Xuyên Qua Nông Nữ Đấu Hào Môn

“Dừng lại một chút được không ? Ta chạy không nổi nữa rồi .” Hạ Tịnh Đình ôm lấy bụng ngồi xổm xuống .
Mộc Tuấn Phong nhìn xung quanh rồi cũng ngồi xổm xuống đối diện Hạ Tịnh Đình lo lắng nhìn nàng :“ Cô nương không sao chứ ?”
“Không sao , chỉ là bụng hơi đau , nghỉ một lát là được . Nhưng huynh có thể bỏ tay ra được rồi .” Hạ Tịnh Đình nhìn về cổ tay vẫn bị Mộc Tuấn Phong nắm ngập ngừng nói .
“A , xin lỗi . Do lúc nãy tình huống nguy hiểm quá nên ta mới nắm tay cô , thật sự ta không có ý gì đâu .” Mộc Tuấn Phong tuy ngoài miệng nói vậy mà trong lòng thật sự muốn nắm thêm chút nữa nhưng sợ sẽ để lại ấn tượng xấu nên đành luyến tiếc mà buông tay ra .
Hạ Tịnh Đình bất chấp hình tượng thục nữ gì đó ngồi bệch xuống đất , xoa xoa cổ tay bị Mộc Tuấn Phong nắm đến đỏ cả lên sau đó mới ngẩng đầu nhìn xung quanh .
“Vị công tử này , huynh có biết đây là đâu không ?” Hạ Tịnh Đình quay sang hỏi Mộc Tuấn Phong ngồi đối diện .

“Có lẽ là chúng ta chạy hơi xa rồi , ra tới tận bên ngoài kinh thành .” Mộc Tuấn Phong vừa lau mồ hôi vừa trả lời .
“Ngoài thành .... ngoài thành ...chết rồi , kinh thành giờ thân là đóng cổng . “Hạ Tịnh Đình ngơ ngẩn lẩm bẩm rồi như đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng thì lập tức đứng dậy .
“Trễ rồi .” Mộc Tuấn Phong cắm một nhánh cây nhỏ xuống đất nhìn tia nắng cuối cùng dần tắt đi uể oải nói .
Hạ Tịnh Đình cũng ngồi xuống cầm nhánh cây nghịch , Tịnh Đình không sợ qua đêm ở bên ngoài chỉ là đang lo cho nương nếu không thấy nàng thì chắc sẽ lo lắng đến ngủ không yên .
“Đêm nay có lẽ chúng ta phải lấy trời làm màn , lấy đất làm giường mà ngủ rồi . Nhưng bây giờ đang là cuối thu một lát nữa trời sẽ có sương không chừng còn có mưa nữa , cô chịu lạnh được không ?” Mộc Tuấn Phong nhìn Hạ Tịnh Đình ngồi co ro ở một góc thì lên tiếng hỏi để xua đi không khí yên lặng này .
“Cũng đành phải chịu thôi , đợi tới lúc trời sáng thì ta và huynh mới vào thành được . Nhưng ta vẫn phải cảm ơn huynh đã giúp ta .”
“Chuyện nên làm thôi không cần khách sáo . Ta đi tìm một ít củi để nhóm lửa .” Mộc Tuấn Phong xua tay nói sau đó đứng lên đi .
Chỉ còn một mình ở nơi vắng vẻ nên Hạ Tịnh Đình nhàm chán nhìn xung quanh , trời vừa tối xuống thì mắt Hạ Tịnh Đình sẽ không nhìn rõ được nhưng nàng vẫn loáng thoáng thấy một cái cây ở cách đó không xa lắm . Hạ Tịnh Đình bèn đứng dậy đi đến đó . Đứng dưới tàn cây thì ký ức khi nàng vừa xuyên đến hiện về : mười tám năm , nàng bất tri bất giác đã ở nơi này mười tám năm . Dưới cây này là nơi lần đầu tiên nàng gặp phụ thân người đã mở ra một cuộc sống khác cho nàng .
“Cô đứng ở đó làm gì vậy ?” Mộc Tuấn Phong trong tay ôm một ít cành khô khó hiểu nhìn Hạ Tịnh Đình hỏi .
“Không có gì . Ta chỉ xem xung quanh thôi , cây này to lớn chúng ta có thể ở dưới cây này tránh sương được đấy .” Hạ Tịnh Đình không xoay người lại nhưng vẫn trả lời .

Mộc Tuấn Phong thấy Hạ Tịnh Đình vịn lấy thân cây bước từng bước nhỏ đi đến chỗ rễ cây nhô ra để ngồi xuống thì mới nhớ ra : mười năm trước lúc bọn họ bị thương phải trú tạm ở nhà Lưu đại phu thì có lần Hạ Tịnh Đình nói mắt nàng một khi đến nơi có ánh sáng yếu như ban đêm chẳng hạn sẽ không nhìn thấy được gì . Hiện tại tuy có ánh trăng nhưng cũng không sáng mấy chẳng trách Hạ Tịnh Đình phải di chuyển khó khăn như vậy . Mộc Tuấn Phong nhanh chóng gom các nhánh cây khô lại để đốt lửa .
“Huynh cũng có cây mồi lửa nữa à ?” Khi Mộc Tuấn Phong đốt được một đám lửa nhỏ thì lúc này Hạ Tịnh Đình mới ngạc nhiên hỏi .
“Đúng vậy , lúc trước có một vị bằng hữu nói với ta khi đi ra ngoài có vài thứ cần mang theo cây mồi lửa chính là một trong mấy thứ đó .” Mộc Tuấn Phong phủi phủi tay đi đến cạnh Hạ Tịnh Đình cằm lấy một góc tay áo của nàng .
“Huynh định làm gì ?” Hạ Tịnh Đình đề phòng đưa tay còn lại xuống giày nắm lấy thanh chủy thủ nhỏ mà tam ca cho nàng dùng để phòng thân .
“Đừng hiểu lầm , ta chỉ muốn giúp cô đến gần chỗ lửa để cho ấm thôi . Thấy không ta chỉ cầm một góc tay áo chứ không có nắm tay nhé .” Mộc Tuấn Phong cười cười trả lời .
Khi đến gần đống lửa nhờ có ánh sáng từ đó hắt ra mà Hạ Tịnh Đình có thể nhìn thấy những vật ở gần . Nhưng đến lúc nhìn thấy chuỗi ngọc trên tay Mộc Tuấn Phong thì Hạ Tịnh Đình cảm thấy ngạc nhiên bởi vì nàng cũng có một sợi y hệt đang đeo trên tay trái của nàng .
“Đây là chuỗi ngọc ta đặt làm , chỉ có hai chiếc thôi chúng giống nhau từ chất liệu kiểu dáng cho đến độ to nhỏ . Cô nương biết tại sao cô cũng có một chiếc không ?” Mộc Tuấn Phong thấy Hạ Tịnh Đình ngẩn người nhìn chiếc chuỗi ngọc của hắn vừa trả lời vừa cho thêm củi vào đống lửa .

“Chắc là do Tam ca ta mua lại từ huynh .”
“Đây là chuỗi ngọc đính ước của ta tặng cho vị hôn thê tương lai làm sao Tam ca của cô nương mua được chứ .” Mộc Tuấn Phong xoay người ngồi đối diện Hạ Tịnh Đình .
“Không lẽ là ...?” Hạ Tịnh Đình mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt .
“Đúng , ta chính là . Ơ ! Mưa sao ?” Mộc Tuấn Phong chưa nói hết lời thì trời đột nhiên đổ mưa .
“Tiêu rồi !” Cả Mộc Tuấn Phong và Hạ Tịnh Đình ảo não nhìn nhau chỉ nói được một câu thì mưa đã đổ xuống như trút nước khiến cả hai đều bị ướt .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận