Mua xong một đống quần áo, Tích Nhược một bên vô cùng đau lòng số bạc bỏ ra, một bên châm chọc mấy bộ đồ cổ đại này trừ bỏ thêu thùa chế tác bên ngoài hoàn hảo chứ kiểu dáng thì vô cùng đơn điệu không có gì đặc sắc.
Sau đó hai người lên xe ngựa đi tới Tú Thủy khách điếm - khách điếm lớn nhất ở đây để tìm chỗ nghỉ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vẫn kêu chuẩn bị một gian phòng, Tích Nhược vốn tính nhắc hắn lấy hai gian, không cần lo nàng sẽ chạy trốn.
Nhưng nghĩ lại trên đường đi tới đây họ luôn giả làm một cặp phu thê, giờ lại muốn lấy hai căn phòng chẳng phải sẽ sơ hở lắm sao, vì vậy thôi cũng không nhắc tới.
Hai người đơn giản rửa mặt chải đầu, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền đi ra ngoài một chuyến sau đó liền vội vàng trở về, mở bao đồ khi nãy bọn họ vừa mua ra lục lọi tìm kiếm.
Tích Nhược nhìn thấy liền bước qua hỏi, “Huynh tìm gì vậy?”
“Không có gì.” Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn đáp thế nhưng nhìn thấy Tích Nhược nhíu mi nghiêm cẩn nhìn hắn, vì thế liền thở dài nói, “Chúng ta mới vừa vào đây chưa đầy một nén nhang nhưng tiền bạc trong túi đã mất tăm, xem ra bọn trộm ở Gia Hưng phủ này thật lợi hại.”
Điếm tiểu nhị từ khi họ vào đã đi theo họ lên phòng vẫn luôn đang đứng ngoài cửa chờ căn dặn, lúc này nghe cuộc nói chuyện của bọn họ liền mở miệng châm chọc, “Sao? Không có tiền mà còn dám tới ở trọ à?” Ánh mắt của hắn dạo một vòng trên người Bao Tích Nhược nói, “Nương tử này là nguyên phối của ngươi sao? Còn nếu lừa gạt dân nữ thì đừng có liên lụy chúng ta đó.”
Tích Nhược thật ra cũng không cảm thấy gì, nàng cùng Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn chính là giả bộ làm phu thê, dĩ nhiên sẽ có khả năng diễn không giống bị nhìn ra sơ hở.
Chính là lời nói này của điếm tiểu nhị có vẻ đã kích thích Hoàng Nhan Hồng Liệt, hắn bước nhanh tới cửa vung chưởng lên đánh một cái khiến mặt điểm tiểu nhị toàn máu.
Tích Nhược nhìn thấy máu bị rơi trên đất hình như còn lẫn cái răng nanh.
Điều này làm cho nàng phải cảm thán hắn ra tay thật nặng, nhưng nghĩ lại đây là thế giới võ hiệp, đương nhiên không thể lấy ánh mắt người thường để nhận xét.
Nửa nằm nửa ngồi trên đất, điếm tiểu nhị bụm mặt hét lớn, “Giỏi lắm! Ở trọ không trả tiền còn đánh người kìa!” Hoàng Nhan Hồng Liệt tiến lên đá vào mông hắn thêm một cước, điếm tiểu nhị bổ nhào ra ngoài.
Vừa chạy vừa la nhu giết heo.
Tuy rằng Tích Nhược biết rằng thân phận của Hoàng Nhan Hồng Liệt rất cao, nhưng dù sao hiện tại vẫn còn đang trong địa giới của Đại Tống, thân phận lục vương tử Kim Quốc của hắn ở đây sẽ chỉ là phiền toái.
Chốc lát sau, điếm tiểu nhị kia liền mang theo sau một nhóm lưu manh, nhóm người này tuy rằng tay mang vũ khí, thanh thế to lớn, người đông thế mạnh nhưng lấy thân thủ của Hoàng Nhan Hồng Liệt hoàn toàn dư sức đối phó bọn họ.
Đổi đám lưu manh đi, tên tiểu nhị lại mang theeo một nhóm giống như quan phủ tới, lần này Hoàng Nhan Hồng Liệt báo ra tên của Gia Hưng tri phủ - Vận Thông, còn lấy ra một phong thư viết tay để làm chứng.
Một lát sau, Vận Thông liền mang theo vài tên nha dịch vội vã chạy đến, nhìn bộ dáng cung kính quỳ xuống hành lễ liên tục xin lỗi với Hoàng Nhan Hồng Liệt của hắn, Tích Nhược liền hoàn toàn yên lòng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt không kiên nhẫn, nói hai ba câu liền đuổi nhóm người này đi, chỉ bắt bọn họ dâng lên một bao vàng bạc.
Điếm tiểu nhị kia nhìn thấy tình huống này đã sớm sợ xanh mặt, bị chưởng quầy kéo tới dập đầu bồi tội, chịu đánh bao nhiêu cũng được chỉ mong giữ được tánh mạng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng không làm khó hắn, trả cho hắn một thỏi bạc xong liền đuổi đi.
Thấy những kẻ không liên quan đã rời hết đi, nhìn lại lại thấy Tích Nhược đang ngồi một bên uống trà, một bên vẻ mặt không đổi nhìn trận thị phi này.
Vì thế hắn bước qua ngồi xuống ghế nhìn Tích Nhược hỏi, “Thế nào? Nàng không thắc mắc trong thư viết gì mà khiến bọn họ có thái độ cung kính với ta nhu vậy sao?”
“Vô luận viết gì chỉ cần dùng được là được.” Tích Nhược buồn cười nói, nghĩ lại người này cũng thú vị thật, nàng không hỏi chẳng phải vừa vặn hớp ý sao, miễn cho hắn phải phí công tìm cớ giải thích.
“Hahahaha, nàng nói rất đúng, quan tâm nó viết gì chỉ cần dùng được là được.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cao hứng phụ họa, lúc này dưới lầu truyền tới tiếp vó ngựa, gấp gáp dừng trước của khách điếm của họ.
Tích Nhược thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt nhướng mày, đoán rằng thế nào lát nữa người này cũng sẽ mất hứng lắm đây, rất nhanh có tiếng bước chân chạy lên lầu hướng tới cửa phòng của họ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi bất động chỉ cao giọng nói, “Tiến vào.”
Cửa phòng mở ra tiến vào là mười đại hán lưng hùm vai gấu, nhìn kiểu dáng y phục của họ tựa hồ là quân phục.
Nhìn thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt, sắc mặt những người này liền vui mừng quy xuống hành lễ, miệng hô to, “Vương gia.”
Tích Nhược giả bộ nghi hoặc nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt, kỳ thực nàng nghĩ thân phận của hắn sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi.
Với lại động tác hành lễ của mấy người này có phải đều đã được huấn luyện qua không? Thật chỉnh tề, đụng đầu mạnh thế chắc đau lắm.
Hoàng Nhan Hồng Liệt khoát tay với bọn họ nói, “Đều ra ngoài đi!” Chúng quân sĩ hô vâng rồi nối đuôi nhau mà ra.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Tích Nhược, giờ lại là bộ dáng không có tinh thần không biết đang suy nghĩ gì, vì thế quyết định nói thẳng, “Vừa nãy chính là Đại Kim quốc tinh binh! Tích Nhược, không nói gạt nàng, dòng họ của tại hạ tên phía trước còn có một chữ ‘Hoàn’, đệm một chữ ‘Hồng’.
Tại hạ Hoàn Nhan Hồng Liệt, là lục vương tử của Đại Kim quốc, tước phong Triệu vương.”
Sớm đã biết thân phận nên mặc dù trên mặt Tích Nhược mang nét kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì, bởi vì nàng không biết phải tiếp lời hắn thế nào, chẳng lẽ lại trực tiếp nói với hắn, ‘Yên tâm đi, ta không để ý thân phận của huynh, dù sao người Tống hay người Kim đối với nàng cũng đều giống nhau, đều là người Trung Quốc thôi.’ Đương nhiên nghĩ là nghĩ thế nhưng nàng tuyệt không thể tùy tiện nói ra điều đó.
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy nàng không nói lời nào, vì thế tiếp tục giải thích, “Từ lâu ta đã thích sự phồn hoa của nam triều, vì vậy năm ngoái đã thỉnh cầu phụ hoàng phái ta làm sứ giả đến Lâm An chúc mừng lễ nguyên đán.
Còn nữa, Tống chủ thượng còn thiếu mấy chục vạn lượng tiền cống nạp hằng năm vẫn chưa dâng lên, phụ hoàng muốn ta tiến đến truy tra.”
Tích Nhược ngẩng đầu nhìn thăng mắt hắn hỏi, “Tiền cống nạp hằng năm?”
Hoàng Nhan Hồng Liệt nói, “Đúng vậy, hằng năm Tống triều đều phải cống nạp ngân lượng cho nước ta, nhưng bọn họ thường viện cớ thu nhập từ thuế không đủ, luôn không chịu sảng khoái đưa sang một lần.Lần này ta đối với Hàn Trụ Toàn không khách khí, nói với hắn nếu trong vòng một tháng mà không đưa đủ, ta sẽ tự mình lãnh binh tới lấy, không cần hắn phí tâm nữa.”
“Hàn Trụ là ai?” Tích Nhược cảm thấy vấn đề bản thân hỏi càng lúc càng ngu ngốc.
“Là Thừa tướng của Đại Tống.” Hoàn Nhan Hồng Liệt đáp.
“Nga.” Tích Nhược gật đầu.
Nàng kỳ thật đối với lịch sử Tống triều cũng không hiểu rõ, càng đừng nói đây là thế giới võ hiệp, trong lịch sử Thừa tướng Hàn Trụ là nhhaan vật có thật hay không nàng không cách nào biết rõ, vì thế đành nói, “Như vậy vàng bạc khi nãy chúng ta dùng là do Hàn Thừa tướng phái người đưa đến?”
“Tích Nhược quả nhiên thông minh.” Hoàng Nhan Hồng Liệt vui vẻ nói, “Đi, ta dẫn nàng ra ngoài mua sắm, yên tâm, lần này vàng bạc đưa tới đủ dùng.”
Mặt Tích Nhược có chút đỏ, chẳng lẽ lúc trước bị hắn nhìn thấu sao, biết nàng đang đau lòng bạc?.