Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


“Tích Nhược vì sao lại muốn học về huyệt vị thế?” Hôm nay, Hoàng Nhan Hồng Liệt thừa lúc không khí thả lỏng liền hỏi lại vấn đề này.
“Để gia tăng năng lực tự bảo vệ bảo thân thôi, không phải nói điểm huyệt cũng là một môn công phu sao?” Tích Nhược nghiên đầu nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt, lựa chọn lộ ra một ít thông tin về mục đích của mình với hắn, nhưng lý do chân chính thì lại giấu đi.
“Tự bảo vệ mình!” Hoàng Nhan Hồng Liệt đối với đáp án này thật sự kinh ngạc, hắn nghĩ nàng chỉ là hứng thú nhất thời với thuật châm cứu chứ chưa từng nghĩ là do muốn tự vệ, bề ngoài ôn nhu của Tích Nhược cũng đã đủ mê hoặc người khác rồi.

Hoàng Nhan Hồng Liệt lại nghiêm cẩn nói, “Nàng không cần phải lo lắng đâu Tích Nhược.

Ta – Hoàng Nhan Hồng Liệt sẽ bảo vệ nàng cả đời chu toàn.”
Tích Nhược cho hắn ánh mắt trấn an, giải thích nói, “Ta đường nhiên tin tưởng huynh có thể bảo hộ ta, nhưng một người không thể cả đời đều dựa vào sự bảo hộ của người khác được, ta cuối cùng chỉ muốn có thể tự bảo vệ tốt được bản thân, với lại…” Tích Nhược lấy tay đặt nhẹ lên bụng, ôn nhu tiếp tục nói, “Với lại, ta cũng hi vọng sau này có thể bảo hộ được hài tử của mình, là một mẫu thân đủ tư cách.”
“Tích Nhược…” Hoàng Nhan Hồng Liệt không biết phải nói gì nữa, hắn cảm thấy bản thân làm chưa đủ nên mới khiến Tích Nhược không có cảm giác an toàn, nhưng nhìn ánh mắt đơn giản của Tích Nhược, hắn không nói thêm lời cam đoan nào được nữa chỉ có thể tự hứa về sau nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng và đứa nhỏ, một ngày nào đó nàng ấy nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tính nhiệm hắn.

Có điều nếu hiện tại nàng muốn học tập để tự bảo vệ bản thân, hắn nhất định sẽ toàn lực giúp nàng đặt thành tâm nguyện.
Sau đó, Hoàng Nhan Hồng Liệt thường xuyên dạy Tích Nhược học tập công phu điểm huyệt, lúc này Tích Nhược mới hiểu được nhận biết huyệt vị không chưa đủ, tuy rằng ban đầu nàng chỉ muốn học các huyệt để tiện sử dụng cho việc dùng chân nguyên làm thành châm để công kích, nhưng giờ càng tìm hiểu nàng càng thấy thích thú với môn công phu điểm huyệt này.
Mùa hè nóng bức qua đi, qua thêm hai tháng trời đã se lạnh, hiện tại Tích Nhược đã gần đến ngày sinh nên cũng không thường đi ra ngoài nữa.

Bụng Tích Nhược hiện tại rất lớn, đứng cúi đầu đã không còn thấy mũi chân được, thời gian trước trời rất nóng, nàng lại không thể ăn đồ lạnh, việc đó đối với Tích Nhược thập phần gian nan.
Đợi đến khi hoa cúc trong viện bắt đầu nở rộ, Tích Nhược đã qua thời gian dự sinh lại không có dấu hiệu lâm bồn, Hoàng Nhan Hồng Liệt vây quanh Tích Nhược nóng lòng không thôi, lại phải thường xuyên giả bộ như không có chuyện gì.

Trong hai tháng qua hắn luôn cố gắng ở bên cạnh Tích Nhược càng nhiều càng tốt, việc này khiến Tích Nhược thường trêu hắn làm vương gia thật thanh nhàn, nhưng nàng không biết, mỗi tối hắn điều thức đến nửa đêm để xử lý công việc để ban ngày có thời gian ở cạnh nàng.
Đối với hành động dị thường của Hoàng Nhan Hồng Liệt trong nửa năm qua, Kim quốc hoàng đế đều nhìn thấy, Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn là nhi tử hắn coi trọng nhất đương nhiên sẽ quan tâm với tình huống của hắn.

Vốn dĩ từ lúc Tích Nhược vào ở trong Triệu vương phủ đã có người truyền tin đến chỗ của hoàng đế, nhưng hắn chỉ cho là Hoàng Nhan Hồng Liệt đi một chuyến đến Đại Tống, thấy nư nhân người Hán ôn nhu nên nhất thời tâm huyết dâng trào muốn chơi đùa một phen.
Nhưng không quá hai ngày, lại nghe nói Hoàng Nhan Hồng Liệt giải tán toàn bộ cơ thiếp trong phủ chỉ giữ lại Hán nữ nhân kia, xem ra hắn đã có chút coi thường nàng ta.

Bản sự thật lớn, vào phủ chưa được hai ngày đã khiến Hoàng Nhan Hồng Liệt cam tâm tình nguyện xua tan cơ thiếp độc sủng một mình nàng ta.
Nghe nói thời điểm Hán nữ nhân này được đưa về con mang thai đứa nhỏ, nghĩ đến mấy tháng trước đó Hoàng Nhan Hồng Liệt được phái đi sứ Đại Tống, làm sứ giả đến Lâm An chúc mừng nguyên đán, tính tính ngày cũng thấy hợp lý.

Tự bản thân con trai hắn đã hơn hai mươi tuổi, không còn nhỏ nữa nhưng mãi không chịu cưới vợ, một đứa con khác của hắn là Hoàng Nhan Hồng Hi sớm cũng đó có vài đứa con, Hoàng Nhan Hồng Liệt hiện tại thật vất vả mới có hậu nhân, ngẫm lại chắc có lẽ thế nên mới có bộ dáng hưng phấn như vậy.
Nhưng là gần hai tháng Hoàng Nhan Hồng Liệt đều từ chối không nhận nhiều việc, dần dần lại ở trong phủ cả ngày không chịu ra ngoài, hoàng đế nhìn thế liền tâm sinh bất mãn, bất quá cũng chỉ là một Hán nữ nhân mà thôi, cho dù nàng đang hoài đứa nhỏ nhưng vì là đứa nhỏ do Hán nữ sinh ra về sau địa vị cũng không thể cao được, sao hắn lại coi trọng dữ vậy chứ.
Vì thế hoàng đế nhiều lần tìm cơ hội ban thưởng nữ nhân cho Hoàng Nhan Hồng Liệt: kiều mị, ôn nhu, đáng yêu, anh khí, điềm đạm đáng yêu đủ loại nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt không có ngoại lệ tất cả đều từ chối, hoàng đế vốn cũng yêu thương đứa con này vì vậy cũng không quá mức khó xử hắn, sở dĩ thế nên chuyện này cũng không giải quyết được.
Hoàng Nhan Hồng Hi là Kim quốc tam vương tử- tứ phòng Vinh vương – cùng Hoàng Nhan Hồng Liệt tuy là huynh đẹ nhưng luôn tranh giành quyền thế, hai người trước sau đều xem nhau như đối thủ.

Cho nên đối với đoạn thời gian này hắn ở sau lưng Hoàng Nhan Hồng Liệt tạo ra không biết bao nhiêu thứ, trước mặt người khác châm chọc nói bản thân lục đệ chỉ tin vào một hán nữ nhân.
Mặc kệ tiếng đồn bên ngoài, Hoàng Nhan Hồng Liệt kiên định ở lại trong phủ cùng với Tích Nhược, hắn đường đường là Triệu vương, không ai dám ở trước mặt hắn nói gì, hắn cũng không cho phép mọi người bàn tán trước mặt Tích Nhược khiến nàng sợ mà lui bước.
Buổi chiều hôm đó, Tích Nhược đang lười biếng nằm trên giường, sau lưng là gối tựa do chính tay nàng làm, ở trên thêu hình một chú mèo đang vươn móng vuốt, mấy tháng này kỹ năng thêu thùa của nàng đột nhiên tăng mạnh, hiện giờ tay nghề của nàng đã không thua kém bao nhiêu so với Thu Sương khiến nàng ấy phải cảm thán không thôi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi bên cạnh, trên tay cầm quyển sách nhẹ giọng đọc, thanh âm của hắn trầm thấp mềm nhẹ mang theo tiết tấu độc đáo, hắn cứ đọc vài câu lại kiểm tra người trên giường một lần, thấy Tích Nhược hình như đã ngủ liền ngừng lại buông sách xuống.
“Sao không đọc nữa?” Tích Nhược mắt hơi mở, bộ dáng như ngủ như không, thanh âm mang theo chút buồn ngủ hỏi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt cười sủng nịch, thấp giọng nói, “Ha ha, ta nghĩ là nàng đã ngủ rồi chứ.”
“Ai dạo này thật không biết làm sao, quá ầm ĩ sẽ không ngủ được nhưng quá yên tĩnh cũng vẫn không ngủ được.

Bất quá nghe huynh đọc sách lại có cảm giác muốn ngủ.” Tích Nhược tự nhiên nói, mang thai nữ nhân a, có đôi khi sẽ phát chút tính tình.
“Hảo nàng ngủ đi, ta tiếp tục đọc.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cười thật hạnh phúc, đối với lời nói của Tích Nhược không thấy chút gì là mạo phạm, ngược lại bởi vì nàng ở trước mặt hắn không chút che dấu nào lại khiến hắn vô cũng cao hứng, điều này chẳng phải thuyết minh từ đáy lòng nàng đã tiếp nhận hắn rồi sao.
“Không cần đọc nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui