Tích Nhược ngồi trên giường hỷ, trên đầu phủ khăn voan đỏ, trừ bỏ dưới chân còn lại không nhìn thấy chỗ nào khác được cả, nàng nghĩ thầm may mắn không ai đến náo động phòng, phải biết rằng ở hiện đại việc náo động phòng rất điên cuồng, còn rất dọa người nữa.
Nàng biết trong phòng còn có vài nha hoàn nhưng họ không ai phát ra âm thanh nào, nếu không phải nghe tiếng hít thở của họ thì có lẽ Tích Nhược đã cho rằng trong phòng nàng chỉ có một mình nàng mà thôi.
Bỗng có tiếng cửa phòng bị mở ra, trong căn phòng im ắng tiếng cúi chào của nha hoàn càng có vẻ lớn hơn.
Tiếng bước chân truyền đến, cuối cùng người tới dừng lại trước mặt Tích Nhược, nàng có thể nhìn thấy được vạt áo bào, bên dưới lô ra một đôi giày tinh xảo.
Thanh âm vui mừng của hỷ nương truyền tới, tiếp theo đó Tích Nhược bỗng thấy trước mắt sáng ngời thì ra là khoăn voan đã đã được vén lên.
Nàng giương mắt nhìn, Hoàng Nhan Hồng Liệt đầu mang kim quan, một thân hỷ phục đỏ thẫm, cả người thư sướng, Tích Nhược thấy được sự kinh diễm trong mắt hắn cùng những người xung quanh.
Tích Nhược đối với trang điểm tân nương của bản thân rất tin tưởng, tuy rằng nàng thấy làn da bản thân rất tốt, bình thường nàng không thích trang điểm nên nhìn cực kỳ thanh nhã, nhưng hôm nay nàng trang điểm nùng diễm, mày lá liễu, lông mi dài, tô mi đỏ, anh mắt vừa to vừa có thần, khóe mắt còn dán một loạt đá quý nhỏ lóe sáng, hai gò mắt ửng hồng tự nhiên, đôi môi mộng nước thoa son đỏ giống màu hỷ phục.
Hoàng Nhan Hồng Liệt trong nháy mắt liền hoảng hốt, một người bình thường cực kỳ thanh nhã, thế nhưng lúc này lại tỏa ra nét mị hoặc mê hồn, khiến hắn cực kỳ hưng phấn, nguyên lai Tích Nhược còn có một mặt như thế này.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi xuống bên cạnh Tích Nhược, hỷ nương hướng dẫn hai người uống rượu giao bôi, miệng như pháo nổ liên tục nói lời hỷ chúc mừng, sau khi hoàn thành hỷ nương cùng toàn bộ nha hoàn trong phòng liền lui ra ngoài để lại không gian cho đôi tân lang tân nương.
“Tích Nhược, Tích Nhược, nàng rốt cuộc cũng là của ta.” Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm Tích Nhược, vui sướng tuyên bố.
Tuy rằng thổ lộ bá đạo lại trắng trợn như thế thật mắc cỡ lại khiến trong lòng nàng thật thỏa mãn, nhưng Tích Nhược cũng không phải người thích chịu thiệt liền nghịch ngợm nói, “Ân, không chỉ thế, huynh cũng là người của muội.”
“A, đúng, ta cũng là của nàng, chỉ của một mình nàng thôi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt buồn cười nói, còn cường điệu nhắc tới việc chỉ là của một mình nàng, bởi vì trong thời gian này Tích Nhược không bao giờ che dấu sự chán ghét đối với việc tam thê tứ thiếp, hắn cũng đồng ý với nàng nguyện ý cho nàng hứa hẹn nhất thế một đôi nhân, loại khát vọng này chính hắn cũng có, Tích Nhược chỉ có thể là của một mình hắn.
“Đúng rồi, Nhan đại ca, chúng ta ăn chút gì đi, hôm nay trừ buổi trưa ăn được mấy khối điểm tâm tới giờ muội vẫn chưa được ăn gì.” Tích Nhược âm thầm vuốt bụng mình oán giận nói.
“Nàng ấy cứ phá hư không khí thôi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt véo nhẹ mũi Tích Nhược, dở khóc dở cười nói.
Hắn nắm tay Tích Nhược đi đến bàn ăn ở gian ngoài, đi được vài bước hắn dừng lại ý vị thâm trường nói với Tích Nhược, “Về sau không được kêu ta Nhan đại ca nữa, chúng ta hiện tại là phu thê vẫn nên đổi xưng hô di.”
“Không gọi Nhan đại ca vậy gọi là gi? Lục ca?” Tích Nhược vừa thấy hắn như thế liền biết hắn sớm đã có ý tưởng, vì thế cứ không theo ý hắn, hắn không phải Đại Kim quốc Lục vương tử sao, vậy cứ kêu hắn Lục ca là tốt nhất.
“Lục ca? Không được, trên đời này người thứ sáu lắm, bị gọi bằng Lục ca cũng rất nhiều.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cự tuyệt, tuy rằng biết Tích Nhược đang nói giỡn, muốn thực bảo nàng kêu hắn là Lục ca nàng cũng sẽ không đồng ý đâu.
“Nga, vậy kêu tên chàng đi, Hồng Liệt, vậy sẽ chỉ một mình chàng độc hữu thôi.” Tích Nhược không muốn kêu xưng hô tướng công, phu quân gì đó, nhớ tới liền muốn run.
“Ân, cũng được.” Hoàng Nhan Hồng Liệt một bộ dáng miễn cưỡng, nhìn nét mặt trộm vui sướng của Tích Nhược liền nhìn không được lắc đầu, tiểu ngu ngốc này kỳ thực hắn vốn là hi vọng nàng kêu tên hắn mà.
Hai người đến ngồi xuống cạnh bàn, Tích Nhược vừa thấy ngoại trừ một vài món đồ nhắm đã lạnh cũng chỉ có một mâm điểm tâm là có thể ăn.
Hoàng Nhan Hồng Liệt cầm bình trà nóng trên bàn rót một chén cho Tích Nhược, thấy nàng chỉ gắp hai đũa điểm tâm liền không ăn nữa, thân thiết hỏi, “Thế nào, điểm tâm này không hợp khẩu vị nàng hả? Để ta gọi người nấu món khác cho nàng?”
“Không có, chỉ có điều hiện tại là buổi tối, ăn đồ ngọt không tốt thôi.” Tuy rằng nàng thường có thói quen ăn tối nhừng phải là món ăn có dinh dưỡng hợp lý chứ không phải mấy món có lượng đường siêu cao như vầy.
“Vậy Tích Nhược, đồ ăn cũng đã ăn, đêm cũng đã khuya, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm lấy Tích Nhược hướng phía giường đi tới.
Tích Nhược đương nhiên không ngơ ngác cái gì đều không hiểu, thân ở thời đại tin tức phát triển hai mươi mấy năm, chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy heo chạy thế nào, ý đồ của Hoàng Nhan Hồng Liệt còn rất rõ ràng nữa.
Nhưng mà… nhưng mà… tuy rằng đứa nhỏ nàng cũng đã sinh, không phải một thân xử nữ, nhưng tâm hồn nàng vẫn là xử nữ a.
Tuy rằng cái gọi là ‘chừng mực hài hòa’ nàng đã coi trong tiểu thuyết vô số lần, nhưng thân là trạch nữ nói đến cùng nàng vẫn không hề có tí kinh nghiệm thực tiễn nào.
Tích Nhược bị phóng đến trên giường lớn mềm mại, trên đầu một bóng đen hạ xuống, Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức đè ép xuống, cúi đầu liền nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mộng trước mắt.
Tích Nhược nhất thời có chút hoảng loạn, không biết nên phản ứng như thế nào, Hoàng Nhan Hồng Liệt đầu tiên ôn nhu hôn cánh môi nàng, sau đó cạy răng nàng ra đầu lưỡi với vào trong miệng Tích Nhược, truy đuổi chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của nàng.
Không biết có phải do phản ứng ngây ngô của Tích Nhược lấy được lòng hắn không mà Hoàng Nhan Hồng Liệt lớn tiếng nở nụ cười thoải mái.
Tích Nhược vừa thấy liền xù lông, người này cư nhiên dám cười, kỹ thuật của hắn tốt như vậy không biết là thế nào mà luyện được, nghĩ tới đó, lòng Tích Nhược liền thấy chua, xem người đang ngửa đầu cười thoải mái kia càng xem càng đáng giận, Tích Nhược nổi giận liền cắm hầu kết của Hoàng Nhan Hồng Liệt một cái.
Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức ngừng cười, Tích Nhược đối với cách ngăn chặn hắn chê cười của bản thân rất vừa lòng, khi nàng nhả ra thì thấy hầu kết của hắn có một dấu răng hồng hồng, chẳng lẽ khi nãy nàng cắn mạnh quá, Tích Nhược thấy áy náy liền hôn nhẹ lên dấu răng, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, sao mà cái dấu này càng lsuc càng đỏ vậy chứ?.