Tích Nhược đang một bên cúi đầu uống nước, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của bản thân, một bên nhớ lại tình tiết trong tác phẩm, đột nhiên nghĩ đến, không đúng, Giang Nam thất quái hiện tại hẳn là còn chưa bắt đầu tìm kiếm Lý Bình, hình như một lát nữa Trường Xuân Tử Khâu Xử Cơ cũng xẽ đến đây gặp họ, bọn họ chính là trong một quán rượu ở thành Gia Hưng xảy ra tranh chấp với nhau, sau đó đánh đố chia ra hai nhóm tìm kiếm Bao Tích Nhược và Lý Bình.
Giang Nam thất quái không biết nàng, nhưng Khâu Xử Cơ kia thì đã từng gặp qua nàng, nếu hiện tại bị hắn tìm được nhất định nàng sẽ bị mang đi.
Khâu Xử Cơ là người cổ hủ, cố chấp, đi theo hắn chẳng có cái gì tốt cả, chỉ bằng cách hắn dạy dỗ của hắn đối với Hoàng Nhan Khang ở trong nguyên tác là đủ hiểu rồi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn đang nghe bảy quái nhân kia nói chuyện, thầm nghĩ bảy người này mặc dù quái dị, nhưng đều là người có bản lĩnh, mời chào về chắc chắn sẽ thành nhân tài hữu dụng, cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy một bàn tay tuyết trắng đang lôi kéo tay áo của hắn, nhìn kỹ lại chủ nhân bàn tay này chẳng phải là của Tích Nhược luôn ngồi cạnh hắn sao, có điều nàng đang cuối đầu xuống, thân thể tựa hồ hơi run rẩy.
“Nàng sao thế?” Hoàng Nhan Hồng Liệt lo lắng nhỏ giọng hỏi.
“Ta… Bụng của ta… khó chịu quá…” Tích Nhược nhỏ giọng nói đứt quảng, thấp bả vai xuống, một tay ôm bụng, cố gắng làm ra bộ dáng đang vô cùng khó chịu, nàng còn khí lưu trong người bức ra ngoài để tạo ra sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi đầy đầu.
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy bộ dạng khó chịu của Tích Nhược lập tức nóng nảy nói, “Đừng sợ, ta mang nàng đi nhìn đại phu.” Nói xong liền đứng lên, cẩn thận đỡ Tích Nhược xuống lầu, ý nghĩ chiêu dụ bảy quái nhân kia cũng bị hắn quẳng ra sau đầu.
Tích Nhược cảm động, Hoàng Nhan Hồng Liệt quả không làm nàng thất vọng, chiêu này của nàng xem ra hữu dụng a.
Đến dưới lầu thì gặp một người đang niệm ‘A di đà phật’ hình như là Khô Mộc hòa thượng, Tích Nhược nghe được trên lầu gọi, “Tiêu Mộc thiền sư đến!” Nghĩ lại nơi này dù gì cũng là nơi Giang Nam thất quái hẹn gặp mặt người khác, vì thế nàng vẫn cúi đầu, bước nhanh chân hơn, tận lực lợi dụng thân hình cao lớn của Hoàng Nhan Hồng Liệt để che khuất cho nàng, hai người dìu dắt nhau đi ra cửa lớn.
Vừa mới bước ra ngoài, Tích Nhược tập trung tinh thần cẩn thận kiểm tra xung quanh quả nhiên xa xa thấy một đạo nhân đang hướng về phía tửu lâu đi tới.
Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, may quá, may là đã tránh được.
“Tích Nhược, nàng sao rồi? Có còn khó chịu không?” Hoàng Nhan Hồng Liệt lo lắng nhìn nàng.
“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Tích Nhược khiến sắc mặt bản thân khôi phục chút hồng nhuận, mỉm cười nói tiếp, “Không cần lo lắng nữa, ta đã không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta đưa nàng về khách điếm nghỉ ngơi trước, lại tìm đại phu đến xem cho nàng.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tuy rằng thấy sắc mặt nàng đã khá hơn, nhưng vẫn còn lo lắng, sau khi đưa nàng trở lại khách điếm liền ra ngoài thỉnh đại phu đến.
Lão đại phu xem mạch cho Bao Tích Nhược xong liền một tay chậm rãi vuốt râu, một bên rung đùi đắc ý nghiền ngẫm từng chữ một, nếu không phải Tích Nhược biết trước bản thân thật khỏe mạnh không có việc gì, nhất định sẽ cho rằng bản thân đã xảy ra đại sự nguy hiểm tới tính mạng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt nhưng thật ra rât lễ phép, nhẫn nại nghe lão đại phu nói đến cuối cùng mới tổng kết ra Bao Tích Nhược không có chuyện gì, có điều thân thể hơi suy nhược, cần uống một ít thuốc dưỡng thai, Hoàng Nhan Hồng Liệt nhường lão đại phu khai đơn sau đó sai người tiễn đại phu sẵn đêm thuốc về.
“Ta không bệnh uống thuốc gì chứ?” Đợi Hoàng Nhan Hồng Liệt bưng một chén thuốc đen xì tới, tự mình đưa tới giường cho nàng uống, Tích Nhược mới kháng cự hỏi.
“Đây là thuốc an thai, ăn vào đối với nàng và đứa bé đều tốt.” Hoàng Nhan Hồng Liệt giải thích nói.
“Ta chỉ nghe người khác nói đã là dược thì ba phần độc, hiện tại ta đã không có việc gì, mới không cần uống thuốc an thai đâu.” Tích Nhược dù sao chính là không muốn uống, thuốc này cho dù cách thật xa nhưng chỉ người thấy mùi thôi là đã thấy đắng rồi, muốn nàng uống hết sao không có cửa đâu.
“Nàng hiện tại không có gì, nhưng buổi chiều lúc ở tửu lâu chẳng phải bụng của nàng rất khó chịu sao, hãy vì đứa nhỏ mà uống đi nào, ngoan, bên trong ta đã sai người thả không ít cam thảo, một chút cũng không đắng đâu.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nhẫn nại dỗ nàng.
Tích Nhược cảm thấy bản thân thật sự tự làm bậy không thể sống a, nàng không thể nói với hắn là chuyện trong tửu lâu chỉ là giả bộ, aizzz, giờ thì bắt nàng ở trong phòng, không cho xuống giường còn bắt nàng phải uống thuốc nữa chứ, aizzz, vẫn là nên uống thôi dù sao trước đó nàng cũng bị chấn kinh mệt nhọc, thôi thuốc an thai này bệnh hay không cũng đều dùng được.
Tiếp nhận chến thuốc trong tay Hoàng Nhan Hồng Liệt, Tích Nhược làm một quyết định vô cũng gian nan, nàng ngừng thở mạnh mẽ đổ chén thuốc vào miệng.
Trời ạ, hương vị thật cổ quái làm nàng muốn phun a, nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt đang ngôi đối diện dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng, nàng chỉ có thể che miệng nuốt vào, đưa chén thuốc cho hắn, nàng không bao giờ muốn uống thuốc này nữa đâu.
Ánh mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt hiện lên nét đau lòng, cũng không ép buộc nàng nữa, nhận lấy đặt chén thuốc sang một bên, cầm lấy hộp mứt hoa quả đưa sang cho nàng ăn để bớt đắng.
Tích Nhược cũng không khách khí, ăn liền vài miếng mới áp chế được vị lạ trong miệng, nàng rốt cục cũng minh bạch vì sao thuốc này có vị quái lạ thế, co rúm khóe miệng nói với Hoàng Nhan Hồng Liệt, “Lần sau nhớ đừng bỏ cam thảo vào nữa.”
“Hảo, không bỏ vào.” Hoàng Nhan Hồng Liệt bất đắc dĩ đáp ứng.
Tích Nhược nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của hắn mà lòng vụng trộm vui vẻ, kỳ thật ở sinh bệnh thời điểm có người ở bên dỗ nàng uống thuốc, để cho nàng tùy hứng, có thể làm nũng, đối với nàng mà nói quả thật là một hạnh phúc đáng hưởng thụ, nàng đã thật nhiều năm không được đối xử như thế, đã thật nhiều năm nàng bị bệnh đều phải tự thân mua thuốc uống bởi vì nàng không có quyền bốc đồng, cũng sẽ không có ai vì nàng mà đau lòng.
“Chúng ta khi nào lên đường?” Tích Nhược nhớ tới hiện tại Giang Nam thất quái cùng Khâu Xử Cơ đều đang tụ hội tại Gia Hung thành, bọn họ vẫn nên sớm lên đường thôi.
“Chờ thân thể nàng khỏe lại đã.”
“Ta tốt lắm mà, hôm nay lão đại phu cũng đã nói đó thân thể ta không có chút bất thường nào.
Chúng ta vẫn mau chóng lên đường thôi, nơi này vẫn thuộc địa giới Đại Tống, rất không an toàn.” Tích Nhược lo lắng nói.
“Tốt lắm, ta đi an bày một chút, sáng mai chúng ta sẽ đi, nàng mau nghỉ ngơi trước đi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt đáp ứng sau đó đợi Tích Nhược nhắm mắt lại ngủ, hô hấp dần dần nhẹ nhàng hơn, hắn mới linh hoạt đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tích Nhược nghe tiếng bước chân của hắn đã đi sau mới mở to mắt, Hoàng Nhan Hồng Liệt đổi xử tốt với nàng khiến nàng nho nhỏ cảm động, nhưng sau đó lại quẳng cảm động này lên chín tầng mây, nhắm mắt lại luyện công, bên ngoài bộ dáng như đang ngủ ai lại biết nàng vừa ngủ vừa luyện công đâu.
.