Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn FULL


Beta: Rya
Sau buổi cơm tối Lâm Sở Trì cùng xem liên hoan mừng Nguyên Đán với cha Lâm mẹ Lâm, tiếng bọn họ thỉnh thoảng trò chuyện hòa với âm thanh của TV, trong nhà có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của cô truyền đến vài âm thanh tin nhắn, hầu như đều là tin nhắn của Triệu Nguyệt và những sinh viên khác trong trường học gửi đến chúc cô Nguyên Đán vui vẻ.
Khi Lâm Sở Trì mới vừa trả lời tin nhắn xong đã bị mẹ Lâm nhét một quả quýt đã lột vỏ vào trong tay.

Cô đặt điện thoại di động xuống ăn quýt, vị quýt trong veo tràn đầy trong miệng, bất chợt xua đi xoắn xuýt trong lòng.
Dù sao dẫu cho không phải giống như cô phỏng đoán, cuộc sống tóm lại vẫn phải tiếp tục trải qua, thế giới trước khi xuyên qua đối với cô mà nói rất tốt, thế giới sau khi xuyên qua cũng rất tốt, tóm lại cô vẫn rất may mắn.
Lâm Sở Trì nhìn cha mẹ bên cạnh, lại nghĩ tới trong điện thoại đám người Triệu Nguyệt vừa chúc cô Nguyên Đán vui vẻ còn vừa không quên nhắc nhở cô về trường sớm một chút, lại nhét một múi quýt vào trong miệng.
Có lẽ là mẹ Lâm cố ý chọn quýt, cô càng ăn càng cảm thấy ngọt.
Tiệc mừng Nguyên Đán thực ra không phải chương trình có gì quá thú vị, thế nhưng có thể là hiếm khi người một nhà ngồi trong nhà xem tivi, bọn họ vẫn coi hết chương trình chào mừng mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Rõ ràng lúc xem ti vi Lâm Sở Trì đã thuyết phục mình đừng xoắn xuýt nữa, thế nhưng chờ khi trở về phòng một mình yên tĩnh, trong đầu của cô lại theo bản năng nghĩ đến.
Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, dùng di động bắt đầu tìm kiếm.
Thời đại này, độc giả xuyên sách xuyên phim hoặc là tiểu thuyết, tiểu thuyết liên quan đến nhân vật trong phim xuyên đến thực tế khỏi phải nói nhiều cỡ nào, cô tìm kiếm được rất nhiều.
Lâm Sở Trì xem xong cũng không biết có cảm tưởng gì, có điều ngày hôm sau thức dậy, vành mắt đen trên mặt rõ ràng thể hiện cô ngủ không ngon.
“Sao vành mắt đen thế, nếu không thì buổi chiều đừng đi, ngày mai lại đến trường học.”
Lúc ăn sáng, mẹ Lâm nhìn thấy vành mắt đen trên mặt con gái, lúc này thoáng đau lòng.
“Không sao, chỉ là ngày hôm qua ngủ hơi trễ một chút thôi ạ.” Lâm Sở Trì lộ ra giọng điệu ngại ngùng.
Ngẫm lại tối hôm qua sau khi tìm kiếm những tiểu thuyết liên quan suy ra lai lịch của mình, thế mà lại xem những cuốn tiểu thuyết đó say sưa, kết quả mãi cho đến ba giờ sáng mới ngủ, bản thân cô cũng cảm thấy giác mình vô tư đến mức cạn lời.
Dù sao người bình thường ai mà biết chuyện như vậy còn có tâm tình xem tiểu thuyết, hơn nữa còn là xem suốt đêm.
Lâm Sở Trì phỉ nhổ bản thân ở trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận, có một vài cuốn tiểu thuyết viết rất hay, hễ mà xem là không dừng được.
Mẹ Lâm biết tối hôm qua cô ngủ trễ, ăn sáng xong lập tức đuổi cô trở về ngủ bù.
Cô quả thật cũng hơi buồn ngủ, nhưng mà sau khi trở về phòng lại không nhịn được, tiếp tục xem mấy chương tiểu thuyết tối hôm qua chưa xem hết mới bắt đầu ngủ.
Cô ngủ một giấc rất thoải mái, thậm chí còn mơ về rất nhiều người và chuyện trước khi xuyên qua, chờ khi tỉnh lại trên mặt cô còn nở nụ cười, hiển nhiên là giấc mơ đẹp.
Ngủ bù tỉnh lại cô rõ ràng trông có tinh thần hơn hồi sáng, mẹ Lâm thấy cô nói đã hứa với sinh viên ngày mai sẽ bán, lúc này mới không ngăn cô về trường học.
“Nhiều nhất thêm hai tuần nữa lại nghỉ đông, không cần mang nhiều đồ như vậy.” Lâm Sở Trì thấy mẹ Lâm lại chuẩn bị bao lớn bao nhỏ muốn cô mang về trường học, vội vàng nhắc nhở.
Mẹ Lâm nghe nói như thế ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, cuối cùng mới giảm bớt một túi đồ, bên trong đều là đồ ăn.
“Thật sự không cần mẹ đi với con à, bây giờ cha con không cần đẩy xe lăn, có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Không cần.” Lâm Sở Trì vẫn giữ lý do đó, không bao lâu sẽ được nghỉ đông, chờ qua nửa tháng nữa cô lại xách bọc lớn bọc nhỏ về, còn không bằng chờ năm mới lại nói.
Cuối cùng lần này vẫn là Lâm Sở Trì về trường học một mình, lúc cô đến trường mặt trời đã xuống núi, ở cổng trường học có rất nhiều sinh viên ra ra vào vào, có vài người hiển nhiên cũng mới từ nhà về trường.
“Thất Thất cháu trở về rồi.”
Vừa thấy cô về trường học, đừng nói là bọn sinh viên, thậm chí cả bác bảo vệ ông Trương đã ăn quen tay nghề của cô cũng rất vui vẻ.
“Thất Thất, ngày mai có bò kho ăn không?”
“Em cũng muốn ăn bò kho.”

“Ngày mai không kịp, ngày mốt đi.”
Lâm Sở Trì vừa dứt lời, bọn sinh viên lập tức hoan hô: “Quá tốt rồi, có bò kho ăn.”
Thấy bọn họ còn chưa ăn thịt vào miệng đã sung sướng như thế, khóe môi cô cũng cong lên, cảm thấy mỗi ngày nhìn thấy dáng vẻ bọn họ tràn đầy sức sống như thế tâm trạng rất tốt.
Từ trước đến giờ Lâm Sở Trì nói được là làm được, quả nhiên hôm sau sau kỳ nghỉ Nguyên Đán bắt đầu chế biến thịt bò chuẩn bị nguyên liệu bắt đầu làm bò kho ở trong nhà bếp nhà ăn nhà.
Lúc thịt bò bắt đầu kho ra nước thịt kho, mùi thơm cũng dần dần bay ra từ ô cửa số bảy, không bao lâu toàn bộ nhà ăn đều có thể ngửi thấy mùi thơm ấy.
“Thơm quá.”
“Là mùi bò kho, Thất Thất làm bò kho rồi.”
“Quả nhiên Thất Thất vừa về là có món ngon.”
Bọn sinh viên đến nhà ăn ăn sáng sau khi ngửi thấy mùi thơm, lập tức đều chạy đến bên ngoài ô cửa số bảy.
“Thất Thất, bò kho có thể ăn chưa?”
“Thất Thất chị nấu bò kho thơm quá.”
Lâm Sở Trì nhìn thấy trước cửa sổ chỉ trong chốc lát đã chật ních sinh viên, mở miệng nói: “Vừa mới bắt đầu kho, chờ tới bữa tối là có thể ăn.”
“Tại sao phải là bữa tối, buổi trưa không được sao?”
“Giờ em rất muốn ăn.”
“Kho nhiều một chút mới có thể ngon hơn.” Lâm Sở Trì nói.
Dù sao bây giờ chắc chắn không ăn được, thịt bò cũng mới vừa kho không bao lâu.

Cô vốn cho rằng nói rõ ràng với bọn sinh viên thì bọn họ sẽ đi, ai biết bọn họ lại vẫn tha thiết mong chờ đứng trước cửa sổ.
Thậm chí, bưng bữa sáng lại đây vừa ngửi mùi thơm vừa ăn, thật giống như đang mượn mùi thịt kho ăn bữa sáng.
Dáng vẻ bọn họ ngửi thấy mùi thơm không nỡ đi, khiến Lâm Sở Trì có ảo giác nhìn thấy đám mèo tham ăn kia.

Nếu không phải bò kho thực sự chưa ăn được, cô thậm chí muốn vớt một ít ra cho bọn họ ăn trước đỡ thèm.
Mãi đến tận hơn chín giờ, bọn sinh viên có việc đều rời khỏi nhà ăn, người canh chừng bên ngoài ô cửa ở số bảy rốt cục giảm đi một ít, cùng lúc đó, mùi thơm của bò kho cũng càng ngày càng nồng nặc.
Sinh viên còn chờ ở trước ô cửa ngược lại cũng không phải hoàn toàn vì bò kho, có một nguyên nhân là do cả kỳ Nguyên Đán không ăn cơm phần của cô đã sớm thèm, vì thế đến rất sớm chờ chuẩn bị ăn cơm trưa.
Lúc chưa đến mười giờ, Lâm Sở Trì nấu giò heo hầm đậu tương trước, lập tức lại bắt đầu làm món ăn khác, ngoại trừ mùi thơm của bò kho, trong phòng bếp lại bắt đầu tản ra mùi thơm khác.
Chừng mấy ngày không ăn món ăn của cô, lúc này ngửi thấy mùi thơm của giò heo hầm đậu tương, không ít sinh viên vốn thích ăn móng giò cũng bất giác nuốt nước miếng.
“Quả nhiên vẫn là cơm phần do Thất Thất thơm nhất.”
Mấy ngày nghỉ Nguyên Đán, bọn sinh viên trong trường đi ra ngoài trường cũng ăn qua không ít quán ăn, nhưng không một quán nào có thể sánh được với tay nghề của cô.
“Đúng vậy, chỉ ngửi mùi thôi mà tớ đã đói bụng rồi, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê.”
“Mấy ngày nay quả thực không phải cuộc sống của con người, cảm giác như cái gì cũng khó ăn.”
Trong lúc bọn sinh viên nói chuyện phiếm, Lâm Sở Trì lên từng món thịt thái sợi sốt vị cá, trứng xào cà chua.
“Thất Thất, bò kho chưa thể ăn thật hả?” Có sinh viên múc cơm thịt thái sợi sốt vị cá xong chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Vẫn chưa kho đủ thời gian.”

“Nhưng em cảm thấy rất thơm, có thể mua một ít trước nếm thử hay không, em thật sự rất muốn ăn.”
Cô ấy vừa dứt lời, sinh viên xếp đằng sau cũng phụ họa theo.
“Em tính toán thử, cũng kho gần ba tiếng rồi, em nhớ lúc ở nhà, mẹ của em có lúc nấu bò kho còn chưa bao lâu đã không nhịn được ăn trước một phần, còn dư lại mới tiếp tục kho, mùi vị thực ra cũng rất ngon.”
“Thất Thất tốt, chị cho chúng em ăn trước đi.”
“Đúng, chúng em không ngại kho không đủ thời gian.”
Bò kho thực sự quá thơm, ngửi mùi thơm lâu như vậy, trong bụng bọn sinh viên đã sớm như có vuốt mèo cào cấu, cơn thèm ăn ngứa tim ngứa phổi.
Thực ra bây giờ ăn cũng không phải không được, thấy bọn họ đều ồn ào đòi ăn, Lâm Sở Trì xoay người mở nắp xoong lên, sau đó lấy ra mấy miếng bò kho đặt lên trên tấm thớt dùng dao cắt thành từng miếng.
Cô dùng dao thẳng thắn dứt khoát, mấy giây đã cắt xong một miếng thịt bò, mấy phút đã cắt toàn bộ thịt bò được lấy ra thành từng miếng đựng trong dĩa nhỏ.
Lúc này Mộc Thần đi vào trong ô cửa, tự giác đi tới bưng khay thịt bò được cô cắt đều đến trước mặt bọn sinh viên.
Bò kho với màu sắc vô cùng hấp dẫn xếp trong dĩa sứ màu trắng, bọn sinh viên chỉ nhìn đã muốn ăn, lập tức quẹt thẻ giành giật.
“Chớ đẩy tôi, tôi còn chưa mua xong.”
“Tôi muốn một phần cơm trứng xào cà chua, một phần bò kho.”
“Ai nha, người phía sau có thể đừng chen lấn hay không?”
Lâm Sở Trì nghe thấy động tĩnh ngoài ô cửa, vội vàng quay đầu nhắc nhở một tiếng: “Thịt bò còn rất nhiều, các em đừng chen lấn.”
Cô dùng hai nồi inox to đựng canh của nhà ăn kho thịt bò, thêm vào bò kho từng lát bán theo dĩa nhỏ, không nói tới thỏa mãn hết thảy sinh viên nhưng ít nhất những sinh viên xếp hàng trước nhất định có thể ăn.
Nghe thấy cô lên tiếng, lúc này bọn sinh viên mới thu lại, ít nhất không liều mạng chen lên phía trước nữa.
Một lát sau, rất nhiều người đã mua được cơm phần và bò kho tìm chỗ ngồi xuống, cầm đũa không thể chờ được nữa gắp lên một miếng bò kho.
Lâm Sở Trì cắt thịt bò không quá dày cũng sẽ không quá mỏng, hơn nữa mỗi miếng đều vô cùng đều, cầm đũa gắp lên, nhìn xuyên qua thịt bò, hoa văn cực kỳ đẹp đẽ.
Điền Điềm cảm thấy toàn bộ miếng bò kho mê người đều tràn ngập “Mau ăn ta đi”, không thể chờ thêm được nữa đưa vào trong miệng, lập tức cả khuông miệng tràn đầy mùi thơm.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, thịt bò không khô không cứng không dính răng, mềm mà không nhừ, càng nhai càng làm người ta nghiện.
Bò kho ngon quá đi mất.
Điền Điềm lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, đũa lại nhanh chóng gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
“Ngon hơn cả bò kho mà trước đây tớ từng ăn, vậy mà Thất Thất nói chưa kho xong.”
“Bò kho thơm quá, tớ cảm thấy đã rất ngon miệng rồi, hơn nữa mùi vị cũng thơm.”
“Đây quả thực là bò kho thần tiên, thực sự không tưởng tượng nổi nếu như kho đến tối sẽ ngon cỡ nào.”
“Thật sự ăn rất ngon, thì ra không phải tất cả thịt bò ăn đều dính răng, càng không phải tất cả thịt bò đều có vị tanh, ăn ngon đến độ tớ hơi muốn khóc.” Người nói chuyện có thể là khá nhạy cảm đối với vị thịt tanh, mỗi lần ăn cơm với người ta, người khác cảm thấy rất ngon, nhưng dù thế nào cô ấy vẫn có thể nếm được vị tanh.
Ví dụ như hai ngày trước, cô ấy với bạn cùng đi ăn thịt nướng, cô ấy cảm thấy thịt bò có vị tanh, nhưng bạn bè đều nói không có, khiến cho cô ấy xoắn xuýt có phải là miệng mình có vấn đề không.

Nhưng bây giờ, ăn bò kho thơm ngát, cô ấy cảm thấy quả nhiên không phải là vấn đề của mình, là do thịt bò cô ấy ăn trước đây chưa được xử lý tốt.
Không chỉ có bò kho mềm nhừ ngon miệng, các món cơm phần vẫn mỹ vị như xưa.


Thời gian trôi qua mấy ngày cuối cùng cũng được ăn cơm phần ngon như thế, bọn sinh viên cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Bò kho
Vốn dĩ Lâm Sở Trì nghĩ, hai nồi thịt bò một nồi cho bọn họ ăn vào buổi trưa để đỡ thèm, chừa lại một nồi kho đến tối lại cho bọn họ ăn, kết quả bọn sinh viên không đợi kịp.
Thật là…
Cô khẽ lắc đầu, có điều thấy bọn họ ngay cả thịt bò chưa kho đủ thời gian cũng ăn say sưa ngon lành, cũng không nói gì nữa, tóm lại đều là làm cho bọn họ ăn, kho đến tối thì ngon hơn một chút, nhưng bây giờ ăn cũng có một kiểu ngon bây giờ.
Trước lễ Nguyên Đán, thầy Cố giành được một hộp bò kho trong tay cháu trai Cố Hoài Dục, giải quyết hết toàn bộ ngay tại văn phòng, hồi tết Nguyên Đán còn cố ý chạy ra đường mua bò kho, nhưng mà mua bên ngoài làm sao cũng không sánh được với hộp thịt này.
Hôm nay tới nhà ăn ăn cơm phát hiện thậm chí có thịt bò kho, ông ấy lập tức vui sướng vô cùng, còn cố ý chụp hình hình khoe khoang với cháu trai.
Ngày đầu tiên sau lễ, trong nhà ăn tấp nập người, Lâm Sở Trì bận bịu đến gần ba giờ mới có thời gian nghỉ ngơi.
Nghĩ đã mấy ngày không cho mèo ăn, từ nhà ăn đi ra cô không đi qua bên hồ, mà cầm hũ cá khô nhỏ đi tới chỗ cũ cho mèo ăn.
Lúc thời tiết ấm áp, đám mèo thích nằm úp tắm nắng, bây giờ trời lạnh, chúng nó càng thích vùi trong ô mèo của bọn sinh viên làm, thỉnh thoảng lúc có mặt trời mới chịu đi ra chơi một lát.
Khi Lâm Sở Trì đến, rất nhiều đầu mèo to nhỏ chui ra từ trong ô mèo hai tầng kêu lên meo meo với cô.
Cô mỉm cười sờ đầu mèo, lập tức phân cá nhỏ cô mang đến cho chúng nó ăn.
Đám mèo ơ trong trường học đã hạnh phúc hơn đám mèo hoang bên ngoài, không chỉ không cần đói bụng, còn có ô mèo có thể che mưa chắn gió.
Xấu Xa đầu tròn mặt tròn từ lúc thấy cô đã chạy ra khỏi ổ, nhảy thẳng vào trong lòng cô.
Lâm Sở Trì vốn không định ôm nó nhưng khi nó nhảy qua cũng không thể thả xuống, chỉ có thể ôm vuốt mấy cái sau đó tiện tay nhét vài con cá khô nhỏ vào trong miệng nó.
Toàn bộ thời gian nghỉ ngơi tiêu hao hết ở bên chỗ đám mèo, chờ khi vuốt mèo đủ, cô vui vẻ tiếp tục về nhà ăn bận rộn.
Vì để cho bọn sinh viên nếm được bò kho kho đủ thời gian, buổi tối trước khi tan làm, Lâm Sở Trì lại hầm hai nồi bò kho to một lần nữa.
“Thất Thất, bây giờ còn thịt bò kho ăn hả?” Đám tham ăn ngửi thấy mùi lập tức tìm đến, trong thanh âm lộ ra sự không xác định và kinh ngạc vui sướng.
“Không có, đây là của ngày mai, giờ ăn không được.”
Lâm Sở Trì nghĩ đến hôm nay bọn họ cũng đã ăn nhiều bò kho chưa kho đủ thời gian như vậy, cảm thấy không thể nuông chiều bọn họ nữa.
“Ngửi thấy thơm quá.”
“Ăn vào càng thơm.” Đám sinh viên nói chuyện nhớ lại vị bò kho, trong miệng không khỏi chảy nước miếng.
Bọn họ đứng đầy trước cửa sổ một hồi, mãi đến tận khi xác định hiện tại chắc chắn ăn không được cuối cùng mới chịu rời đi.
Lâm Sở Trì nhìn bóng lưng bọn họ khẽ lắc đầu, chờ bò kho có thể tắt lửa sau đó mới mới thu dọn đồ đạc rời đi, mặc cho thịt bò tiếp tục ngâm trong nước kho để ngon hơn.
Sáng hôm sau, lúc xốc thịt bò kho cả buổi tối lên, trong nhà ăn trong nháy mắt lan tỏa mùi thơm.
Rất nhiều người sáng sớm đều không thích ăn đồ quá nồng, thế nhưng ngửi thấy mùi thơm của bò kho, tất cả mọi người chỉ cảm thấy muốn ăn.
Lúc này vẫn còn sớm, trong nhà ăn đều chỉ có nhân viên ngửi thấy mùi thơm ấy, bọn họ dồn dập lại đây gọi thêm món cho mình.
Ví dụ như vợ chồng dì Vương, nấu chén mì ở ô cửa của mình, lại đi mua ít bò kho sẽ thành một phần mì bò thơm ngát.
“Tiểu Lâm, thêm ít nước kho cho dì đi.”
Lâm Sở Trì nghe bà ấy nói, thêm nửa muôi nước kho chan vào mì, lập tức nhuộm thành màu nâu tương.
“Ăn ngon.” Dì Vương ăn mì nước mùi thơm nồng nặc, lúc nếm thịt bò mềm nhừ ngon lành còn không quên hỏi cô, “Tiểu Lâm, sáng sớm cháu có muốn ăn mì không, dì nấu chén mì cho cháu, ăn kèm với bò kho cháu làm cực kỳ ngon.”
“Cháu ăn rồi ạ.” Lâm Sở Trì nói xong, lại đưa một dĩa bò kho cho người muốn kẹp thịt bò vào trong màn thầu.
Sau khi các nhân viên nhà ăn hưởng thụ bữa sáng hoàn mỹ mới trở về ô cửa của mỗi người, mà lúc này cũng bắt đầu có sinh viên tiến vào nhà ăn ăn sáng.
“Bò kho, có bò kho ăn.”
Vốn dĩ sau khi ngủ một giấc đã quên béng việc này, bước vào nhà ăn ngửi thấy mùi thịt kho, sinh viên hồi tối hôm qua rời nhà ăn biết Lâm Sở Trì sớm chuẩn bị bò kho cho ngày hôm nay trong nháy mắt phấn chấn lên.
Khi bọn họ lại đây, Lâm Sở Trì đã cắt bò kho thành từng miếng sắp xếp gọn, bây giờ ai đến đây có thể mua luôn.
Biết bọn sinh viên chỉ cần gặp món thích ăn hoàn toàn không quan tâm ăn lúc nào, cô cũng lười tiếp tục khuyên can.

Bọn sinh viên lại đây mua được bò kho, có người bưng lên ăn ngay, có vài người đi qua ô cửa khác mua bữa sáng khác ăn kèm.
“A, khó trách Thất Thất nói phải kho đủ thời gian, hôm nay quả thực còn thơm còn ngon hơn hôm qua.”
Bò kho ngày hôm qua cũng rất ngon, nhưng so sánh với ngày hôm nay, rõ ràng vẫn là ngày hôm nay ăn ngon hơn.
Đương nhiên, cũng có người tuy rằng thích ăn nhưng miệng cũng không thử ra được gì, không cảm nhận được sự khác nhau, chỉ cảm thấy đều rất ngon.
Bò kho có trăm cách ăn, ăn chung với mì, kẹp vào trong bánh màn thầu làm bánh bao nhân thịt cũng không tệ, ăn không kèm ít nước cũng rất ngon.
Nói chung sáng sớm bởi vì có bò kho, bọn sinh viên đều ăn rất thoải mái.
Buổi trưa.
Ngày hôm qua thầy Vương nghe người ta nói nhà ăn có bò kho ăn, nhưng bởi vì có việc không rảnh qua, ông bạn có quan hệ khá tốt với ông ấy chỉ biết nói kích thích ông ấy, cũng không biết mang qua cho ông ấy nếm thử, nên ngày hôm nay tan lớp ông ấy định đến nhà ăn ăn cơm.
Lúc ông ấy đi được một nửa đoạn đường, bỗng nhiên có người đến trước mặt chào hỏi ông ấy, ông ấy nhìn một lúc mới nhận ra, đây là sinh viên đã tốt nghiệp của mình.
“Là Tôn Tùng à, cái người bận bịu như em sao ngày hôm nay rảnh rỗi đến trường học vậy?”
“Có bận rộn đi nữa thì vẫn phải có thời gian đến thăm thầy chứ.” Tôn Tùng nói xong cầm đồ trong tay đưa tới, “Đến sớm chúc thầy năm mới vui vẻ.”
Là một người thầy, có thể có sinh viên tốt nghiệp nhớ đến thăm ông ấy, thầy Vương rất vui vẻ, lúc này vỗ cánh tay anh ta nói: “Tới thì tới, mang quà cáp gì, thầy cũng không cần.”
“Không mất tiền đâu ạ, đều là của công ty hợp tác gần đây tặng, em chỉ mượn hoa hiến Phật thôi.”
Thầy Vương là giảng viên khoa mỹ thuật, Tôn Tùng là sinh viên của ông ấy, đương nhiên lúc trước học mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp anh ta gầy dựng sự nghiệp mở một phòng quảng cáo, bây giờ đã phát triển trở thành công ty quảng cáo.
Hai thầy trò đứng trò chuyện, thầy Vương mời anh ta đến nhà mình ngồi một lát.
“Không cần, nếu như thầy muốn đãi em thì mời em đến nhà ăn ăn bữa cơm đi, em nghe nói, nhà ăn số một khó ăn nhất hồi trước lúc chúng em còn học bây giờ mỗi ngày đều có sinh viên giành ăn.”
“Thầy nói sao đột nhiên em về trường học, hóa ra là nghe nói trường học có đồ ngon mới thuận tiện đến thăm thầy.” Thầy Vương trêu ghẹo nói.
“Thầy ơi thầy thật oan uổng người ta, em định trở về trường thăm thầy mới nghe nói về chuyện nhà ăn, ăn cơm chỉ là thuận tiện thôi.”
Lúc anh ta vừa mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp từng được thầy giúp đỡ không ít lần, vì thế lúc này rảnh rỗi mới muốn về trường thăm.

Lúc trước trong công ty bận rộn, anh ta không thể quan tâm trường cũ, là do vài ngày trước đó hỏi thăm bạn học cũ trong lớp có ai muốn cùng về trường thăm hay không, mới nghe được rằng trường học đã thay đổi sau khi bọn họ tốt nghiệp từ trong miệng bạn học cũ.
“Thầy chỉ đùa với em một chút thôi.” Thầy Vương thấy cậu ta giải thích, cười nói chỉ về phía trước nói, “Đi thôi, không phải em muốn ăn cơm của nhà ăn số một à, thầy mời em ăn.”
“Thầy, giờ nhà ăn số một thật sự ngon thế á?” Tôn Tùng hiếu kỳ nói.
Lúc đi học, anh ta cũng đến nhà ăn số một không ít lần, đặc biệt là hồi năm nhất, bởi vì mới vừa học đại học không có kế hoạch đối với phí sinh hoạt, thường tiêu xài đủ thứ vào đầu tháng, giữa tháng cuối tháng tài chính bắt đầu eo hẹp, mỗi lần đến lúc đó cũng chỉ có thể đến nhà ăn số một ăn cơm.
Có thể nói anh ta có ấn tượng sâu sắc nhất đối với nhà ăn số một, có lẽ chính vì rẻ số lượng nhiều, nhưng mùi vị thì không nhắc tới cũng được.
“Quả thực ăn ngon hơn thời các em nhiều, đặc biệt là cơm phần của nhà họ Lâm, mùi vị thật không thể chê.”
“Em nhớ bán cơm phần là ô cửa số bảy, lượng cơm phần của nhà đó đúng là rất nhiều, nhưng mùi vị rất bình thường, hoặc là canh quá ít không đủ chan cơm ăn, hoặc là quá dầu mỡ, ăn rất ngán.”
Không biết có phải vì đã tới trường học hay không, trong đầu Tôn Tùng không khỏi nhớ lại những ký ức thời đi học, anh ta đã từng ăn cơm phần ở nhà ăn số một, lượng cơm nhiều đến mức có thể chia sẻ một chén với bạn bè, nhưng mùi vị còn không bằng quán cơm nhỏ bán cơm phần ở bên ngoài.
Anh ta nhớ lại xong không khỏi suy đoán: “Bây giờ có phải ô cửa số bảy đổi người nấu không ạ?”
“Cũng coi như là đổi người rồi, đầu bếp hiện tại chính là con gái của hai vợ chồng nhà họ Lâm, tay nghề của cô ấy không giống cha cô ấy, ngược lại giống ông nội cô ấy, dù làm cái gì cũng cực kỳ ngon.”
Tôn Tùng nghe thầy Vương nói như vậy, trong lòng dấy lên chút chờ mong, đồng thời không nhịn được khẽ oán giận: “Trường học cũng thật là, lúc chúng em đi học thì ở ký túc xá cũ, kết quả chúng em vừa mới tốt nghiệp đã xây tòa mới, giờ đến nhà ăn cũng thế, thật giống như chúng em không xứng ở ký túc xá mới, không xứng được ăn ngon.”
Không chỉ những việc này, lúc anh ta tới cũng đã phát hiện, trong trường học còn có rất nhiều kiến trúc mới mà hồi anh ta học không có, hoàn cảnh toàn thể trông đẹp hơn thời bọn họ rất nhiều.
Thầy Vương nghe vậy không khỏi cười lên: “Nếu không thì em quay về học nghiên cứu sinh đi, hưởng thụ ký túc xá mới với đồ ăn ngon.”
Khi đang nói chuyện bọn họ đã đi tới ngoài nhà ăn, Tôn Tùng ngẩng đầu nhìn sang, cảm thấy nhà ăn số một ngược lại không thay đổi quá nhiều, có điều chờ khi đi vào bên trong nhìn thấy đâu đâu cũng có người, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kinh ngạc không tới hai giây, rất nhanh anh ta đã ngửi thấy mùi thịt kho mê người, không khỏi nhìn quanh nhà ăn, muốn xem thử là ô cửa nào đang bán thịt kho.
“Đi, chúng ta nhanh đi xếp hàng.” Thầy Vương thấy anh ta còn đứng tại chỗ, vỗ cánh tay anh ta nhắc nhở.
Sau khi Tôn Tùng xếp hàng không nhịn được cảm thán: “Không nghĩ tới nhà ăn số một lại có lúc náo nhiệt như thế.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận