Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


Tích Nhược nhìn trong phủ giăng đèn kết hoa, cảnh tượng náo nhiệt, người tới lui bận rộn, chỉ có nàng nhàn rỗi nhàm chán đọc sách giết thời gian, à không, không phải một mình nàng còn có tiểu bánh bao nằm thổi bong bóng trong cái nôi bên cạnh nàng.
Nàng luôn gọi hắn Bánh Bao nhỏ nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt cho tới bây giờ luôn không gọi nhủ danh của hắn, hắn luôn ôm lấy đứa bé ôn nhu kêu hắn Cố nhi.

Bánh Bao nhỏ mấy ngày trước đã đầy tháng, Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn muốn mời mọi người tới chúc mừng nhưng bị Tích Nhược từ chối.

Hoàng Nhan Hồng Liệt nghĩ lại hôn kỳ của bọn họ cũng không còn xa, cần phải toàn lực chuẩn bị nên thôi cũng không kiên trì nữa.
Tích Nhược nhìn tân phòng được trang hoàn màu đỏ thẫm, nghĩ tới ngày mai nàng sẽ gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt.

Tuy rằng trong mắt người ngoài, nàng đã là nữ nhân của Hoàng Nhan Hồng Liệt cả đứa nhỏ cũng đã trăng tròn, hôn lễ này bất quá chỉ là vẽ vời thêm chuyện, nhưng Tích Nhược quả thật rất vui mừng.
Nữ nhân nào mà không muốn có một hôn lễ hoàn mĩ chứ, cho dù không đạt tới mức như Tử Hà tiên tử có một anh hùng cái thế, thân mặc hoàng kim giáp, chân đạp mây ngũ sắc đến hỏi cưới, nhưng vẫn phải là một hôn lễ khó quên.

Nàng không biết trong nguyên tác, thời điểm Bao Tích Nhược gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt có chính thức làm hôn lễ hay không, sợ là nhu nhược nữ nhân kia đã cự tuyệt, cái gì đều không muốn thôi.

Nhưng Bao Tích Nhược hiện tại tuy rằng không lấy được giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẩm, không tuyên thệ nơi giáo đường, nhưng hôn lễ cổ đại nhất định phải có, nàng không muốn không minh bạch làm vợ của Hoàng Nhan Hồng Liệt.
Hôn lễ ngày mai nàng là nhân vật chính, nhưng lúc này nàng lại là người thanh nhàn nhất, nên chuẩn bị gì đều có người khác lo, giá y cần phải do chính nàng thêu nàng đã sớm hoàn thành, cả bộ quần áo cùng đồ vật tùy thân theo phong tục cho Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng đã xong.

Hiện tại việc thêu thùa nàng đã rất thuần thục, vài ngày sau ở cữ nàng đã dễ dàng hoàn thành.
Tích Nhược thật muốn cảm tạ bản thân lúc trước đi theo Thu Sương học nữ hồng, bằng không nàng đã phải gặp khó khăn khi làm giá y rồi, tuy rằng không có quy định bắt buộc tân nương phải tự tay làm, người có tiền bên người ngoài nha hoàn còn có tú nương đều có thể làm giúp, nhưng tự mình làm đã thành quy tắc ngầm, bản thân Tích Nhược đương nhiên nguyện ý làm, ít nhất ở kiểu mẫu nàng có thể tự do phát huy càng hợp ý hắn.
Tích Nhược buông sách xuống, nhu nhu ánh mắt có chút chua xót, lỗ tai vừa động liền nghe tiếng bước chân truyền đến, có người đến.

Ngày mai là hôn lễ nên nha hoàn ở Thính Vũ các hiện đang bận rộn, lúc này vào…
Tích Nhược quay đầu nhìn lại liền nhíu mày hỏi, “Sao huynh lại tới đây?” Bởi vì tập tục trước khi thành hôn tân lang cùng tân nương không nên gặp nhau, bọn họ đã hai ngày không thấy nhau, nàng vốn tưởng rằng tới đêm động phòng vào tối mai mới có thể thấy hắn.

Cũng phải, hắn là người không tuân theo lẽ thường, bằng không lúc nàng ở cữ hắn cũng sẽ không đuổi người khác đi rồi vào thăm nàng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt chậm rãi đi tới, hơi cuối người xuống ôm lấy Tích Nhược vào trong ngực, “Tích Nhược…”
Tích Nhược nhìn ra sự bất an của Hoàng Nhan Hồng Liệt, chẳng lẽ nam nhân cổ đại cũng có chứng sợ hãi trước hôn nhân sao, nhưng cho dù là vậy thì người bị chứng này nên là người đã hai lần kết hôn là nàng sao? Thế nào mà bây giờ lại ngược lại chứ?
Tuy rằng trong lòng buồn cười nhưng Tích Nhược vẫn vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Nhan Hồng Liệt vài cái giống như là đang an ủi hắn, nếu như không khí không cho phép nàng thật muốn đùa một câu ‘Chẳng lẽ ngươi không tự tin sao, yên tâm ta nếu đã đáp ứng rồi sẽ không đào hôn’.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ người ta là Hoàng Nhan Hồng Liệt, hắn rất kiên cường cũng không cần nàng phải an ủi như vậy.

“Tích Nhược, hôn lễ này tổ chức rất vội vàng, nhưng ta lại rất muốn nhanh cưới được nàng, sở dĩ thế… đành phải ủy khuất nàng.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tinh thần có chút bình phục nói.
“Làm sao có thể chứ? Tuy rằng thời gian có chút vội vàng, nhưng thứ cần có đều có, tất cả đều đầy đủ.”
Tích Nhược nghĩ đến từ ngày nàng đáp ứng lời cầu hôn của Hoàng Nhan Hồng Liệt, hắn liền ra lệnh cho người trong phủ vội vàng chuẩn bị mọi thứ, tuy rằng chỉ mới hơn một tháng nhưng các lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ đều có, ngày mai đón dâu tuy rằng chỉ là đi ra từ Triệu vương phủ sau đó lại vào Triệu vương phủ nhưng nàng đã thấy rất tốt rồi.

Hơn nữa thời gian một tháng cũng không ngắn, so với đám cưới chui ở hiện đại coi như đã chuẩn bị đầy đủ.
“Ân, thật muốn ngày mai nhanh đến chút.” Thanh âm trầm thấp của Hoàng Nhan Hồng Liệt vang lên.
Ngày hôm sau đích xác rất nhanh đến, trời còn chưa sáng, Tích Nhược đã bị ép thức dậy.

Đầu tiên là tắm rửa thay quần áo, trang điểm dung nhan, nhìn son phấn trên tay Xuân Vũ không ngừng đánh lên mặt mình, nhìn hình ảnh mơ hồ trong gương, nàng không biết rốt cuộc bản thân đã bị trang điểm thành dạng gì nhưng có thể chắc chắn là rất đậm.
Trong gương đồng nàng nhìn thấy hai khuyên tai lóng lánh hoàng kim, vừa lớn vừa nặng khó trách nàng cảm giác như hai vành tai của nàng bị xả xuống.

Trên đầu trầm xuống, Hạ Hà đã đội mũ phượng cho nàng, trời ạ, cái mũ này rốt cuộc nặng bao nhiêu vậy chứ ép cổ nàng thật đau a, lúc trước nàng chỉ thấy con phượng hoàng bằng vàng cùng thiệt nhiều đá quý thật xinh đẹp rực rỡ, hiện tại mới thấy thật chịu tội mà.
Đợi trang điểm chỉnh tề, Tích Nhược tự đánh giá bản thân một chút thấy thật vừa lòng, toàn thân nàng lấy hai màu hồng và vàng làm chủ đạo, màu đỏ hoan hỉ, màu vàng tôn quý, hai màu sắc bố trí thập phần tương xứng.


Đó là một phong cách của đế vương thống trị triều đại này, không phải ai cũng có thể mặc màu vàng, nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt là vương gia, mà nàng sau ngày hôm nay đã là vương phi, vì vậy chỉ cần quần áo không phải hoàn toàn là màu vàng thì nàng vẫn được phép mặc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trung gian nàng còn lo lắng phân phó Hạ ma ma cho Bánh Bao nhỏ uống sữa một lần, đợi đến lúc hoàng hôn bên ngoài có người nói kiệu hoa đến nàng mới bị phủ khoăn voan đỏ lên đầu, một ma ma đỡ tay nàng đưa ra ngoài cửa Thính Vũ các trực tiếp lên kiệu hoa.
Kiệu hoa đi một lát thật lâu, Tích Nhược trước đó có nghe Hạ Hà nói qua, kiệu hoa sẽ theo cửa hông ra khỏi Triệu vương phủ đi một vòng trên đường sau đó mới từ cửa chính tiến vào lại Triệu vương phủ.

Đợi người khiêng kiệu hoa hạ kiệu xuống, Tích Nhược cảm thấy bản thân như muốn hôn mê.
Nàng bị choáng váng say kiệu hoa, ngơ ngẩn bái thiên địa, ngơ ngẩn bị đưa vào tân phòng, ngồi trên giường nàng mới hồi phục lại tinh thần được, nghi thức thành hôn nàng chờ mong đã lâu cứ như vậy đã xong.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận