Ngày hôm sau, Hoàng Nhan Hồng Liệt tự mình đưa tới cho nàng một quyển sách về các huyệt vị, đồng thời còn có mấy bản du ký thoại bản để nàng đọc đỡ buồn.
Kỳ thực Tích Nhược cũng có chút bồn chồn, nàng không biết vì sau bản thân có thể đọc và hiểu chữ cổ, mỗi lần nhìn chữ trong động tự động phản ứng hiểu được ý nghĩa của chúng.
Nàng tự lý giải điều này là phản ứng còn lưu lại trong cơ thể Bao Tích Nhược, trong lòng thầm may mắn nàng biết chữ cổ, bằng không thật sự sẽ rất bi kịch.
Hoàng Nhan Hồng Liệt bởi vì đã sớm điều tra thân thế của Bao Tích Nhược, biết nàng là nữ nhi của một tiên sinh dạy học ở Hồng Mai thôn sau đó gả cho Dương Thiết Tâm, nên việc biết chữ là bình thường.
Tích Nhược từ khi có cuốn sách dạy huyệt vị liền phân phối lại thời gian của bản thân, buổi sáng học thêu, chiều đọc sách, đa số thời gian chuyên dùng để nghiên cứu về các huyệt, thời điểm chạng vạng thì đi tiểu hoa viên tản bộ, buổi tối không có ai thì luyện tập cách dùng chân nguyên để phóng châm đúng, từ độ xa tới tốc độ và độ chuẩn xác.
Hai tháng cứ thể trôi qua, mà đối với việc mỗi ngày tới thời gian dùng bữa Hoàng Nhan Hồng Liệt đều đúng giờ xuất hiện, Tích Nhược ban đầu không quen sau này tập mãi cũng thích ứng được.
Nếu ngày nào Hoàng Nhan Hồng Liệt có việc không đến được cũng sẽ phái người đến báo nhưng Tích Nhược vẫn cảm thấy bên người như thiếu gì đó, mặc dù khi cùng nhau ăn cơm hai người rất ít khi nói chuyện với nhau nhưng không khí vẫn hài hoài, điều này làm cho Tích Nhược phải cảm thán thói quen thật đáng sợ.
Đứa nhỏ trong bụng Tích Nhược đã hơn tám tháng, mỗi buổi tối Tích Nhược đều dùng nội thị nhìn hắn, tiểu hài tử lúc này đã phát dục hoàn toàn có thể khẳng định được giới tính của hắn, nàng có đôi khi ngưng tụ chân nguyên để chơi đùa với hắn, những lúc này tiểu hài tử vô cũng hoạt bát khiến tâm nàng thêm mềm.
Trong hai tháng này, Tích Nhược đã đem quyển sách về huyệt vị kia đọc đi đọc lại hơn cả trăm lần, đến mức chỉ cần tùy tiện muốn coi về huyệt vị nào nàng cũng có thể tùy tay giở ra đúng trang về nó, nàng còn có thể đọc làu làu các chú thích các huyệt.
Tích Nhược từ khi bắt đầu luyện công tới nay, trí nhớ liền thập phần tốt, hiện tại có thể gần như đạt tới cảnh giới chỉ gặp qua liền không quên được.
Muốn thuộc một quyết sách như vậy chỉ cần thời gian một bữa ăn sáng là đủ, nhưng học thuộc lòng là một chuyện, ứng dụng lại là chuyện khác.
Tích Nhược hoàn toàn không thể mò ra được vị trí cụ thể của từng huyệt vị.
Nghĩ tới càng thêm ảo não, khó trách mặc kệ là cổ đại hay hiện đại đều cần có sư phụ hướng dẫn làm mẫu hướng dẫn, nguyên lai không thể chỉ học dựa vào sách vở được.
Suốt hai tháng, Tích Nhược vẫn đang quyết định xem có nên nhờ Hoàng Nhan Hồng Liệt hướng dẫn hay không, bởi vì hiện nay nàng chỉ có lý thuyết vẫn còn thiếu thực tiễn, một người tự tìm hiểu không thể nào tiến bộ được.
Một tối nọ, sau khi dùng bữa tối xong, Tích Nhược bưng ly trà mật uống vài ngụm, nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt đang ngồi đối diện uống nước ấm, không khỏi nhớ tới từ lúc nàng nói sau khi ăn không nên uống trà hắn liền đổi sang nước ấm, cho tới giờ hắn vẫn làm thế không đổi, đối với thói quen luôn dùng trà của cổ nhân quả là một sự khiêu chiến, nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt lại có thể bảo trì được, không sai, không sai.
“Nhân đại ca, cuốn sách về huyệt vị kia ta đã đọc xong, bất quá vẫn có một chút không thật hiểu rõ, mong huynh có thể chỉ giáo hết lòng nha!” Tích Nhược mở miệng nói, trong lời nói còn mang theo điểm nho nhỏ nghịch ngợm.
Hoàng Nhan Hồng Liệt buông chén nước, cảm thấy hứng thú nói, “ Nga, nhanh như vậy đã xem xong, nơi nào không hiểu nàng nói ta nghe một chút.”
Tích Nhược oán thầm, này mà mau sao, vừa nhận được sách nàng đã đọc xong trong ngày rồi, lâu như vậy chỉ vì đang cân nhắc thôi, không thèm so đo vụ thời gian đọc sách mất bao lâu nữa, Tích Nhược nói tiếp, “Tỷ như huyệt bách hội (*), trong sách ghi vị trí nằm ở đỉnh đầu ở điểm gặp nhau của đường thẳng dọc giữa đầu và đường ngang qua đỉnh vành tai.
Kinh chúc vì đốc mạch, vì tay chân tam dương, đốc mạch chi hội, bị đánh trúng nhân hội não té xỉu bất tỉnh nhân sự.
Tuy rằng viết rất rõ ràng nhưng cụ thể điểm giao nhau là ở chỗ nào ta vẫn không xác định rõ được?”
Tích Nhược đem nghi vấn nói ra, nàng thường xuyên dựa vào miêu tả trong sách để tìm kiếm các vị trí đó trên cơ thể mình nhưng luôn không xác định được đúng không, dù sao bản thân chưa từng cảm thụ khó tránh có chút sai lệch.
Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng dậy đi đến phía sau Tích Nhược, lấy tay nhấn nhẹ vào đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói, “Huyệt bách hội là ở đây.”
Tích Nhược tinh tế cảm thụ chỗ ngón tay hắn chạm đến, gật gật đầu nhớ kỹ, tiếp theo lại hỏi, “Huyệt ngọc chẩm (*) thì sao?”
Hoàng Nhan Hồng Liệt dời ngón tay xích xuống lại nhấn nhẹ, Tích Nhược liền hỏi thêm các huyệt vị khác, Hoàng Nhan Hồng Liệt đều nhất nhất chỉ ra.
Tích Nhược đối chiếu với những gì bản thân tự tìm hiểu thì thấy có vài huyệt vị có chút lệch lạc, quả nhiên có người chỉ vẫn tốt hơn.
Tích Nhược chỉ chọn hỏi một ít huyệt vị bình thường để hỏi, còn những huyệt ở vị trí mẫn cảm nàng không dám hỏi, nếu cũng muốn hắn làm mẫu hướng dẫn các huyệt đó quả thật có chút ngượng ngùng.
“Ta thấy trong sách nói, vị trí của huyệt thần đình (*) cách mép tóc năm thốn, nhưng mép tóc con người vốn bị lệch vậy làm sao xác định chính xác được?” Tích Nhược lại hỏi.
“Này,” Hoàng Nhan Hồng Liệt ôn nhu nhìn Tích Nhược, buồn cười đáp, “Nếu mép tóc người từ nhỏ bất đồng vậy vị trí của thần đình cũng sẽ bất đồng.”
“Nguyên lại là vậy sao! Thực phiền toái!” Tích Nhược nhỏ giọng than thở.
Hoàng Nhan Hồng Liệt tuy rằng võ công cao, tuy chủ yếu luyện tập kỵ xạ nhưng vẫn đủ để nghe được những lời than thở của Tích Nhược, Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy bộ dáng oán giận của nàng mười phần giống một tiểu hài tử đáng yêu, vì vậy làm bộ như không nghe thấy hỏi, “Tích Nhược nàng mới nói gì?”
“Không… không có gì.” Tích Nhược biện giải nói, sao nàng bất cẩn vậy chứ, trước mặt Hoàng Nhan Hồng Liệt thật sự càng ngày càng tự tại mà.
Nguyên ngày này, Tích Nhược đem hết những điểm không rõ ra thỉnh giáo Hoàng Nhan Hồng Liệt, dần dần nàng cũng đã hiểu rõ hơn về các huyệt vị, đương nhiên trong lúc dạy học việc tiếp xúc thân thể là khó tránh khỏi, đụng chạm một vài chỗ mẫn cảm cũng có, bất quá hai người vừa có chút thẹn thùng lại có chút vui mừng, cũng chính là đau nhưng cũng khoái hoạt a..