Ăn cơm xong, Tích Nhược cảm thấy trên người toàn mùi mồ hôi, cảm giác dính dấp thật không thoải mái, đối với Hạ Hà nói, “Hạ Hà.
Chuẩn bị chút nước ấm đi ta muốn tắm rửa.”
Hạ Hà cả kinh nói, “Này không được đâu, lúc trước Xuân Vũ tỷ tỷ cùng Hạ ma ma đều dặn qua ở cữ không thể dính nước đâu.”
Tích Nhược buồn bực, không thể tắm rửa lại phải nằm yên trong phòng suốt một tháng vậy cả người chẳng phải sẽ bốc mùi luôn sao.
Tích Nhược cuối cùng minh bạch tại sao nữ nhân cổ đại khi ở cữ lại không cho trượng phu vào phòng, chỉ vì không phá hủy hình tượng của bản thân trong mắt trượng phu thôi.
Thử nghĩ xem ở trong phòng suốt một tháng không tắm rửa, một thân lôi thôi bốc mùi nằm trên giường, nam nhân mà thấy được phỏng chừng sẽ có bóng ma trong lòng luôn mất.
Tích Nhược nháy đôi mắt to ngập nước, đáng thương hề hề nhìn Hạ Hà hi vọng nàng ấy dàn xếp một chút.
Lúc trước khi nàng chưa sinh đứa bé, muốn ăn vặt nhiều hơn một chút luôn dùng chiêu này đối phó Hoàng Nhan Hồng Liệt cùng các tiểu nha hoàn khác đều luôn thành công, thậm chí có lần nàng còn có thể khiến cho Hoàng Nhan Hồng Liệt vụng trộm ra ngoài mua về cho nàng một chuỗi kẹo hồ lô, bởi vậy mới nói khuôn mặt này mà làm biểu tình đó có lực sát thương thật mạnh.
Nhưng lần này lại mất đi hiệu lực, Hạ Hà nỗ lực quay đầu đi chỗ khác kiên định nói, “Dù sao chính là không thể, Xuân Vũ tỷ tỷ nói việc này là vì tốt cho cơ thể của ngài thôi.”
Tích Nhược mắt thấy việc tắm rửa là không thể vì vậy đành lui một bước khẩn cầu nói, “Vậy lấy một ít nước ấm tới, ta dùng khăn nóng lau sơ người thì sao? Trên người ta hiện tại thực chua không thoải mái chút nào.”
“Tốt, nô tì đi lấy nước ngay.” Hạ Hà giống như sợ nàng sẽ nhắc lại chuyện tắm rửa liền rất nhanh lấy nước ấm mamng vào, đồng thời Xuân Vũ cũng theo sao, sợ định lực của Hạ Hà để chống lại mị lực của chủ tử nhà mình.
Tích Nhược dùng khăn ấm lau thân mình sau đó thay một bộ đồ khác mới cảm thấy thoải mái hơn.
Hai người Xuân Vũ cùng Hạ Hà lấy đồ nàng vừa thay ra cùng chậu nước lui ra ngoài.
“Tham kiến vgia.” Lúc anyf Tích Nhược nghe thanh âm của nha hoàn canh ở ngoài liền biết Hoàng Nhan Hồng Liệt đến.
“Các ngươi đều lui xuống đi, không có phân phó không được tiến vào.” Hoàng Nhan Hồng Liệt phân phó.
“Vâng.” Tiếp theo đó liền có tiếng bước chân rời đi của nha hoàn.
“Tích Nhược, nàng thế nào rồi?” Tiếng Hoàng Nhan Hồng Liệt từ gian ngoài truyền vào.
“Tốt hơn nhiều rồi.
Đã khiến huynh phải lo lắng.” Tích Nhược naurw nằm nửa ngồi trên giường, một tay vuốt nhẹ tóc lên hơi đề cao giọng đáp.
Nửa ngày không nghe tiếng hồi âm nàng kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên thế nhưng thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng ở cạnh cửa đang duy trì tư thế một chân bước vào.
“Sao huynh lại vào đây?” Tích Nhược kinh ngạc hỏi, lúc trước chẳng phải nói thời gian nữ nhân ở cữ nam nhân không được tiến vào sao? Vị này sao lại vào được chứ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt không trả lời chỉ chậm rãi bước vào phòng đến cách giường không xa thì dừng lại, thần sắc nhu hòa nói, “Ta lo lắng nên tiến vào xem nàng và đứa nhỏ thế nào rồi.”
Tích Nhược nhìn lại bên giường liền thấy bánh bao nhỏ đang tròn mắt nhìn nàng, Tích Nhược nhẹ nhàng ôm hắn lên nói,” Chúng ta đều rất tốt, Nhan đại ca không cần quá lo lắng đâu.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu nhìn đứa nhỏ hỏi, “Nàng đã chọn tên cho đứa nhỏ chưa?”
“Có rồi, ta quyết định đặt tên là ‘Cố’”.
Tích Nhược trả lời.
“Cố, nguyện được trời cao chiếu cố - Hoàng Nhan Cố - quả nhiên là một cái tên hay.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tán thưởng nói.
Tích Nhược cảm thấy đầu đầy hắc tuyến a, nàng chưa bao giờ nghĩ tới tên của đứa nhỏ có thể lý giải thành như vậy, bất quả Hoàng Nhan Hồng Liệt đã nghĩ thế cũng tốt dù sao nàng cũng không thể nói ra ý nghĩa thật sự của chứ Cố được.
Tích Nhược nghĩ thế liền lập tức cao hứng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, chính là ý này.
Ta còn lấy nhủ danh cho hắn nữa đó, kêu là Bánh Bao.”
“Bánh Bao?” Hoàng Nhan Hồng Liệt ngẩn ra nhưng nhìn thấy biểu tình ‘mau khen ta đi, mau khen ta đi’ trên mặt của Tích Nhược thật sự khiến hắn không cách nào nói ra lời đả kích nàng được, vì thế đành hàm hồ phụ họa, “Nga, tốt, tốt, có ý nghĩa gì chăng?”
“Có a, ta họ Bao dĩ nhiên nhủ danh phải theo họ của ta chứ.
Hơn nữa huynh không thấy tên Bánh Bao này nghe thật đáng yêu sao?” Tích Nhược cao hứng giải thích.
Hoàng Nhan Hồng Liệt rất muốn nói không đáng yêu chút nào, đứa nhỏ lớn lên sẽ bị trêu đùa vì tên này, nhưng nhìn Tích Nhược tích cực thế đành đem lời muốn nói nuốt xuống chuyển thành, “Đáng yêu, ha ha, rất đáng yêu!” Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng Tích Nhược mang đầy thương hại, hi vọng khi đứa nhỏ lớn lên sẽ không phải khóc thét vì nhủ danh này.
Nói tới đứa nhỏ, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền nói thêm, “ Tích Nhược, ta đã thỉnh tấu phụ hoàng muốn cưới nàng làm vương phi của ta, Cố nhi là tiểu vương gia của Đại Kim quốc ta.” Tích Nhược cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, Hoàng Nhan Hồng Liệt không thấy được biểu tình của nàng, sợ hãi nàng lại cự tuyệt lần nữa chính vì vậy mà lần này hắn mới tiền trảm hậu tấu, hiện tại ý chỉ sắc phong đã được ban xuống hắn mới đến nói với nàng.
“Phụ hoàng của huynh sẽ đồng ý cho huynh cưới một vương phi người Hán sao? Sẽ chấp nhận một đứa nhỏ người Hán làm tiểu vương gia sao?” Tích Nhược thở dài nói.
“Hắn sẽ, Tích Nhược nàng yên tâm đi, phụ hoàng đã đáp ứng ta chuyện này.
Nàng chỉ cần nhớ kỹ, Cố nhi là con của chúng ta, hắn là đứa nhỏ của Hoàng Nhan Hồng Liệt ta.”
Giọng nói chân thành của Hoàng Nhan Hồng Liệt truyền đến tai Tích Nhược khiến hốc mắt nàng có chút ươn ướt, nàng phải nỡ lực đè nén giọt nước mắt sắp tràn mi, không thể không nói những lời nói của hắn đã khiến nàng rất cảm động.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu muốn nói nhưng lời cứ như bị nghẹn ở cổ.
“Tích Nhược, đừng cự tuyệt ta nữa…” Hoàng Nhan Hồng Liệt đánh gãy lời Tích Nhược muốn nói.
Tích Nhược nhìn bộ dáng mất tự tin của Hoàng Nhan Hồng Liệt, nàng vẫn còn nhớ rõ buổi tối khi mới xuyên qua, nàng vẫn ấn tượng sâu sắc bóng dáng quyết tuyệt rời đi bỏ nàng ở lại của Dương Thiết Tâm, dưới tình huống truy binh nguy cấp hắn vì tình nghĩa huynh đệ mà bỏ rơi thê tử đang mang thai chỉ vì bận đi cứu Lý Bình - thê tử của huynh đệ mình.
Tích Nhược có đôi khi tự vấn bản thân nếu như ở vào tình huống bất đắc dĩ đó, Hoàng Nhan Hồng Liệt sẽ bỏ rơi nàng sao? Đáp án là không, hắn mặc dù âm hiểm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn để tranh đoạt, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng và đứa nhỏ.
Từ ngày nàng đến Triệu vương phủ, Hoàng Nhan Hồng Liệt đuổi đi toàn bộ cơ thiếp vốn có trong phủ, còn nói muốn nàng gả cho hắn, Tích Nhược tuy rằng cự tuyệt nhưng từ lúc đó về sau, người trong vương phủ đều đối xử với nàng như vương phi, hơn nữa giống như nhìn ra được nàng chán ghét với xưng hô phu nhân họ liền không gọi nàng như thế nữa, mọi người chỉ còn kém chưa doanh chính ngôn thuận gọi nàng là vương phi nữa thôi.
Nửa năm này Hoàng Nhan Hồng Liệt nhiều lần trong sáng trong tối nhắc việc hôn sự với nàng, Tích Nhược đã vài lần cự tuyệt hắn, không phải nàng không nghĩ gả cho hắn mà là muốn biết rõ rốt cuộc hắn có thật sự yêu nàng không, yêu bao sâu, bao nhiêu phần chân thực, có đáng giá nàng dùng cả đời để đánh đổi k.
Hiện tại nàng đã xác định được, “Vâng…”
“Hả, nàng vừa mới nói cái gì? Tích Nhược, nàng nói lại lần nữa được không?” Hoàng Nhan Hồng Liệt không tin vào tai mình được, hình như hắn nghe Tích Nhược nói ‘vâng’.
“Muội nói ‘vâng’, muội đồng ý.” Tích Nhược nhìn bộ dáng có chút buồn cười kia của hắn bỗng có chút xót xa.
.