Tẩy rửa xong Xuân Vũ liền giúp nàng mặc quần áo.
Tích Nhược vừa thấy liền biết là đồ mới chuẩn bị, bất quá bộ này có chút bất đồng so với những bộ trước, kiểu dáng có chút đặc điểm của dân tộc thiểu số, tuy rằng là tố sắc nhưng hoa văn hoa lệ hơn, vải cũng tốt hơn mặc lên người cực kỳ thoải mái.
Hạ Hà cầm khăn lau khô tóc cho nàng, sau khi hơi khô mới chảy tóc cho nàng, hiện tại đã đầu hạ thời tiết đã bắt đầu nóng lên, Tích Nhược cùng các nha hoàn nói với nhau vài lời, trong chốc lát tóc liền khô, ngồi trước gương trang điểm, tùy ý Xuân Vũ vấn tóc cho nàng, rốt cục nàng không cần phải tự làm nữa.
Không bao lâu sau tóc nàng đã được búi lên rất tinh xảo.
Tích Nhược theo mơ hồ gương đồng nhìn thật vừa lòng, so với kiểu tóc nàng tự bới đẹp mắt hơn nhiều, trên tóc chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc chạm rỗng ngoài ra không có trang sức gì khác nữa, không quá nổi bật rất đúng ý nàng.
Đợi cho Xuân Vũ cầm phấn lên tính trang điểm cho nàng, Tích Nhược liền cự tuyệt, giỡn gì chứ, nàng còn không biết mỹ phẩm ở cổ đại có những thành phần gì đâu, làm sao dám tùy tiện thoa lên mặt chứ, với lại hiện tại sắc mặt nàng hồng nhuận, làn da trắng noãn nhẵn nhụi, cản bản không cần trang điểm.
Tích Nhược nhìn bản thân ở trong gương thật vừa lòng, mặt mày như họa, phong thái yểu điệu, nàng chuẩn bị xong đứng lên xoay người lại mới phát hiện Hoàng Nhan Hồng Liệt cư nhiên đã đứng ở cửa phòng, không biết đến từ lúc nào cũng không lên tiếng báo.
“Tham kiến vương gia.” Vài nha hoàn vừa nhìn thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt liền vội vàng hành lễ thoạt nhìn bộ dáng rất sợ hắn.
“Sao nhanh như thế huynh đã tới rồi? Mọi việc đều xử lý xong rồi?” Tích Nhược kinh ngạc thuận miệng hỏi, trong thời gian này trải qua nỗ lực của hai người, bọn họ giờ ở chung đều khá tùy ý.
“Nàng nên dùng bữa tối,” Hoàng Nhan Hồng Liệt ôn hòa nói, “Ta đã nói sẽ đến dùng bữa với nàng.”
Tích Nhược nhìn ra bên ngoài, phát hiện bản thân hoàn toàn không tính ra được hiện tại đã là giờ nào, nhưng nghĩ đến chắc cũng đã tầm 3-4h chiều, chẳng lẽ nàng tắm rửa mất nhiều thời gian thế sao? Đối với việc người cổ đại ngày chỉ ăn hai bữa, mà giờ ăn chiều còn ăn sớm thế này nàng vẫn chưa quen được, đa số thời điểm nàng còn ăn thêm bữa khuya coi như bữa ăn thứ ba, người khác thì chỉ cho rằng do nàng đang mang thai nên dễ đói.
Hai người dắt nhau đến ngồi xuống bên bàn, Đông Tuyết đã mang từng món ăn trang trí tinh xảo, mùi thơm mê người dọn lên bàn, sau đó liền đứng một bên chia thức ăn, các nha hoàn khác cũng đứng sau lưng họ.
Phảng phất nhìn ra Tích Nhược không được tự nhiên, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền cho các nàng lui xuống, trong nhất thời, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ giống như những ngày trước khi trở lại Triệu vương phủ.
“Canh hoa quế đậu hủ này rất trơn mềm ngon miệng, nàng ăn nhiều chút đi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cầm muống múc một chén canh đưa sang cho nàng.
Tích Nhược tiếp nhận chén canh, thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt gắp thêm đồ ăn cho nàng, bản thân lại không ăn gì, liền nói, “Nhan đại ca đừng lo cho ta nữa, huynh cũng ăn nhiều vào.”
“Tốt, tốt…” Hoàng Nhan Hồng Liệt cười đáp ứng, chính là vừa ăn vừa thường xuyên gắp đồ ăn thêm cho Tích Nhược.
Ăn xong cơm chiều, chờ Hoàng Nhan Hồng Liệt đi rồi, Tích Nhược nhìn sắc trời bên ngoài chỉ vừa mới hoàng hôn, cuộc sống buổi tối của người cổ đại cũng không phong phú, giống như chỉ cần trời vừa tối liền lên giường ngủ.
Lúc mới đầu Tích Nhược liền cảm thấy sớm như vậy liền bắt đầu ngủ, nằm trên giường chỉ có thể suy nghĩ miên man, nhớ lại trước kia coi tivi, tiểu thuyết liền cảm thấy buổi tối đúng là thời gian hoạt động của các võ lâm hảo hán, nàng không biết lúc đang ngủ say có khi nào lại có vị hảo hán nào đó xông vào đòi cướp của người giàu chia người nghèo không, may mắn chuyện như vậy cho tới giờ đều không có phát sinh.
Ngủ sớm tương ứng cũng liền thức sớm, ở trong này cuộc sống tuy mới hơn một tháng, Tích Nhược đã hoàn toàn bỏ được tật xấu yêu nằm trên giường của nàng ở kiếp trước, buổi sáng đứng dậy đã có nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo, thu thập hảo lại dùng chút điểm tâm, Tích Nhược ngồi xuống mới phát hiện nàng không có gì để làm cả, nàng không biết làm gì để giết thời gian giờ.
Xuân Vũ giống như nhìn thấy được tâm tư của Tích Nhược liền đề nghị với nàng, “Trong viện cảnh sắc không sai, phu nhân vừa đến đây, vừa vặn có thể ra ngoài đi dạo xem thử.”
Tích Nhược nghĩ tới tiểu hoa viên trong Thính Vũ các hôm qua nàng thấy lúc vừa đến, lúc ấy nàng còn chưa nhìn kỹ hiện tại đi dạo cũng tốt, phụ nữ có thai cần hoạt động thích hợp sau này mới dễ sinh a.
Tích Nhược ở trong hoa viên chậm rãi tản bộ, phía sau có Xuân Vũ và Đông Tuyết đi theo.
Cây này xem lá chắc là hoa cúc, đáng tiếc hiện giờ là đầu hạ, còn chưa tới lúc nở hoa, đợi cho nàng sinh xong một tháng nói không chừng hoa cúc còn chưa nở hết đâu; ân, cây kia là phong lan, Tích Nhược gật gật đầu, đáng tiếc cũng không nở hoa; di, này là cây đào đi, đáng tiếc hoa đã sớm tàn, bất quá xuyên qua những tán lá xanh vẫn có thể nhìn thấy những trái đào nhỏ chưa chín, chắc chẳng lâu nữa sẽ có đào ăn thôi; này con đường trải đá nhỏ cũng thật tốt, có chút hương vị hoài cổ…
Tích Nhược đối với phong cảnh trong viện rất là vừa lòng, đáng tiếc không có hoa sắc vi nàng yêu nhất, bất luận sắc vi màu gì nàng đều thích, trong đó thích nhất là phấn hồng sắc vi, có thể là do tâm tình thiếu nữ nên nàng thích loại nhan sắc hồng nhạt mộng ảo này, còn bởi vì hoa kỳ rất dài, trong một năm có hơn nữa năm có thể nhìn thấy hoa nở, bất quá sự tình gì cũng từ không thành có, nàng có thể tự bản thân trồng cũng được.
Đi dạo nửa canh giờ, Tích Nhược có chút mệt mỏi vừa vặn phía trước có một cái đình, vì thế nàng quyết định vào đó ngồi nghỉ chân một chút, Xuân Vũ đứng cạnh nàng còn Đông Tuyết trở về lấy chút trà bánh đến, dù sao Thính Vũ các cũng có phòng bếp nhỏ rất tiện lợi.
Đình này cách cửa không xa, từ xa Tích Nhược liền nhìn thấy có một đoàn người đang đi đến hướng này.
Đi trước là hai nữ nhân trang điểm rất xinh đẹp, mặt sau đi theo hình như là vài nha hoàn tôi tớ.
“Phu nhân…” Xuân Vũ thấy nhóm người kia đi tới liền đối với Tích Nhược muốn nói lại thôi.
Tích Nhược xem thần sắc cùng hành vi của nàng, đoán chắc có liên hệ với nhóm người đang đi đến kia, có lẽ là do thân phận các nàng, vì thế hỏi, “Các nàng là ai thế?”
Xuân Vũ có chút khó xử, cắn chặt răng nói, “Hia vị đi trước là Trình phu nhân cùng Lưu phu nhân, các nàng là cơ thiếp trong phủ.”
Cơ thiếp trong phủ! Cơ thiếp của ai? Nàng thật ngốc mà đây là Triệu vương phủ, trừ bỏ Triệu vương Hoàng Nhan Hồng Liệt còn có thể là cơ thiếp của ai chứ? Tích Nhược cảm thấy như có gì đó đánh vào ngực nàng, mũi và mắt có chút trướng trướng chịu không được.
Đúng rồi, nàng nên sớm nghĩ đến, Hoàng Nhan Hồng Liệt làm Đại Kim quốc Lục hoàng tử, phòng hào Triệu vương, không nói thân phận địa vị, liền luận diện mạo cùng tác phong nhanh nhẹn, tuấn tú lịch sự, hiện giờ chỉ mới hai mươi, nam nhân như vậy làm sao có thể thiếu nữ nhân chứ? Thời gian trước nàng sa vào sự chiếu cố săn sóc, cẩn thận che chở của hắn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng xem nhẹ tin tức trọng yếu như vậy.
.