Sau khi tỉnh lại, Cố Tích phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại ấm áp, mơ mơ màng màng nhìn màn trướng trên đầu, suy nghĩ bản thân quả thật đã xuyên qua rồi, ha ha, nàng hiện tại chính là Bao Tích Nhược đó.
(Bắt đầu từ đây nữ chính sẽ được gọi là Bao Tích Nhược.)
Bao Tích Nhược chậm rãi xoay người, mặc dù có màn che ngăn trở tầm mắt nàng nhưng nàng vẫn có thể thấy trên chiếc bàn cách đó không xa đang có một cây nến được thắp sáng, dưới ánh đèn mờ nhạt, một hắc y nhân đang ngồi cạnh bàn, hình như phát hiện nàng tỉnh dậy liền nhẹ nhàng đi tới thấp giọng hỏi, “Đã tỉnh ngủ sao?”
Bao Tích Nhược tập trung nhìn nam nhân đang đứng trước mặt nàng, chỉ thấy nam nhân này khoảng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, mũi cao ngất, bộ dáng thập phần tuấn mỹ, hiện tại xuất hiện ở đây chẳng lẽ người này chính là Hoàng Nhan Hồng Liệt, chỉ có điều lúc này đầu nàng chỉ cảm thấy cháng váng đau đớn, cả người không có sức lực, thật sự không có tinh thần quan sát soái ca.
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy Bao Tích Nhược tuy rằng mở mắt, nhưng bộ dáng vẫn cứ mơ mơ màng màng, cư nhiên nhìn bản thân một lát sau lại giống như đã nhìn đủ, không thèm để ý đến hắn nữa mà vùi đầu vào trong chăn.
Hắn chưa từng thấy Bao Tích Nhược như vậy, không, vốn là hắn không thể nào hiểu hết về Bao Tích Nhược được.
Chỉ một lần gặp mặt, Bao Tích Nhược cứu hắn, dung mạo xinh đẹp kia, khí chất ôn nhu uyển chuyển đầy hàm xúc, hơn nữa tâm địa đầy thiện lương đã khắc sâu vào đáy lòng hắn khiến hắn không thể nào quên được.
Hắn – Hoàng Nhan Hồng Liệt – thân là vương gia Đại Kim quốc, từ trước tới giờ hắn luôn tự tin không gì có thể cản trở được hắn, hắn càng tin tưởng quan điểm khi muốn gì thì bản thân phải tự tranh thủ lấy.
Vì vậy biến cố ở Ngưu gia thôn đêm hôm đó, tuy rằng khiến nàng bị kính hách, nhưng nhìn xem chẳng phải những kẻ đáng ghét đều biến mất hết rồi sao, hiện tại chẳng phải nàng đang ở bên cạnh hắn sao?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Hoàng Nhan Hồng Liệt nhẹ nhàng kéo nhẹ góc chăn, thân thủ sờ trán Bao Tích Nhược, lập tức nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Trán nóng thế này.” Một lần nữ giúp Bao Tích Nhược đắp kín chăn, Hoàng Nhan Hồng Liệt bước nhanh ra ngoài, lát sau liền mang theo đại phu quay lại giúp Bao Tích Nhược bắt mạch xem bệnh.
Bao Tích Nhược tuy rằng bị sốt mơ hồ, tư duy phản ứng có chút chậm, nhưng kỳ thật vẫn cảm giác được góc chăn của nàng bị kéo ra, cảm giác có bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán, thật thoải mái, lại cảm giác được hắn giúp nàng vén kín chăn, sau đó tay bị kéo ra ngoài rồi lại đặt vào chăn…
Chậm rãi đến khi không còn cảm giác gì nữa, chính là đầu bắt đầu đau, giống như có gì đó từ trong đầu muốn phá kén ra ngoài, đau đến mức nàng cảm giác như linh hồn muốn thoát ra khỏi thể xác, lảo đảo nàng lại nhớ tới hiện đại, nàng vẫn là một tiểu oa nhi, đầu năm cha mẹ qua đời, toàn bộ tài sản của nàng trong phòng nhỏ của nàng, con gấu bông nàng yêu thích nhất đang bị quăng lung tung trên giường, trên bàn là hồ sơ công việc cùng máy tính và thức ăn vặt của nàng.
Giờ phút này trên màn hình máy tính còn đang mở bộ tu chân tiểu thuyết mà nàng đang xem dở trước khi xuyên qua, trong truyện cuộc sống của nữ chủ đang xảy ra bước ngoặt, nàng nhặt được một bộ tu chân tâm pháp hướng dẫn về cách hô hấp, ở tại thế giới nơi nơi đều là pháp quyết, kiếm bay đầy trời kia – bộ tâm pháp này thoạt nhìn chẳng có chút gì là đặc sắc, nhưng đối với một người đã từng xem nhiều tiểu thuyết tu chân như nàng thì bộ tâm pháp này nhất định có lai lịch rất lớn.
Vốn trong tiểu thuyết, cái gì cũng đều là do bản thân tác giả hư cấu ra, nhưng lúc này trên amnf hình máy tính bộ tâm pháp này lại được miêu tả cực kỳ kỹ càng, nàng không tự chủ được nhìn thoáng qua sau lại bất tri bất giác trầm mê trong đó, những văn tự kia đảo mắt giống như liền biến thành đồ án, từng cái từng cái chuyển vào trong đầu nàng khiến nàng càng lúc càng thoải mái.
Khả lúc này nàng không biết rằng, thân thể đang phát sốt của nàng ở cổ đại, vì hô hấp theo tiết tấu của tâm pháp kia mà cơ thể bỗng sinh ra luồng một luồng tiên thiên nguyên khí tuần hoàn giúp bài trừ những thứ không sạch sẽ trong cơ thể nàng, cấp tốc thay đổi thể chất của nàng, tiên thiên nguyên khí sinh ra ngày càng nhiều cũng đồng thời bao quanh thai nhi trong bụng nàng, từ từ thấm vào trong thân thể thai nhi.
Mà Hoàng Nhan Hồng Liệt đang thời thời khắc khắc canh chừng bên cạnh nàng, lúc này thấy được nàng bắt đầu hạ sốt cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Vừa tỉnh lại, Bao Tích Nhược liền có cảm giác cả người dính dính ẩm ướt, miệng cũng có chút đắng, nghĩ đến có lẽ là bị ép uống thuốc Đông y, cảm thấy thật không thoải mái.
Ráng gượng ngồi dậy, cách màn che nàng nhìn phía ngoài có ngọn nến sáng, chiếu ra từng vòng tròn ánh sáng yếu ớt, xem ra bên ngoài đã là buổi tối, có lễ nàng ngủ cũng không được bao lâu.
Cúi đầu đột nhiên nhìn thấy trên tay có vết bẩn rất kỳ lạ, suy nghĩ lại nàng xuyên qua là vào buổi tối, Bao Tích Nhược bôn ba chạy trốn cùng Dương Thiết Tâm, sau đó nàng lại bị bắt lên ngựa đi cả một đoạn đường dài, vó ngựa chạy làm khói bụi tung mù mịt, trên người nàng lúc này bẩn cũng là dĩ nhiên.
Lúc này ngẫm lại, nhóm người Hoàng Nhan Hồng Liệt toàn là nam nhân chắc sẽ không có y phục của nữ nhân để nàng tắm rửa thay đổi quần áo, cũng may mắn đồ của nàng vẫn còn tốt, chính là lúc này đã nhìn bẩn bẩn làm nàng có chút không thoải mái.
Càng lúc càng thấy khó chịu xem ra vẫn là nên tắm rửa mới tốt.
Bao Tích Nhược xốc chăn lên muốn bước xuống giường, có chút kỳ quái bản thân vốn đang bênh nặng vì sao lúc này lại cảm giác rất thoải mái, một điểm suy yếu khi đang bệnh cũng không hề có, thuận lợi tìm thấy hài của nàng để dưới sàn, Bao Tích Nhược liền chuẩn bị bước xuống.
“Nàng đã tỉnh sao? Có thấy khá hơn chút nào không? Thế nào lại ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống đi!” rèm hoa bị vén lên, âm thanh một nam tử vang lên, tuy rằng bên ngoài hơi tối nhưng Bao Tích Nhược vẫn nhận ra được đây chính là soái ca – Hoàng Nhan Hồng Liệt mà nàng đã thấy khi tỉnh lại lần trước.
“Ta không sao, chỉ có điều cả người cảm thấy không thoải mái muốn tắm rửa.” Bao Tích Nhược thuận miệng trả lời sau đó mới phát hiện, nàng hiện giờ là Bao Tích Nhược, Hoàng Nhan Hồng Liệt lại là một người xa lạ, một phụ nhân như nàng đang ở một địa phương xa lạ, hẳn nên hỏi mình đang ở nơi nào, hắn là ai, Dương Thiết Tâm giờ như thế nào mới đúng.
“Bệnh của nàng vừa mới đỡ, không nên cử động nhiều, ta gọi người đem nước ấm vào cho nàng.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng không thấy kỳ quái, ngược lại khóe miệng mỉm cười sau đó cả gương mặt cũng đều tràn đầy ý cười, bước ra ngoài phân phó cho người múc nước cũng như chuẩn bị quần áo cho nàng.
Trong này, nàng lại cảm thấy kỳ quái khi nào thính lực của mình trở nên tốt như vậy, xa thế mà vẫn có thể nghe rõ được.
Lát sau có người mang vào một bồn tắm lớn, tnh nghe được tiếng đổ nước liên tục sau đó người kia liền lui ra ngoài, nàng vừa định xuống giường tẩy rửa thì lại có người đẩy cửa bước vào, sau đó là giọng nói của Hoàng Nhan Hồng Liệt, “Nước ấm đã chuẩn bị tốt, tiểu địa phương có chút đơn sơ, nương tử chịu khó tẩy rửa trước đi, quần áo của nàng đang treo trên giá sau bình phong.” Nói xong liền bước ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
Bao Tích Nhược có chút há hốc mồm, Hoàng Nhan Hồng Liệt vì sao lại kêu nàng ‘nương tử’? Nàng bước xuống giường đi đến khóa trái cửa phòng lại mới nhớ ra, thời Tống triều đều xưng hô như thế, giống như Trương gia nương tử, Lý gia tiểu nương tử là bình thường.
.