Beta: Rya
Thơm quá, ngửi mùi mê người cay tê tươi thơm tỏa ra từ tôm hùm đất, trên mặt trong lòng những người ở đây đều viết đầy hai chữ “thật thơm”.
Tôm hùm đất muốn ngon, đầu tiên nguyên liệu phải tươi sạch, sau đó là nắm chắc độ lửa, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là điều chế gia vị.
Lâm Sở Trì giỏi điều chế gia vị, tôm hùm đất cay tê do cô làm ra, chỉ ngửi mùi đã biết chắc chắn ngon.
Sau khi tôm hùm đất ra lò, hương thơm bắn ra tứ phía, canh đỏ tươi kết hợp với tôm đỏ y chang, trông mê người hơn không biết bao nhiêu lần so với đồ bán bên ngoài.
Làm nữ chính quả thực quá hạnh phúc.
Trong lòng nữ chính cảm thán, lúc tôm hùm đất lên bàn, cô ấy thèm nhỏ dãi, hận không thể lập tức ăn ngay.
Cuối cùng đến lúc có thể bắt đầu ăn, cô ấy cầm một con tôm hùm đất lên mút nhẹ nước sốt bên trên trước, trong tê tê cay cay mang theo tư vị tươi mặn khiến mắt cô ấy sáng lên, động tác bóc tôm lập tức tăng nhanh.
Cũng không biết Lâm Sở Trì nấu như thế nào, sau khi lột vỏ tôm ra, thịt tôm bên trong không cần chấm nước sốt cũng rất có vị, ăn vào miệng vừa tươi vừa đàn hồi, quả thực khiến người ta nghiện.
Ngon quá.
Kích thước tôm hùm đất không lớn, nữ chính bình thường ăn tôm không gặm càng bỗng nhiên có chút không nỡ trực tiếp vứt đi như vậy, thế là tách hai cái càng tôm xuống cho vào trong miệng cắn.
Có thể là còn chưa tới mùa tôm hùm đất, lúc này càng tôm vẫn chưa cứng lắm, cắn nhẹ một cái đã có thể cắn ra.
“Ô!”
Càng tôm cắn ra, bên trong lại có nước ứa ra, mùi vị rất tươi ngon, thịt bên trong càng ngon hơn, khẩu cảm còn dai hơn đuôi tôm.
Vốn dĩ cô ấy còn cảm thấy càng tôm giống như đồ bỏ, chỉ là cảm thấy bỏ hơi đáng tiếc nên mới định tùy ý gặm hai miếng, không ngờ mùi vị của nó không hề tệ chút nào.
Cho dù gặm nửa ngày cũng có thể ăn được một chút thịt, cô ấy vẫn cảm thấy với mùi vị này, phí thời gian cũng xứng đáng.
So với cô ấy, nam chính vốn lý trí hơn, vừa ăn còn không quên thầm nhắc nhở mình: “Đây là đang quay phim, đây là đang quay phim, đừng chỉ lo ăn”, nhưng ăn một con tôm hùm đất xong, anh ấy hoàn toàn bị mỹ vị trước mặt hấp dẫn, trông không khá hơn nữ chính bao nhiêu.
“Cắt, tôi nói mấy người…ực…”
Đạo diễn Vương thấy họ lại chuyên chú vào việc ăn, đang muốn giáo huấn hai câu, ai biết lời còn chưa nói xong đã không nhịn được nuốt nước bọt trước.
Thực ra cũng không trách ông ấy, dù sao thì ông ấy luôn nhìn vào màn hình, mà người quay phim luôn đặc tả tôm hùm đất trên bàn, cộng thêm dáng vẻ ăn cực kỳ ngon miệng của nam nữ chính, không khiến ông ấy thèm mới lạ.
Đạo diễn Vương cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trên thực tế lúc này thật sự không có ai chê cười ông ấy.
Đương nhiên, không phải tố chất mọi người cao, mà là lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên phần tôm hùm đất trên bàn, đâu có thời gian để ý tới ông ấy.
“Đừng ăn nữa, thoại cũng không nói chỉ biết ăn, tôi nói cô cậu biết, nếu ăn hết rồi thì cô cậu diễn chay cho tôi, đừng vọng tưởng có thể nấu thêm một phần cho cô cậu làm đạo cụ.” Đạo diễn Vương bày ra biểu cảm “tôi đã nhìn thấu các người” trừng nam nữ chính.
Hai người đang quay phim nghe vậy, động tác ăn tôm hùm đất khựng lại, cuối cùng cũng nhớ tới thoại của mình.
Sau khi họ nghiêm túc lên, bản lĩnh đọc thoại ngược lại rất tốt, nhưng nói thật, so sánh biểu hiện vừa nãy với bây giờ, nói không chừng thật sự bị đạo diễn nói trúng, hai người này chính là muốn nhân lúc quay phim quang minh chính đại ăn nhiều một chút.
Quay xong cảnh này, cảnh hai người diễn tốt nhất chắc chắn phải kể tới cảnh giành tôm hùm đất, đây gọi là chân tình thực cảm.
Mà một bên khác, khi ống kịch dịch khỏi người mình, Lâm Sở Trì bưng bát tôm hùm đất đã để riêng lại trước khi múc hết ra vòng một vòng về tới chỗ nghỉ ngơi.
Nói ra cũng là cô nhanh tay, dưới ống kính cũng không ai có thể nhìn thấy cô để lại bát tôm hùm đất này như thế nào.
Lâm Sở Trì giữ tôm hùm đất lại dĩ nhiên không phải cho mình ăn, tới chỗ nghỉ ngơi liền trực tiếp đưa cho Phùng Ngọc Ngọc: “Mọi người nếm thử trước.”
Bình thường người có đãi ngộ này trong đoàn phim chỉ có Cố Hoài Dục, lúc này thấy cô đưa bát cho Phùng Ngọc Ngọc, tuy biết có phần của mình nhưng anh vẫn có chút để ý, đặc biệt là khi nhìn thấy cô ấy nhận bát lại còn xà nẹo Lâm Sở Trì.
“Thất Thất cô thật tốt.”
Vừa nãy Phùng Ngọc Ngọc ngửi mùi liền vô cùng thèm thuồng, vốn dĩ tưởng tới tối mới có thể ăn được, không ngờ cô lại sẽ để dành cho mình, Phùng Ngọc Ngọc dựa vào cô cọ hai cái mới chuẩn bị ăn.
Tôm hùm đất đỏ au khiến người ta nhìn xong rất muốn ăn, cô ấy ngay cả lột vỏ cũng không đợi được, trực tiếp nhét vào trong miệng cắn.
Vị tê cay thơm tươi của nước sốt, độ đàn hồi tươi mềm của thịt tôm, ngon tới độ cô ấy không nhịn được gật gù đắc ý.
So ra, động tác của Cố Hoài Dục nho nhã hơn nhiều, chỉ thấy anh chậm rãi cầm con tôm hùm đất lên, tỉ mỉ lột vỏ xong, bỏ vào trong bát ăn liền đưa cho Lâm Sở Trì.
“Cảm ơn, anh tự ăn là được.” Lâm Sở Trì không từ chối con tôm do anh bóc, nhưng cũng không cho anh tiếp tục bóc cho mình.
Cố Hoài Dục khẽ gật đầu, lúc này mới ăn.
“Thất Thất, tôm hùm đất cô nấu rất ngon, thịt tôm bên trong đều thấm vị, nếu cay thêm chút nữa càng ngon.” Phùng Ngọc Ngọc ăn tới mức miệng toàn là dầu.
“Dùng cho quay phim nên không tiện nấu quá cay, nếu không họ bị cay quá quay không đẹp.”
Trên thực tế, sau khi nam nữ chính bị đạo diễn cảnh cáo, họ căn bản không thể ăn thoải mái, quả thực thống khổ trong vui sướng.
Phùng Ngọc Ngọc thấu hiểu gật đầu, lại bổ sung nói: “Chủ yếu là tôi khá thích ăn cay, hương vị bây giờ của tôm hùm đất đã rất ngon rồi, ngon hơn trước đây tôi từng ăn.”
Một bát tôm hùm đất nhìn như không ít, trên thực tế không có bao nhiêu con, hai người ăn một thoáng đã giải quyết hết toàn bộ.
Phùng Ngọc Ngọc nhìn vỏ tôm trước mặt mình âm thầm vui vẻ, cảm thấy Cố Hoài Dục trọng hình tượng nhưng mình không cần, anh được nhiều hơn anh, hời rồi.
Buổi tối sẽ ăn tôm hùm đất, Lâm Sở Trì lười nấu món khác, dù sao thì tôm hùm đất đã rất chiếm tay rồi, có món khác cũng không tiện ăn.
Đương nhiên, chỉ ăn tôm hùm đất chắc chắn không no, cô định thêm chút ngô, trứng cút, dưa chuột vào trong tôm làm đồ ăn kèm, lại chuẩn bị chút bún, mì dùng nước tôm trộn bún hoặc trộn mì.
Nhiều tôm hùm đất như vậy dùng nồi nhỏ còn không biết nấu tới khi nào, vừa hay trong phòng ăn có nồi lớn, Lâm Sở Trì dứt khoát dùng nồi lớn nấu.
Biết cô sẽ bắt đầu nấu tôm hùm đất cho buổi tối, lòng của những người chuyển cảnh ra bên ngoài quay phim đều theo cô ở lại trong phòng ăn.
Mà một số người tiếp tới không có cảnh quay dứt khoát không đến trường quay vây xem mà ở lại đợi ăn.
Sau khi tôm hùm đất ra lò, cả phòng ăn đều được mùi thơm bá đạo lại mê người này chiếm đầy.
Lâm Sở Trì cảm thấy tôm hùm đất không cần phải lấy riêng từng người, dứt khoát nấu theo bàn, tới lúc đó trực tiếp ghép mấy người một bàn ăn là được.
Đừng nói người trong đoàn phim thèm, ngay cả đạo diễn cũng rất thèm, quay xong cảnh quay buổi chiều, ông ấy thấy không có vấn đề liền trực tiếp tuyên bố tan làm.
Cả đoàn phim đồng lòng hợp lực muốn ăn cơm tối sớm một chút, bữa tối hôm nay mọi người đều tới đủ, ngược lại hạn chế vấn đề bàn nào đó không đủ người, ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.
Sáu người một bàn, bàn Lâm Sở Trì ngoài cô ra chính là Cố Hoài Dục, Phùng Ngọc Ngọc, đạo diễn Vương, Trương Dự và nữ chính.
Tôm hùm đất buổi tối cô cân nhắc tới có người không thể ăn cay, đã nấu hai loại cay tê và bột tỏi.
Phùng Ngọc Ngọc là kiểu không cay không thích, cô ấy cầm một con tôm hùm đất cay tê lên, vừa ăn xong mày đã hơi nhíu lại: “Vẫn là cay đủ vị ngon hơn.”
Tê tê cay cay, mặn tươi vừa miệng, ngon tới mức cô ấy căn bản không ngừng lại được.
Ăn liên tục mấy con tôm đã nghiện, cô ấy mới chọn đồ ăn kèm ăn.
Tôm hùm đất xào cay
Dưa giòn, ngô thanh ngọt, kết hợp với nước sốt tôm hùm đất đều cực kỳ ngon, trứng cút ăn vào rất thấm vị.
“Đây có phải là trứng hấp tôm trong truyền thuyết không?” Phùng Ngọc Ngọc đồng thời cầm tôm và trứng cút nói đùa.
Mọi người đều bận ăn tôm hùm đất, nghe thấy cô ấy nói cũng dành thời gian cười một cái rồi ăn tiếp.
Bàn của họ còn được coi là hòa hợp, dù sao thì Lâm Sở Trì sẽ không giành với họ, Cố Hoài Dục ăn không chậm, nhưng động tác nho nhã, cho nên khiến mấy người khác cũng không tranh giành.
Mà trên bàn khác, mới vừa bắt đầu còn đỡ, sau khi tôm hùm đất và đồ ăn kèm ngày càng vơi đi, mọi người đều sợ mình ăn ít đi một miếng, động tác mang theo chút tranh giành.
Thậm chí có người trực tiếp chia anh một con tôi một con, chia xong cũng không giành được.
Chia xong, tốc độ ăn của họ mới chậm lại, có thời gian khen hai câu.
“Tôm hùm đất bột tỏi ngon thật, tỏi vô cùng thơm, thịt tôm chắc lại ngon.”
“Tôm hùm đất cay vẫn ngon hơn, bột tỏi vẫn thiếu chút mùi vị.”
“Đâu có, anh nếm thử là biết, vị tỏi không kém hơn vị cay đâu.”
Lúc người thích ăn cay và thích ăn tỏi cãi nhau, người có khẩu vị bác ái nói: “Cái này có gì đáng để cãi đâu, hai hương vị mỗi cái có đặc điểm riêng, đều rất ngon.”
“Chủ yếu là điều vị ngon, ngô và dưa chuột, trứng cút trong nước sốt này đều cực kỳ ngon, đặc biệt là ngô, tôi mới phát hiện tôm hùm đất cay phối với ngô có thể ngon như thế.”
“Đúng vậy, nước này tươi ngọt thật, trộn với bún với mì chắc chắn ngon.”
Lâm Sở Trì vốn dĩ đã chuẩn bị bún, mì cho họ ăn, nghe vậy tháo găng tay dùng một lần xuống đi nấu bún, nấu mì.
Nước của tôm hùm đất đã rất đủ vị, cho nên bún, mì nấu xong không cần bỏ thêm gì, trực tiếp bỏ vào nước trộn lên là được, nấu rất nhanh.
Người trong đoàn phim vẫn rất tự giác, lúc cô nấu xong, họ đều tự đi lấy.
Có người thích ăn bún, có người thích ăn mì, bún, mì nấu xong trộn trong nước sốt đỏ au của tôm hùm đất, rất nhanh đã được nhuộm thành màu đỏ, tỏa ra mùi cay thơm.
Bún trộn ăn vào trơn tru, mì thì dai hơn một xíu, kết hợp với nước tôm ăn vào đều rất ngon.
“Ô, ngon, bún trộn nước tôm quả thực là đỉnh.”
“Anh thử dùng nước tỏi trộn, cũng rất ngon.”
“Ngon thật, nếu đổi thành bún mảnh, cảm giác có hơi giống miến tỏi.”
Luộc bún luộc mì cũng cần có kỹ xảo, bún do Lâm Sở Trì luộc ra có độ dai vừa chuẩn, vừa không quá cứng lại sẽ không quá mềm, khẩu cảm cực kỳ tốt, sợi mì cũng như vậy.
Bún ngon mì ngon phối với nước ngon, mùi vị sao có thể không ngon được.
Bởi vì tôm hùm đất phải bóc vỏ cho nên ăn khá tốn thời gian, nhưng bún trộn mì trộn không ngăn cản được niềm nôn nóng ăn được mỹ vị của họ, có người có thể ăn hết một bát bún chỉ với mấy miếng.
Lâm Sở Trì nhớ trong bếp còn có đậu phộng chưa dùng hết trước kia, luộc xong bún và mì, cô dứt khoát rang đậu phộng, trong phòng ăn lập tức lại thêm một mùi hương.
Đậu phộng rang thơm giòn, vị thơm của bản thân đậu phộng và muối dung hợp với nhau, mặn thơm, ăn liền ngon, bỏ vào trong bún trộn, mì trộn càng có tư vị.
Lâm Sở Trì rang đậu phộng xong bưng tới một đĩa tới bàn mình, còn lại thì để mọi người tự chia.
Cô vừa ngồi xuống, Cố Hoài Dục đặt một bát mì trộn, một bát bún trộn trước mặt cô, mỗi bát đều không đựng đầy, hiển nhiên là đã cân nhắc sức ăn của cô.
“Cảm ơn.”
Bên trên bún trộn, mì trộn phủ dưa chuột và trứng cút, Lâm Sở Trì chỉ cho là anh tiện tay trộn cho mình, đặt đậu phộng lên bàn rồi bưng bát lên ăn.
Cô ăn hết đồ ăn phủ bên trên rồi tiện tay trộn lên, mới phát hiện bên dưới còn có rất nhiều thịt tôm đã bóc sẵn, vô thức nhìn sang Cố Hoài Dục.
“Có muốn thêm chút đậu phộng không?”
Đậu phộng cô rang vô cùng được săn đón, vừa lên bàn đã bị đạo diễn Vương bọn họ dùng thìa chia gần hết, Cố Hoài Dục bắt gặp ánh mắt của cô nhìn tới, giơ đậu phộng lên hỏi.
Lâm Sở Trì gật đầu, lúc anh thêm đậu phộng vào trong bát mình, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là thái độ ăn cơm trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Cơm tối hôm nay, người trong đoàn phim ăn tới tâm mãn ý nguyện, có tôm hùm đất cay, tôm hùm đất vị tỏi, đồ ăn kèm, bún trộn, mì trộn cùng với đậu phộng thơm ngát, cuộc sống ăn ngon uống ngon này, thật sự là cho một thần tiên cũng không đổi.
Họ thì thoải mái rồi, nhưng khi các sinh viên trong trường từ lân cận đi ngang qua ngửi được mùi thơm thoang thoảng, thực sự ngưỡng mộ tới mức đỏ cả mắt.
Nếu nói trước đây họ còn vui vì trường được đoàn phim chọn trúng, bây giờ lại hận không thể đuổi đoàn phim đi.
Quá đáng quá, rõ ràng Thất Thất là của họ, rốt cuộc khi nào đoàn phim mới có thể cút đi.
Tôi cũng rất muốn ăn tôm hùm đất, tôm hùm đất thơm thơm cay cay, nghĩ thôi đã có thể thèm chết người.
Hu hu hu, tôi rất muốn ăn đồ ăn Thất Thất nấu.
Bộ phim này thật là không quay cho rồi.
Đáng ghét, tôi nghi ngờ họ căn bản không phải vì quay phim mới tới, căn bản là vì giành Thất Thất với chúng ta.
Tôi cảm thấy sự nghi ngờ của cậu rất có lý, rõ ràng họ quay phim vườn trường, kết quả ngày nào cũng ăn uống ngon nghẻ, rất quá đáng.
Đồ ăn Thất Thất nấu vẫn ngon như vậy, nhưng đáng tiếc không thể ăn hằng ngày.
Đợi đã, tại sao lầu trên cậu còn có thể ăn được đồ ăn Thất Thất nấu.
Tôi sẽ không nói cho cậu là vì tôi đi làm diễn viên quần chúng.
Đậu, sao tôi lại không nghĩ tới chứ.
Trong diễn đàn trường thường lên tiếng phê phán đoàn phim, còn có người làm nũng với Lâm Sở Trì trên đường cô về nhà, nói cũng muốn ăn tôm hùm đất.
“Bây giờ còn chưa tới mùa tôm hùm đất lên thị trường, đợi quay phim xong có lẽ cũng tới mùa, tới lúc đó chị quay lại căng tin nấu cho các em.”
Lâm Sở Trì thông qua bài bài đăng do Triệu Nguyệt chia sẻ từ diễn đàn trường, cũng biết sau khi mình rời khỏi căng tin, các sinh viên oán niệm cỡ nào, thế là đưa ra lời hứa.
Quả nhiên, nghe thấy cô nói như vậy, các sinh viên lập tức vui vẻ lên.
Đồng thời, biết làm diễn viên quần chúng có thể ăn được cơm cô nấu, sinh viên khác lập tức nổi lên ý tưởng này.
Chỉ tiêu diễn viên quần chúng trong đoàn phim rất có hạn, sau hôm nay, quản lý đoàn phim nhận được rất nhiều tự đề cử của các sinh viên.
Đối với các sinh viên mà nói, làm diễn viên quần chúng trong phim vườn trường khá dễ, cơ bản chính là diễn ra bản sắc, hầu hết là làm phông nền đi qua đi lại ở phụ cận là được, cho nên giá tiền không quá cao.
Nhưng, lúc nhận được tiền do sinh viên gửi ngược lại, quản lý lập tức lộ ra biểu cảm ngơ ngác.
“Sao vậy?”
Trương Dự vừa hay ở bên cạnh anh ta, nhìn thấy anh ta dại ra, không khỏi vươn tay đẩy anh ta một cái.
Quản lý dùng biểu cảm cả người đều cạn lời nói: “Vừa nãy có sinh viên nói với tôi cậu ta muốn làm diễn viên quần chúng, tôi nói với cậu ta đãi ngộ của diễn viên quần chúng là tám mươi tệ một ngày, bao cơm, cậu ta trực tiếp chuyển cho tôi tám mươi tệ.”
Rất bất hợp lý, chưa từng nghe nói ai tới làm việc còn chi tiền ngược, nhà tư bản có thâm niên cách mấy cũng không dám nằm mơ giấc mơ đẹp này.
“Hả?” Trương Dự nghe xong cũng ngơ ra, đợi sau khi xác thực anh ta không đùa, Trương Dự không nhịn được cười: “Thế mà lại còn có loại chuyện tốt này.”
Sau khi cười đủ, anh ta lập tức đi chia sẻ chuyện thú vị này với đạo diễn, còn có anh họ nhà mình.
Tin tức truyền ra, người trong đoàn phim đều cười không ngớt: “Nhân tài a, thế mà lại còn có kiểu trả tiền ngược để quay phim, cậu ta muốn cái gì chứ?”
Có thể là có hứng thú với quay phim, muốn một niềm vui.”
“Chủ yếu là muốn diễn vai quan trọng tôi còn hiểu được, diễn viên quần chúng làm nền còn trả tiền ngược, tỷ lệ giá và tính năng thực sự không cao.”
Nếu là vai diễn quan trọng trong phim có đạo diễn nổi tiếng, vì hot, nói không chừng thật sự có người nguyện ý chi ngược tiền, nhưng diễn viên quần chúng chi tiền tới tham gia, đó thật là vừa tốn tiền vừa tốn sức.
“Sao tôi cảm thấy là nhắm tới tay nghề của Thất Thất vậy, làm diễn viên quần chúng chỉ là vé cổng vào đoàn, tiền trả là tiền cơm.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người nghĩ ngợi, cảm thấy thật sự có khả năng.
Nữ chính càng gật đầu tán đồng: “Có lý, với tay nghề đó của Thất Thất, là tôi tôi cũng nguyện ý tham gia diễn không cần tiền.”
Đạo diễn Vương đi ngang qua nghe vậy, lập tức nói: “Vậy thì tốt, tôi tiết kiệm được phần tiền đóng phim của cô.”
“Em đùa thôi.” Nữ chính chỉ nói vậy thôi, tiền tới tay sao có thể không lấy.
Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng bạn sinh viên đó vẫn là bởi vì thu hút cả đoàn phim chú ý mà thành công làm diễn viên quần chúng.
Đương nhiên, đoàn phim không thiếu chút thù lao đó, tiền vẫn thanh toán cho cậu ấy bình thường, dù sao thì vì chút tiền này lỡ như truyền ra tin đoàn phim mời diễn viên quần chúng không trả tiền thì không hay.
Sau hơn một tuần, cuối cùng Phùng Ngọc Ngọc cũng chọn xong địa chỉ quán chính của quán gà rán.
Chỗ trung tâm thương mại đó quả thật cũng không tồi, nhưng lưu lượng người không cao bằng gần trường học, ngược lại giá lại cao hơn rất nhiều, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn chỗ gần trường học.
Xác định xong địa điểm, có thể bắt đầu trang trí.
Trang trí tiệm gà rán sẽ không phức tạp tới đâu, cho nên cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Lúc trang trí tiệm gà rán, trong đoàn phim lại xuất hiện vấn đề, chọc đạo diễn nổi đóa.
“Chúng ta đang quay phim vườn trường, mấy người xem mấy người ai cũng mập lên, là định quay phim Đại Đường hay sao, ngày nào quay phim cũng không tích cực, vừa nghe tới ăn liền tích cực hơn ai hết.”
Ánh mắt Lâm Sở Trì quét qua mấy diễn viên chính, không nhịn được nói nhỏ với Cố Hoài Dục: “Tôi cảm thấy họ cũng không mập, vì sao đạo diễn lại tức giận như thế.”
“Ốm chút dễ lên hình, họ nhìn thì không mập, nhưng ở trong ống kính có thể sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.” Cố Hoài Dục cũng thấp giọng nói với cô.
Lâm Sở Trì nghe vậy vô thức nhìn mình, may mà mình không mập, nếu không sợ là cũng sẽ bị đạo diễn nói.
Nam nữ chính vốn còn đang ngoan ngoãn nghe giáo huấn, lúc nghe thấy đạo diễn tuyên bố bảo họ giảm cân, phải ăn ít đồ ăn do Lâm Sở Trì nấu, nữ chính không nhịn được nói trước: “Giảm cân thì được, nhưng ăn ít đi thì không được đâu.”
“Cô không ăn ít đi làm sao giảm cân?” Đạo diễn tức giận nói.
Nữ chính yếu ớt nói: “Không ăn no nào có sức giảm cân.”
Thực ra cô ấy biết rõ, biết từ sau khi vào đoàn, mình đã mập lên mấy cân, nhưng đồ ăn Lâm Sở Trì nấu thực sự quá ngon, bảo cô ấy ăn ít lại cô ấy vốn không làm được.
Vốn dĩ còn hy vọng đạo diễn không phát hiện, kết quả tăng thêm chút thịt quả nhiên ở dưới ống kính vẫn không giấu được.
Nghe cô ấy nói vậy, nam chính lập tức nói: “Đạo diễn chú yên tâm, em sẽ lập tức tăng cường tập luyện.”
Ăn ít là không thể, họ thà tăng cường vận động cũng không muốn ăn ít.
Thấy họ đảm bảo chắc nịch, sẽ giảm lượng thịt trong khẩu phần ăn bình thường, đạo diễn Vương trừng họ một cái, sau đó lại nhìn người khác: “Đừng tưởng tôi chỉ nói hai người họ, mấy người cũng vậy, làm diễn viên quan trọng nhất chính là quản lý thân hình.”
Vốn dĩ mọi người vẫn rất ngoan ngoãn thành thật nghe quở trách, đợi ông ấy nói xong liền không sao nữa, nhưng lại có người không giữ được miệng, lẩm bẩm một câu: “Không phải chú cũng vậy sao?”
Quả thật như vậy, cả đoàn phim ngoài Lâm Sở Trì không mập, bao gồm Cố Hoài Dục cũng hoặc ít hoặc nhiều mập lên một chút, đạo diễn vốn chỉ có hơi cường trang bây giờ trực tiếp biến thành hơi mập.
“Tôi có thể giống với mấy người sao? Tôi là một đạo diễn, cần hình tượng cái gì, mấy người so với tôi, vậy có muốn đạo diễn đổi cho mấy người làm không?” Đạo diễn tức giận nói.
Vốn dĩ ông ấy nói thêm vài câu rồi thôi, bây giờ trực tiếp giống như cái ấm phun, chửi tất cả diễn viên chính ở hiện trường, ngay cả người quay phim cũng bị dính dáng tới.
Người quay phim: “…” Liên quan gì tới tôi, tôi cũng không lên hình, ăn mập một chút cầm máy quay không phải càng vững sao.
“Thất Thất cô tới đây một chút.”
Thấy đạo diễn mắng người xong đột nhiên gọi mình, Lâm Sở Trì lo lắng người tiếp theo mà ông ấy muốn nói chính là mình, vô thức nhìn Cố Hoài Dục.
“Tôi đi cùng cô.” Cố Hoài Dục chủ động nói.
Đạo diễn Vương thấy họ cùng tới, hỏi Cố Hoài Dục viết bài hát như thế nào rồi, biết được đã viết xong, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười.
Bản thân đạo diễn cũng là người thích ăn, dĩ nhiên sẽ không vì toàn bộ nhân viên trong đoàn mập lên mà giận lây lên người cô.
Dù sao thì nấu ăn ngon cũng không có lỗi gì, những món ăn thơm ngát đó càng không có lỗi, người có lỗi chỉ là đám không có khả năng tự khắc chế đó.
“Thất Thất à, dạo này cô nấu ăn nấu ít thịt lại, hai mặn một chay đổi thành hai chay một mặn là được rồi, còn canh, cũng ít nấu canh thịt, canh gà, có thể nấu nhiều canh chay.”
Thấy đạo diễn gọi mình tới không phải muốn mắng người mà là thương lượng món ăn với cô, Lâm Sở Trì thầm thở phào một hơi, sau đó trực tiếp gật đầu đồng ý.
Đối với cô mà nói, nấu món gì không phải nấu, đối với Cố Hoài Dục mà nói, ít nấu món mặn còn có thể khiến cô đỡ vất vả hơn, dù sao cô tùy tiện nấu gì anh đều thích ăn, dĩ nhiên sẽ không có ý kiến.
Ngược lại là Trương Dự đứng bên cạnh nghe thấy đạo diễn nói vậy, còn chưa bắt đầu ăn món mới, mặt đã bắt đầu có chút xanh.
“Thế này cũng không tới mức như vậy chứ, diễn viên phải giảm cân, chúng tôi lại không cần giảm cân.”
Đạo diễn Vương: “Với cái đức hạnh đó của họ, nấu món thịt nhiều cậu đi canh không cho họ ăn lén mãi à, hơn nữa cậu nhìn cậu xem, tuổi còn trẻ mà bụng đã sắp phồng lên rồi, vẫn nên ăn nhiều đồ chay mát dạ dày.”
“Bụng của tôi đâu có phồng ra, đạo diễn sao chú lại mở mắt nói lời mù thế.” Trương Dự nói chuyện, đồng thời vô thức hít vào, nhưng ngược lại không khuyên được ông ấy thay đổi quyết định.
Bỏ đi, sau khi vào đoàn phim, ngày ngày ăn ngon uống ngon, ăn thêm chút đồ chay đổi vị cũng được.
Anh ta không kháng nghị nữa, những người khác trong đoàn phim càng không khuyên được đạo diễn, biết được sau này mỗi bữa chỉ có một món thịt ăn, đều không nhịn được rên rỉ.
“Đạo diễn quá đáng quá, để diễn viên giảm cân là được rồi, vì sao phải dẫn cả đoàn cùng ăn chay.”
“Anh nói nhỏ chút, bây giờ còn một món mặn, để đạo diễn nghe thấy, cẩn thận biến thành toàn chay.”.