cải, heo cái cũng có thể leo cây. Cẩn thận suy nghĩ một lúc, hắn cho rằng ngăn trở không bằng khai thông, hài tử này đã định tính, muốn nó sửa lại bản tính chưa chắc đã là chuyện tốt, thản nhiên nhìn hải tử nhà mình: “Ngươi hôm nay chỉ làm sai một chuyện.”

Lê Hi sửng sốt, trợn tròn mắt, phụ thân sẽ không uống lộn thuốc đi.

Lê Diệu Nam tức giận vỗ nó một cái, cả giận nói: “Ngu xuẩn, có bản lĩnh phạm sai lầm, lại không có bản lĩnh che giấu, còn để người ta tìm tới cửa. Ngươi phải nhớ kỹ, mọi sự phải biết lượng sức mà làm, có thể phạm sai lầm nhưng đừng để người khác bắt được. Ngươi nhìn ngươi đã làm được cái gì, có bản lĩnh thì ngươi tự lau khô đuôi cho ta.”

Lê Hi há miệng thật to, cằm suýt nữa rơi xuống đất, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Phụ… phụ thân ý là…”

Lê Diệu Nam trừng nó, giáo huấn: “Ngươi có bản lĩnh gây hoạ thì phải làm đến thiên y vô phùng cho ta, đừng khiến lão tử theo sau chùi đít.”

“Nhưng mà…” Lê Hi thật rối rắm, không phải phụ thân giáo dục nó gây hoạ là không đúng sao? Kỳ thật hôm nay nó chỉ ham chơi, cũng không cho là mình sai, nhưng đối mặt với phụ thân như vậy, không thể phủ nhận, nó có chút mừng thầm.

“Không nhưng nhị gì cả, từ mai không cho phép ra khởi cửa, phải ở cạnh ta học tập đạo xử sự. Ngươi phải nhớ kỹ, có những sai lầm có thể phạm, có những sai lầm không thể phạm. Sau khi hồi kinh, nếu ngươi còn dám làm việc như vậy, xem ta thu thập ngươi thế nào.”

“Chúng ta phải về kinh sao?” Ánh mắt Lê Hi vụt sáng nhưng cũng trào ra nồng đậm luyến tiếc, không muốn chia tay các bạn.

Lê Diệu Nam thản nhiên nhìn nó: “Mấy ngày nữa sẽ có điều lệnh, đừng có mà ra cái chủ ý gì, ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta.”

“Vâng.” Lê Hi rũ đầu đáp, nó hiểu được chỉ cần phụ thân lên tiếng, mình tuyệt đối đừng nghĩ trộm đi.

Ngày hôm sau, Lê Diẹu Nam đến từng nhà xin lỗi, đồng thời trả tiền nhi tử trộm ngựa. Trong nhà có hùng hài tử, hắn cảm thấy mình cực kỳ không ổn, quả thực lao tâm lao lực quá độ, giáo dục hài tử còn khó hơn làm công vụ ở nha môn.

Mấy ngày sau đó, Lê Diệu Nam mang theo hai nhi tử bên người, giáo dục bọn họ Hậu Hắc Học*.

(*Hậu Hắc Học: Đây là một tác phẩm của Lý Tôn Ngô, hậu là dày, hắc là đen, hậu hắc ở đây muốn nói đến mặt dày tâm đen. “Hậu Hắc Học” chế giễu một cách sâu cay sự đen tối của một số chế độ chính trị với những bệnh tật, thói hư tật xấu trong chốn quan trường của xã hội Trung Quốc cũ.)

Lê Hi ban đầu còn ủ rũ, về sau lại biến thành hưng trí bừng bừng, ánh mắt nhìn phụ thân tràn ngập sùng bái, trong lòng nghĩ khó trách nó không đấu lại phụ thân, thì ra phụ thân là cao thủ, nó cho rằng thủ đoạn của phụ thân rất đáng học tập.

Lê Húc thì suy nghĩ thâm tư, nghe xong phụ thân giảng giải, nó sẽ cẩn thận cân nhắc, sau đó xem xét trên nhiều phương diện, hồi tưởng lại thủ đoạn xử lý công vụ của phụ thân, tự thấy thu hoạch được rất nhiều.

***

Nửa tháng sau, điều lệnh của Lê Diệu Nam tới, mệnh hắn cuối tháng hồi kinh báo cáo công tác.

Phu phu hai người không hề bất ngờ, Lâm Dĩ Hiên đã sớm sắp xếp xong hành lý, lúc này rời đi chỉ sợ không còn cơ hội trở về. Bọn họ đi Ích Châu một chuyến nói lời từ biệt, bái kiến Lâm mẫu và đại ca. Sau khi trở về lại bãi yến hội trong phủ, vẫn luôn kéo dài tới hai tám tháng năm mới khởi hành hồi kinh.

Thời điểm rời đi, dân chúng Vân Nam mười dặm đưa tiễn, kích động đễn nỗi không ít người bật khóc. Bao nhiêu thổ sản, đặc sản người sau tiếp người trước đưa cho Lê đại nhân kính yêu.

Lê Diệu Nam cảm động không thôi. Mang theo cảm xúc luyến tiếc, đoàn người rởi khỏi Vân Nam.

Lê Húc và Lê Hi lần đầu tiên trải qua ly biệt, vui sướng trên mặt rất nhanh bị thương cảm thay thế, chỉ còn lại nồng đậm không tha.

Lâm Dĩ Hiên cũng khó chịu, cái chốn kinh thành y tuyệt không hoài niệm, nhìn phu quân bên cạnh, tâm tình mới thư hoãn lại một chút.

Lê Diệu Nam nhẹ nhàng ôm phu lang: “Có ta ở đây, đừng sợ.”

Hai mắt Lâm Dĩ Hiên tối sầm, gắt gao dựa vào ngực phu quân. Nếu ba năm trước y còn hơi băn khoăn, thì giờ này y đã vạn phần khẳng định, phu quân đoán được bí mật của y.

“Ta không sợ, ta chỉ lo lắng hoàng gia tranh đấu sẽ liên lụy đến ngươi.” Lâm Dĩ Hiên nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên một tia sầu lo.

Lê Diệu Nam cười, ánh mắt toát lên tự tin: “Ngươi còn chưa tin ta sao?”

“Ta tin.” Lâm Dĩ Hiên nhu hoà nhìn chăm chú ái nhân bên người, phu quân ở Vân Nam sáng tạo không ít kỳ tích, y sao có thể không tin phu quân. Nhưng đời trước, thời gian này, Thái tử đã rơi đài, kiếp này biến hoá rất nhiều, y không đoán trước được tương lai, trong lòng có thể nào không lo lắng.

Lê Diệu Nam nhéo mũi y, cười: “Yên tâm, phu quân chắc chắn kiếm cho ngươi cái nhất phẩm Cáo mệnh.”

Lâm Dĩ Hiên bị hắn đùa bật cười, phu quân cho tới bây giờ vẫn luôn săn sóc như vậy, vì y gánh lấy mọi phiền não, chưa bao giờ hỏi y bất luận bí mật gì, hết thảy đều khiến y cảm động không thôi. Giống như chỉ cần phu quân tại bên người, y có thể chân chính an tâm, trở nên không lo không suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui