Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


“Không cần đọc nữa.”
“Như thế nào?” Hoàng Nhan Hồng Liệt buông sách xuống kinh ngạc hỏi.
“Ta… đau bụng… sợ là… sắp sinh.” Tích Nhược đau đớn cau mày nói, bụng truyền đến từng cơn đau đớn cùng cảm giác nặng trĩu, tuy rằng không có kinh nghiệm nhưng nàng biết bản thân sợ là muốn sinh rồi.
“Sắp… sắp sinh sao!” Hoàng Nhan Hồng Liệt cả kinh đứng dậy, sách đang cầm trên tay bị rớt cũng mặc kệ, vài bước liền vọt đến bên người Tích Nhược, hướng ra bên ngoài la lớn, “Người đâu mau đến đây.”
“Vương gia…” vài nha hoàn đang thủ bên ngoài liền ào ào chạy vào.
“Chuẩn bị phòng sinh, mau lên, bà đỡ đâu, tìm người mời thái y đến ngay…” Hoàng Nhan Hồng Liệt một bên ôm lấy Tích Nhược hướng đến phòng sinh ở bên cạnh đã sớm bố trí tốt, một bên hoảng loạn phân phó nha hoàn.
Đến phòng sinh, hắn đặt nàng lên giường nắm tay Tích Nhược nói, “Tích Nhược, Tích Nhược, rất đau sao, đau thì cứ kêu lên đừng cố chịu đựng.” Nói xong liền hướng ra ngoài quát lên, “Bà đỡ đâu, bà đỡ ở đâu vì sao còn chưa đến?”
“Đến, bà đỡ đến.” Khi nói chuyện, hai bà tử tầm bốn năm mươi tuổi được Xuân Vũ đưa đến, hai bà đỡ này vốn đã được chuẩn bị đến ở sẵn trong phủ từ trước, vừa nghe động tĩnh liền chạy nhanh sang nhưng vẫn bị tiếng rống của vương gia mà hết hồn.

Nói đến hai bà đỡ này cũng là người có kinh nghiệm phong phú, tay chân lanh lẹ vừa tới liền nhanh chóng phân phó mọi người chuẩn bị nước ấm cùng kéo, quay người lại thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt vẫn ở bên giường nắm tay và nói chuyện với Bao Tích Nhược, một bà tử liền kêu lên, “Ai nha, vương gia của ta ơi, ngài sao còn ở đây chứ, mau mau ra ngoài, trong phòng sinh toàn máu sẽ dính xui đấy.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi bất động, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm Bao Tích Nhược, thấy trán nàng đổ mồ hôi liền dùng tay áo lau giúp nàng.
Tích Nhược hiện tại bụng đau đến đòi mạng, người bên cạnh này lại giống như Đường Tăng lải nhải niệm kinh cũng không chịu đi ra ngoài, Tích Nhược tức giận cắn răng nói với Hoàng Nhan Hồng Liệt, “Người, người mau đi ra! Đi ra ngoài!”
“Hảo, hảo, ta đi ra ngoài, nàng đừng vội, ta đi ra ngoài ngay.” Hoàng Nhan Hồng Liệt thật sự nghe lời đi ra ngoài, nhưng ra đến cửa lại lo lắng dặn dò thêm, “ Tích Nhược, ta liền chờ ở ngoài cửa, nàng có việc gì cứ kêu ta.” Nói xong liền ra ngoài.
Nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt ở bên ngoài phòng sinh đi tới đi lui, chính là không ngừng lại được, thái y lúc này cũng đã đến đứng bên cạnh phòng hờ tình huống khẩn cấp, mắt thấy hại nhân tới lui, bưng một chậu nước ấm trong suốt đi vào, mang ra lại là chậu máu loãng khiến hắn cảm thấy tâm thật đau.

Nhưng là trừ lúc mới vào phòng sinh Tích Nhược có kêu vài tiếng, sau đó chỉ cách một chút mới nghe được tiếng nàng kêu đau.
Tích Nhược rốt cuộc thế nào, nàng đương nhiên rất đau nhưng nàng biết không thể la hoảng, sinh đứa nhỏ là một việc tốn thời gian và rất tốn sức, gọi bậy sẽ khiến thể lực bị lãng phí.

Nàng hiện tại tận lực chịu đựng, bảo trì thể lực, ở thời khắc mấu chốt có đủ sức để sinh đứa nhỏ ra.
Trời dần dần tối rồi lại dần dần sáng, Tích Nhược có chút mất sức, từ nhỏ nàng đã sợ đau, lại cnagf chưa từng bị đau đớn như hiện giờ, thân là người hiện đại văn minh hài hòa, làm gì có nhiều cơ hội bị đau đớn như thế này, nhiều nhất chỉ bị đứt ngón tay hoặc không cẩn thận bị thương bầm tím, nhưng tất cả cũng chỉ là tiểu thương, Tích Nhược đã cảm thấy rất đau rồi, hiện tại cơ thể nàng lại vô cùng mẫn cảm, cảm giác đau như được phóng đại, sự đau đớn của việc sinh đứa nhỏ này giờ đối với nàng quả thực như một sự tra tấn muốn chết đi sống lại.
Hoàng Nhan Hồng Liệt cả đêm không ngủ, từ lúc ban đầu xao động bất an di chuyển liên tục, đến bây giờ ngồi bất động một chỗ, ánh mắt luôn nhìn về phía phòng sinh, tiếng kêu đau của Tích Nhược dần nhỏ xuống, Hoàng Nhan Hồng Liệt càng nghĩ càng nóng vội, lúc này nhìn lão thái y ngồi bên cạnh như thấy được cọng cỏ cứu mạng, “Vì sao tiếng kêu ngày càng nhỏ? Thái y mau nghĩ biện pháp đi.”
Lão thái y này từ chiều qua đã vội vã bị thỉnh tới, cả đêm cả một ngụm cơm nóng cũng chưa được ăn, mắt thấy vị Lục vương gia này sốt ruột thủ cả đêm, nghĩ đến bên trong cũng là một vị chủ nhân cực kỳ được sủng ái.

Lúc này hắn nghe Lục vương gia hỏi thế, tròn lòng thầm oán, hắn là thái y chuyện sinh con này đâu phải sở trưởng của hắn, phải tìm bà đỡ đi chứ, hơn nữa nữ nhân nào sinh con mà không phải thế, vị bên trong này như thế là bình thường a.

Thái y trong lòng tuy rằng nghị luận nhưng cũng không dám nói thế, hắn chỉ có một cái đầu thôi.

Lão thái y cung kính đáp,
“Bẩm vương gia, có thể dưới đặt một miếng nhân sâm có tác dụng bổ sung nguyên khí cùng khí lực.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt trừng mắt, “Tại sao không nói sớm.” Nói xong lập tức hướng ra ngoài hô: “Yale!”
“Có thuộc hạ, vương gia có gì phân phó ạ?” Ngoài cửa tiến đến một hán tử cao lớn tên Yale, là người hầu cận của Hoàng Nhan Hồng Liệt, lần đó cũng có mặt trong đoàn hầu cận theo về từ Đại Tống.
“Nhanh tới khố phòng tìm nhân sâm tới, nhớ kỹ lấy loại tốt nhất, nhanh đi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt phân phó.
“Vâng.” Yale tựa như một con gió trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, thân thủ lưu loát kìa vừa nhìn đã biết công phu rất tốt.
Lúc này đột nhiên Hoàng Nhan Hồng Liệt nghe tiếng hét chói tai của Tích Nhược, sau đó truyền tới tiếng của bà đỡ, “Dùng sức, đã nhìn thấy đầu rồi, mau dùng sức.”
Tiếp sau liền có tiếng khóc vang vọng của trẻ con, đứa nhỏ cuối cùng cũng đã ra đời, Hoàng Nhan Hồng Liệt nhẹ nhàng thở ra.


Không bao lâu bà đỡ liền bồng đứa nhỏ ra cho Hoàng Nhan Hồng Liệt xem, “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia, phu nhân đã hạ sinh một tiểu vương tử.”
“Tích Nhược sao rồi?” Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy bà đỡ bước ra liền hỏi.
“Bẩm vương gia, phu nhân chỉ có chút mất sức nên ngủ mất, không có nguy hiểm gì.” Bà đỡ mặt tươi cười nói.
“Hảo, hảo, thưởng.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cao hứng ra lệnh ban thưởng, sau đó nhìn đứa nhỏ trên tay bà đỡ, nhìn gương mặt trắng nõn bóng loáng của hắn không giống một đứa trẻ vừa sinh mặt vừa nhăn vừa hồng, trong lòng tự hào nghĩ quả không hổ là Tích Nhược, sinh đứa nhỏ có bộ dáng thật tốt.
Mà lúc này Yale cầm nhân sâm vội vàng chạy tới thấy thế liền tự động đứng sang một bên, lúc này cây nhân sâm ba trăm năm tuổi này đã không cần sử dụng nữa.
Tích Nhược vừa tỉnh lại liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ nàng liều chết liều sống sanh ra liền hỏi, “Đứa nhỏ đâu? Mau ôm đến cho ta xem.”
“Tiểu vương tử lúc này còn đang ngủ, đã có Hạ ma ma trong chừng, để nô tỳ gọi bà ấy đưa đến.” Hạ Hà vui mừng trả lời liền đi ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui