Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn FULL


Beta: Rya
Người có thể tham gia vào câu lạc bộ nấu ăn hầu như đều là người ham ăn, trong lúc dạy chiên khoai lang, khoai lang mới vừa chiên chín cứ thế bị ăn không ít.

Đặc biệt là cái Lâm Sở Trì tự tay chiên, không bao lâu đã bị phân chia sạch sẽ.
“Ôi, quả nhiên vẫn là Thất Thất chiên ngon, ngoài giòn trong mềm.”
“Ngon thật, cảm thấy cứ ăn không như thế cũng rất ngon miệng.”
“Các cậu ăn ít thôi, chừa cho tôi một chút.”
Từ lúc thành viên câu lạc bộ nấu ăn bọn họ bắt đầu học tập không để ý tới việc canh cửa lớn, các sinh viên vây xem cũng nhân cơ hội trà trộn vào, lúc này bị mùi thơm làm phát thèm, cũng đi ăn ké.
Chủ nhiệm chỉ ăn mấy miếng khoai lang chiên, cảm thấy so với những người khác hoặc là chiên quá lửa, hoặc là không chiên chín mà nói, đúng là Lâm Sở Trì chiên thơm nhất.
Rõ ràng là cùng một chai dầu, cùng củ khoai lang, cô chiên đẹp hơn nhiều, màu vòng óng nhìn đã thấy ngon.
Chú nhiệm lại ăn hai miếng mới nhớ tới chức trách của mình, giương cao giọng nhắc nhở “Dừng dừng dừng, các cậu rốt cuộc là đến học làm khoai lang ngào đường hay là học ăn khoai lang chiên, còn ăn nữa hả, có còn làm khoai lang ngào đường không? “
“Khặc chủ yếu là khoai lang chiên quá thơm.”
Sau đó mọi người thu tay lại, hơi thấy có lỗi nhìn về phía lâm Sở Trì, chờ cô tiếp tục dạy học.
Lâm Sở Trì phát hiện bọn họ không nắm chuẩn thời gian chiên khoai lang, chỉ có thể làm mẫu lần thứ hai sau đó bảo bọn họ tính giờ.
Bọn sinh viên dùng tới biện pháp cứng nhắc như tính giờ, dù sao thì chiên khoai lang sẽ không chiên quá khét nữa, hoặc là chưa chiên chín đã vớt ra.
Đương nhiên, dù vậy, khoai lang chiên cùng vớt ra từ trong chảo dầu, thấy thế nào cũng là đồ do Lâm Sở Trì chiên thơm hơn đẹp hơn.
Chỉ mỗi bước chiên khoai lang đã tốn gần một tiếng, đương nhiên trong đó còn có mọi người nói chuyện phiếm thêm việc ăn khoai lang chiên làm lỡ thời gian, lúc này toàn bộ khu nấu ăn đều tỏa ra mùi thơm ngọt đặc trưng của khoai lang.
Thấy khoai lang chiên xong được bày ra mấy dĩa trên bàn, Lâm Sở Trì bắt đầu dạy bọn họ nấu đường.
“Thất Thất, cần dùng đường phèn hay là đường cát trắng?”
“Đường cát trắng dễ ngào hơn, dùng đường cát trắng đi.” Bản thân Lâm Sở Trì không kén nguyên liệu, nhưng suy xét đến bọn họ nên vẫn lựa chọn đường cát trắng.
Sau khi đường trong nồi tan ra, không khí đều nhiễm thêm độ ngọt.

Bọn sinh viên vây xem ngửi thấy mùi này, trên mặt đều hơi chờ mong, mong ngóng khoai lang ngào đường mau chóng làm xong.
“Chú ý độ lửa, trước khi đường tan có thể dùng lửa vừa, sau khi đường tan thì phải chuyển qua lửa nhỏ nấu từ từ.”
Lúc bắt đầu nấu đường, không chỉ có thành viên câu lạc bộ nấu ăn, đến ngay cả sinh viên vây xem cũng nhìn rất chăm chú.

Nhờ Lâm Sở Trì chỉ dạy, mấy nồi đường xem như đã nấu xong, khoai lang còn nóng hổi bỏ vào nồi phủ lên nước đường là có thể bắt đầu ngào rồi.
Quá trình ngào đường rất vui, Triệu Nguyệt thậm chí cũng đi làm, kéo ra một đống sợi loạn xạ trên khoai lang.
Thừa dịp tình cảnh đang náo nhiệt, có vài sinh viên không phải người của câu lạc bộ nấu ăn đục nước béo cò, cũng thử niềm vui ngào đường.
Đợi đến khi khoai lang chiên trong thau dùng hết, trên bàn dài đặt một khay khoai lang ngào đường đã làm xong.
“Ha ha ha, nhiều khoai lang ngào đường như thế, tôi vẫn chỉ nhìn một chút là có thể nhìn ra cái nào là của Thất Thất làm.”
“Thật, so sánh quá rõ ràng rồi.”
“Dĩa này là ai làm vậy, người biết thì cho là khoai lang ngào đường, không biết còn tưởng rằng là bao biện đấy.”
“Cười chết, có vài dĩa ngào đường ra ngào đường, còn có vài dĩa rốt cuộc là cái cái quỷ gì vậy?”
Khó trách mọi người không nhịn được cười, thật sự là so sánh với khoai lang ngào đường sắc hương vị đầy đủ của Lâm Sở Trì, có mấy người làm khoai lang ngào đường hơi xấu.
Lâm Sở Trì cũng cố hết sức, nhưng có mấy người thực sự không dạy nổi, cô cũng không có cách nào.
“Lần đầu làm được như vậy đã rất tốt rồi.” Thấy vài sinh viên khác bị cười nhạo hơi xấu hổ, Lâm Sở Trì an ủi.

Sau khi cô lên tiếng, mọi người không nói gì nữa, trái lại sinh viên vây xem còn vỗ tay khen ngợi một trận.
Thành viên câu lạc bộ nấu ăn vốn cảm thấy bọn họ có hơi đáng ghét nhưng nghe thấy tiếng vỗ tay, tâm trạng buồn rầu đột nhiên không còn, trái lại chủ động mời bọn họ ăn thử.
“Đến đây, đều nếm thử mẻ khoai lang ngào đường mới ra nồi đi.”
Đũa không đủ thì bọn họ dứt khoát bốc tay ăn, người nào người nấy đều tranh giành khoai lang ngào đường của Lâm Sở Trì.
“Bên ngoài trong vắt, bên trong vừa mềm vừa ngọt, ăn ngon thật.”
“Tớ rất thích khoai lang ngào đường, quan trọng nhất là ăn ngọt mà không ngấy.”
“Trước đây toàn ăn khoai nướng, bây giờ mới biết thì ra khoai lang ngào đường ngon như vậy.”
Tất cả mọi người bắt đầu ăn, Lâm Sở Trì cũng không tiện đứng, chọn một bàn tùy ý thưởng thức xong thuận tiện nhận xét hai câu: “Mẻ khoai lang chiên này chiên vẫn ổn, có điều đường nấu còn hơi thiếu lửa.”
Cô vừa dứt lời, những người khác cũng nói theo.
“Mẻ này là ai làm vậy, cảm giác như đường hơi đắng.”
“Tôi ăn mẻ này thấy vẫn được, mùi vị rất ngon, chỉ là đường hơi dính răng.”
“Mẻ của tôi thì trái ngược, ngào đường bình thường, bên trong khoai lang thấy hơi cháy.”
“Khoan hãy nói, mẻ này tuy ngào đường xấu một chút nhưng vẫn ăn rất ngon.”
Người trong cuộc nghe thấy khoai lang ngào đường mình làm được khen, lập tức nói: “Bây giờ biết khoai lang ngào đường không thể nhìn bề ngoài rồi nhỉ?”
Chờ khi ăn gần hết khoai lang ngào đường thì đã sắp năm giờ, Lâm Sở Trì lại tổng kết kỹ năng chế biến khoai lang ngào đường với các thành viên câu lạc bộ nấu ăn rồi chuẩn bị về nhà ăn.
Trước khi ăn cơm, ăn điểm tâm ngọt khoai lang ngào đường, hiện tại vừa vặn có thể đến nhà ăn ăn cơm.

Thành viên câu lạc bộ nấu ăn cũng không để ý tới thu dọn bếp ăn, cùng cô đi tới nhà ăn.
“Thất Thất, nếu có rảnh bất cứ lúc nào cũng chào đón chị tới câu lạc bộ nấu ăn chúng em chơi.”
“Đúng đúng đúng, không nhất định người lại đây phải là giáo viên, cũng có thể đến làm nhà phê bình cho chúng em.”
Lâm Sở Trì bị bọn họ vây ở giữa, đi trong trường học có một cảm giác thế trận thật lớn, ai không biết còn tưởng rằng là đang quay phim.
“Các cậu đang làm gì thế?”
Có sinh viên đi ngang qua nhìn thấy đoàn người bọn họ, tò mò sáp lại tìm người hỏi thăm.
“Không làm gì cả, đến nhà ăn ăn cơm thôi.”
“Ăn một bữa cơm mà dựng cảnh lớn thế á, ai không biết còn tưởng rằng là muốn đến nhà ăn đánh nhau.”
“Nào có, không phải do vừa nãy tới câu lạc bộ nấu ăn tham gia cuộc vui sao, vừa vặn đến giờ cơm vì thế cùng mọi người đến nhà ăn ăn cơm.”
“Câu lạc bộ nấu ăn có cái gì náo nhiệt?”
“Ngày hôm nay Thất Thất đến câu lạc bộ nấu ăn dạy bọn họ làm khoai lang
ngào đường, chúng tôi cũng đi theo ăn ké.”
“Sao tôi không biết, tin tức của các cậu nhanh nhạy thật.”
“Trên trang đầu diễn đàn trường có bài đăng liên quan, nhất định là do cậu không đi dạo diễn đàn.”
Đợi đến lúc tới gần nhà ăn, người đằng sau Lâm Sở Trì bất tri bất giác ngày càng nhiều hơn, hiển nhiên là đang đi nửa đường lại có không ít sinh viên chuẩn bị đến ăn cơm tối tiện đường đồng hành.
“Thất Thất, nếu như em muốn làm táo ngào đường, có phải là chỉ cần đổi khoai lang thành táo là được không?”
Lâm Sở Trì: “Trước khi chiên táo phải phủ ít tinh bột.”
Thành viên trong câu lạc bộ nấu ăn nhớ kỹ, tiếp đó dự định chờ cơm nước xong lại đi làm thử xem.
Hiển nhiên, bọn họ đã được gợi lên hứng thú ngào đường, vừa nãy bởi vì thời gian có hạn chưa làm đã ghiền, bây giờ vẫn còn nhớ nhung trong lòng.
Nhà ăn số một, dì Vương bọn họ nhìn thấy Lâm Sở Trì dẫn một đoàn sinh viên trở về, trên mặt đều nở nụ cười, cảm thấy hình ảnh này rất uy phong.
Lâm Sở Trì không biết ý nghĩ trong lòng bọn họ, tiến vào nhà bếp lập tức mau chóng chuẩn bị bữa tối.

Thời gian hôm nay khá gấp, có điều cô không hề gấp gáp chút nào, bắt đầu làm việc một cách trật tự ở trong phòng bếp.
“Thất Thất, em muốn ăn thịt bò, có thể làm thịt bò không?”
“Em cũng thích ăn thịt bò, thịt bò xào ăn rất ngon.”
“Bò kho cũng không tệ.”
“Bò kho lại không thích hợp ăn với cơm.”
Trong quá trình chờ đợi, bọn sinh viên không nhịn được cầu nguyện một lần nữa.
“Bỏ qua thịt bò đi, lần trước tôi đề xuất thịt kho tàu mà Thất Thất còn không làm kìa.”
“Thịt kho tàu mỡ thế có gì ngon, thịt bò rất thơm.”
“Cậu biết cái gì, nếu biết làm thịt kho tàu béo mà không ngấy, nước thịt
chan cơm là tuyệt nhất.”
“Có gì phải giành, trẻ con mới chọn, người trưởng thành đương nhiên muốn hết.” Có sinh viên cảm thấy mình thích ăn cả thịt kho tàu với thịt bò lớn tiếng nói.
“Sao mấy người chỉ biết ăn thịt vậy, tôi cảm thấy đậu hũ chiên cũng khá ngon, hoặc là cà tím kho cũng được.”
Có sinh viên thiên về ăn chay cũng tham gia thảo luận.
“Tôi cũng ăn được cà tím, nếu biết làm cà tím thì còn ngon hơn thịt nữa.”
Nhìn thấy bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, Lâm Sở Trì cũng không mất hứng, đồng ý có cơ hội sẽ làm hết.
Đương nhiên, cô cũng thuận tiện nhắc nhở một câu, có thể chế biến thịt bò nhưng giá thịt bò cũng không rẻ.
“Không sao, đâu phải ngày nào cũng ăn, vẫn có thể ăn thịt bò.”
“Đúng vậy, uống ít mấy ly trà sữa là có tiền rồi.”
“Tôi có thể ít mua đồ dưỡng da.”
Trước đây bọn họ đều nguyện tiết kiệm tiền cơm đi uống trà sữa, mua dưỡng da, đến phiên bên Lâm Sở Trì, bọn họ làm ngược lại.
Nếu để cho cha mẹ biết e là sẽ cảm thấy rất vui mừng, dù sao dùng tiền mua cơm cũng tốt hơn uống trà sữa, cũng có lời hơn mua đồ dưỡng da.
Trong khi Lâm Sở Trì nói chuyện phiếm với bọn sinh viên, rất nhanh thịt thái mỏng sốt vị cá, cá kho, trứng xào cà chua đều lần lượt ra nồi, còn giò heo hầm đậu tương tạm thời vẫn chưa nấu nhanh như thế.
Mà hiện tại cô cũng ít bán cơm thịt xào măng và dưa chua với thịt xào đậu đũa chua ở ô cửa số bảy, một mặt là bởi vì dưa chua và đậu đũa đều là tự cô muối, bán hết phải chờ đợt muối khác, mặt khác ăn nhiều dưa muối không tốt, cô cố gắng không làm quá nhiều.
“Tôi nói này, mỗi ngày cậu ăn thịt thái sợi sốt vị cá không ngán à?”
“Thịt thái sợi sốt vị cá thơm như thế làm sao có thể thấy ngán, lại nói tớ cũng không ăn mỗi ngày, trưa hôm qua tớ ăn cá kho.” Cậu ta vừa nói vừa gắp một đũa thịt thái sợi sốt vị cá đưa vào trong miệng, hưởng thụ nghiền ngẫm.
“Cậu quả thật có tình yêu chân thành với thịt thái sợi sốt vị cá.”
Cậu bạn cảm thán xong cũng không nói nữa, mà cúi đầu chuyên tâm ăn trứng xào cà chua của mình.
Trứng cà bọc trong lớp nước cà chua chua ngọt mặn mà, ăn không rất ngon, ăn kèm với cà chua cũng ngon, ăn chung với cơm càng ngon vô cùng.
Trong phòng ăn, lúc bọn sinh viên bưng từng chén cơm phần của mỗi người lộ vẻ mặt thỏa mãn, có mấy sinh viên ra một quán buffet ngoài trường nào đó ăn đang rất hối hận.
“Tôm hùm đúng là tôm hùm, nhưng vừa không tươi lại vô vị, phải ăn thế nào đây, không phải là cố ý làm khó ăn đấy chứ?”
“Sò điệp chiên này toàn mỡ, không có cách nào bỏ vào miệng được.”
“Bò bít tết khô quá, ăn còn không tơi, tại sao chúng ta nghĩ quẩn chạy ra đây đạp hố vậy?”
Mấy người trên bàn đều là sinh viên đại học H, bởi vì nghe nói gần trường mới mở quán hải sản tự phục vụ, mới vừa khai trương có giá ưu đãi, bấy giờ mới hẹn cùng đến đây.
Quán buffet này trang trí cũng khá xinh, mới vừa vào các cô ấy thấy nguyên liệu phong phú như thế còn rất hưng phấn, kết quả chờ khi chọn món ăn ngồi xuống bắt đầu ăn lập tức phát hiện không hề ngon như bọn họ nghĩ.
“Quên đi, lấy ít thịt bò cuộn, cải xanh gì đó tùy tiện luộc lấp đầy bụng rồi đi thôi.”
Hải sản tươi và thức ăn nấu chín sẵn đều không ra sao, tráng miệng cũng vừa ngọt vừa ngấy không ăn nổi, niềm vui duy nhất chính là còn có nồi lẩu có thể nhúng thức ăn.
“Sớm biết như vậy chúng ta đi ăn lẩu còn ngon hơn.”

Quán này dù sao cũng là quán buffet, món lẩu không sánh được với những quán chuyên về lẩu, ớt nguyên liệu thì thôi, sốt mè ít đến mức không biết trộn bao nhiêu nước, dầu tỏi cũng giống như thế.
“Bữa cơm này đúng là không có cách nào ăn rồi.”
Có lẽ có một phần nguyên nhân cũng là do gần đây ở trường học ăn đồ ăn do Lâm Sở Trì nấu nên miệng bọn họ trở nên kén chọn, hiện tại đối mặt với buffet có thể soi mói ra rất nhiều thứ, sự khoan dung của nữ sinh tóc ngắn trên bàn trở nên thấp hơn rất nhiều.
“Được rồi được rồi, nhìn ở phần giảm giá, chúng ta ăn tạm đi, lần sau không đến là được.” Cô gái ngồi bên cạnh cô ấy dỗ dành nói.
Điền Điềm thấy mấy bạn học đều vừa ăn vừa cau mày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, đặt túi xách hai bên vai vào trong lồng ngực.
“Tớ đột nhiên nhớ ra trong túi có mang tương ớt mà Thất Thất làm.”
Thấy cô ấy lấy ra tương ớt, con mắt mọi người đều sáng lên: “Vẫn là Điềm Điềm có suy tính trước.”
Sau khi có tương ớt của Thất Thất, các cô ấy bỏ nước chấm vừa nãy, dùng dĩa nhỏ sạch sẽ lần lượt múc tương ớt ra làm nước chấm.
Bên trong tương ớt của Lâm Sở Trì làm vốn có bỏ ớt, tỏi, gừng và các đồ gia vị khác, dùng để làm nước chấm nhúng lẩu hoàn toàn không có vấn đề gì.
“A, ngon quá, tớ lại đi lấy ít thịt bò cuộn.”
Cũng may thịt bò cuộn trong quán không có dở, sau khi nhúng chín chấm vào tương ớt quả thật là ngon khỏi chê.
“Vừa nãy hình như tớ thấy có cá và tôm, đều lấy một ít đến đây đi.”
Thịt bò cuộn được tương ớt nâng tầm mùi vị khiến tâm trạng của đám người Điền Điềm cuối cùng cũng coi như khá hơn một chút, rốt cuộc có thể an bình ăn một bữa cơm thật ngon.
Đến cũng đến rồi, không ăn no sao xứng đáng với phần tiền đã tiêu.

Các cô ấy đứng dậy bắt đầu đi loanh quanh quán ăn, rất nhanh đã chọn không ít nguyên liệu về.
“Tại sao cậu lại lấy tôm hùm?”
“Thứ này đắt nhất, dễ hồi vốn, tớ muốn thử thêm tương ớt xem có thể ngon chút hay không.”
Tôm hùm không tươi sau khi thêm tương ớt quả thật ngon hơn một chút, ít nhất có thể ăn được.
“Cậu nói xem chúng ta ham rẻ cái gì, sớm biết vậy còn không bằng ăn ở nhà ăn.”
Tuy rằng có thêm tương ớt cũng có thể ăn tạm bữa cơm này, nhưng cô ấy càng nghĩ càng thấy không đáng.
“Thật, tiền giảm giá cũng đủ cho chúng ta ăn ở nhà ăn hai ngày, Thất Thất nấu cơm còn ngon hơn, chúng ta thật là quá nghĩ quẩn.”
“Ban đầu tới còn không phải vì hải sản tươi nhà bọn họ sao, ai biết lại làm khó ăn như vậy.”
“Cảm giác như bọn họ đang cố ý, làm không ngon thì sẽ không có người ăn nhiều.”
“Nhưng như vậy mọi người tới một lần sẽ không trở lại nữa.”
“Cũng chưa chắc, cậu nhìn người bên kia không phải cũng ăn rất ngon sao, có lẽ đối với người không quá kén ăn mà nói sẽ cảm thấy quán này cũng không tệ lắm.”
“Lại nói, tớ cảm thấy trước đây hình như tớ cũng không kén ăn như thế, có thể là gần đây bị tay nghề của Thất Thất nuôi ra cái miệng kén ăn.”
Các cô ấy ngồi gần cửa kính, lúc đang vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, chợt nghe bên kính vang lên một tiếng, quay đầu thì thấy có một chị gái chỉ vào trong quán đang hỏi các cô ấy ăn có ngon không.
Điền Điềm bọn họ gần như đều cùng lắc đầu, trong miệng còn không tiếng động nhắc nhở “Ăn không ngon, ăn không ngon”.
Kỳ thực cũng không cần các cô ấy nói, lúc các chị gái bên ngoài cửa kính nhìn thấy các cô ấy đều lắc đầu đã hiểu rõ, có lẽ quán này ăn không ngon thật.
Trong mắt chị ấy lộ ra ý cười, nói tiếng cảm ơn với các cô ấy rồi xoay người kéo bạn tiếp tục đi những nơi khác kiếm ăn.
Trong quán, đám người Điền Điềm tự giác làm việc tốt cũng lộ ra nụ cười trên mặt, còn giơ đồ uống lên cụng ly.
Các cô ấy mới vừa uống hết đồ uống đặt ly xuống, khách bàn bên cạnh vô cùng ngại ngùng đi tới, hỏi thăm các cô ăn tương ớt hiệu gì.
“Không phải mua bên ngoài, là tương ớt tự làm.”
Người khách nghe vậy lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là tương ớt tự làm, khó trách thơm như vậy.”
Người khách nói xong đưa ra ý muốn mua một chút, Điền Điềm đương nhiên không nỡ bán, có điều cũng không tiện để người ta tay không rời đi, bèn chia một dĩa nhỏ qua.
Hai bàn đều là người trẻ tuổi, bởi vì tương ớt nên rất nhanh đã thân quen, cách hành lang vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nhà ăn các em cũng quá tuyệt, còn có tương ớt ngon như vậy.” Khi biết thì ra tương ớt tự làm mua ở nhà ăn trường các cô, người khách bàn kia lộ ra vẻ mặt ước ao.
“Không riêng gì tương ớt, cơm phần của nhà ăn chúng em cũng cực kỳ ngon, sớm biết quán này dở thế thì chúng em ăn ở nhà ăn còn hơn.” Lúc chê bai quán ăn này, Điền Điềm bọn họ vẫn nhớ hạ thấp giọng.
“Anh có người bạn học trường các em, hôm nào anh nhất định phải bảo cậu ta mời anh nếm thử mỹ thực của nhà ăn các em.”
“Vậy anh có thể tranh thủ đi sớm một chút, hơn nữa nhớ là nhà ăn số một.” Điền Điềm nói được một nửa bỗng nhiên phản ứng lại, “Nếu bạn anh học trường chúng em vậy chắc chắn anh ấy biết rõ, người đợi ở ô cửa đó rất nhiều, có lẽ không dễ xếp hàng đâu.”
Nghe các cô nói, người khách bàn kia càng ngày càng cảm thấy hứng thú với nhà ăn của đại học H, thậm chí truy hỏi món nào trong nhà ăn là ngon nhất.
“Các anh cứ đi tới chọn ô cửa số bảy của nhà ăn số một, chỉ cần là món ăn của ô của số bảy thì không có món nào không ngon.”

Nhờ tương ớt ít nhiều gì cũng đã lấp đầy bụng, Điền Điềm các cô nói lời tạm biệt với người bạn mới quen rồi đi thẳng về trường học.
“Tớ quyết định rồi, sau này không có chuyện gì sẽ không tùy tiện ăn bên ngoài nữa.”
“Thật, bên ngoài đắt thì thôi còn không ngon bằng Thất Thất làm, tớ muốn ăn cá kho chị ấy làm.”
“Tớ cũng muốn ăn.”
“Đừng nghĩ nữa, giờ này nhất định không ăn được, chờ ngày mai đi.”
Lúc nhóm người các cô trở lại ký túc xá, phòng ký túc xá bên cạnh nghe thấy động tĩnh chạy tới hỏi thăm: “Như thế nào, quán buffet mới mở ăn ngon không?”
“Quả thực một lời khó nói hết.”
“Ăn không ngon, món ăn quả thật rất đa dạng nhưng chế biến không ra làm sao, tôm vừa không tươi vừa nhạt nhẽo vô vị, bên trong sò thậm chí còn có cát, chân cua cảm thấy không tươi lắm, cậu dám tin chúng tớ đi ăn hải sản tươi tự phục vụ cuối cùng chỉ ăn nồi lẩu rồi đi.”
“Còn là bởi vì mang theo tương ớt của Thất Thất làm, nếu không có thể chúng tớ cũng ăn không no.”
Ký túc xá kế bên nghe xong trợn mắt ngoác mồm: “Không phải chứ, xem quảng cáo cảm thấy cũng không tệ lắm, sao lại như thế?”
“Ưu điểm duy nhất của quán bọn họ có lẽ là nguyên liệu nhiều, tốc độ bổ sung món rất nhanh, mặt khác trái cây vẫn ổn, tráng miệng cũng rất nhiều loại, món chính tàm tạm, nếu muốn ăn cũng có thể ăn no, nhưng hải sản quả thật rất dở.” Điền Điềm bổ sung.
“May mà chúng tôi không đi, xem ra vẫn là cơm phần Thất Thất làm ngon hơn.”
Ký túc xá bên cạnh lộ ra giọng điệu vui mừng, nói xong còn không quên nói cho các cô ấy biết: “Xế chiều hôm nay Thất Thất tới câu lạc bộ nấu ăn dạy học, chúng tớ đi theo xem náo nhiệt, ăn không ít khoai lang ngào đường.”
Điền Điềm các cô nghe vậy, thoáng chốc càng thêm hối hận.
Đợi đến ngày hôm sau, các cô chạy đến nhà ăn số một xếp hàng từ rất sớm.
“Thất Thất, hôm nay có cà tím ạ?”
Điền Điềm nằm nhoài trước ô cửa thấy bên cạnh cô có rất nhiều cà tím, tò mò hỏi.
Lâm Sở Trì gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngày hôm qua có rất nhiều sinh viên lại tới “ước nguyện” với cô, trước khi cô tan làm dứt khoát bảo người ta thêm cà tím trong nguyên liệu nấu ăn hôm nay, còn thịt bò gì thì có lẽ phải hai ngày nữa mới có.
“Cà tím ăn ngon, em thích ăn cà tím.”
Điền Điềm nói xong cũng nhớ tới bữa tối ngày hôm qua, thuận miệng càm ràm với cô.
“Trong quán chỉ có hải sản tươi là ngon hả, nếu vậy, các em có thể tự luộc, sau đó chế nước chấm ăn.” Lâm Sở Trì nói xong còn thuận miệng dạy một vạn loại nước chấm có thể chấm hải sản tươi.
Điền Điềm cầm cuốn sổ nhỏ ghi lại sau đó lại khen tương ớt cô làm: “Tối hôm qua may có tương ớt của Thất Thất làm, nếu không phải chúng em nhất định sẽ thiệt chết.

Hơn nữa không chỉ chúng em cảm thấy quán kia ăn không ngon, bàn bên cạnh cũng cảm thấy như vậy, còn chạy tới hỏi tương ớt của chúng em.”
Nói xong cô ấy rốt cục đi tới trọng điểm, tỏ ý tương ớt mua trước đó đã sắp thấy đáy, hỏi Lâm Sở Trì lúc nào có thể làm tiếp.
Lâm Sở Trì hơi kinh ngạc, một bình tương ớt mà cô ấy có thể ăn nhanh như vậy, nhưng vẫn đáp lại: “Được, hai ngày nữa chị làm tiếp.”
Trong quá trình trò chuyện, cô cũng không buông lơi việc trong tay, cà tím rửa sạch để ráo nước sau đó đặt lên thớt cắt thành từng khoanh, lập tức bỏ vào trong chậu thêm muối để giảm nước.

Cà tím thêm muối không chỉ vì loại bỏ lượng nước dư, cũng là vì để cho cà tím không bị oxy hóa quá nhanh ngả vàng.
Cà tím là món ăn không thể rời khỏi dầu, nhưng nhiều dầu sẽ ngấy, dầu quá ít cũng sẽ không ngon.
Lâm Sở Trì ướp thịt, sau đó đổ nước chấm vào bắt đầu bắc nồi nổi lửa.
“Thơm quá.”
Cà tím mới vừa vào nồi, Điền Điềm ngửi thấy mùi thơm lập tức không nhịn được ló đầu vào trong.
Vốn dĩ tối hôm qua cô ấy còn nói muốn ăn cá kho, lúc này ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của cà tím, cô ấy bỗng nhiên lại thay đổi ý định.

Nếu không thì buổi chiều ăn cá kho, buổi trưa ăn thịt kho cà tím trước.
“Oa, Thất Thất thật tốt, hôm qua em mới nói muốn ăn cà tím, hôm nay có thật.”
Có người thích ăn cà tím có vẻ rất hưng phấn, cũng có sinh viên không hứng thú với cà tím có hơi nghi ngờ: “Đang nấu cà tím hả, sao thơm thế?”
“Tôi không thích cũng không ghét ăn cà tím, có điều nếu là Thất Thất làm, đúng là có hơi muốn thử.”
“Ngửi thì rất thơm, nhưng tôi không thích ăn cà tím, luôn cảm thấy cà tím có mùi lạ không nói ra được, tôi vẫn nên ăn những món khác là được rồi.”
“Cà tím nào có mùi lạ, rõ ràng rất thơm, dù là kho hay là nướng ăn đều cực kỳ mỹ vị.”
Làm dâu trăm họ, có người thích ăn cà tím đương nhiên là có người không thích, dù cho Lâm Sở Trì làm cà tím ngửi mùi thật sự rất thơm nhưng vẫn có người quyết định không muốn thử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận