Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


Hô hấp ngày càng nặng, cơ thể Tích Nhược dần nóng lên, ngứa ngấy khiến nàng run rẩy.

Tích Nhược hơi hơi ngẩn đầu, nhìn đến ánh mắt toaar sáng của Hoàng Nhan Hồng Liệt giống như muốn nuốt sạch nàng vào bụng.

Nàng không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
“Tích Nhược… Tích Nhược…” Nụ hôn của Hoàng Nhan Hồng Liệt hạ xuống như mưa, cùng với thanh âm trầm thấp cám dỗ, mỗi lần hô tên nàng từng lời vào tai nàng đều khiến nàng thấy gợi cảm mê người.

Kết quả chờ Tích Nhược phản ứng lại được, phát hiện quần áo của hai người đã bị quăng bừa bãi dưới giường, mà cơ thể hai người đã sớm bị lột tới tinh quang.

Hoàng Nhan Hồng Liệt hôn từng chỗ từng chỗ trên người nàng, mỗi chỗ hắn tiếp xúc Tích Nhược đều cảm thấy xúc giác như được phóng đại lên, nàng cảm giác cả người như được ngâm vào trong không khí ngọt ngào, hình như muốn thiêu đốt cả người, cái nóng tê dại thật thoải mái, trừ bỏ thuận theo phản ứng trúc trắc của cơ thể, liên tục kêu tên của Hoàng Nhan Hồng Liệt nàng không biết nên làm gì khác nữa.
Nơi đùi đột nhiên có vật gì đó cứng rắn nóng hầm hập để vào, Tích Nhược đương nhiên biết đó là vậy gì, cả người càng xấu hổ đỏ ửng cả lên, quá trình thật thuận lợi, Tích Nhược cảm thân bản thân như được lấp đầy, leo lên người Hoàng Nhan Hồng Liệt theo tiết tấu cảu hắn mà vận động, hưởng thụ cảm giác khoái cảm phi vân phúc vũ này, lưu lại trong phòng tiếng gầm nhẹ cũng tiếng thở dốc đầy ái muội.
Tích Nhược cảm thấy thân thể như nhũn ra, một chút khí lực đều không có, trước khi rời vào giấc ngủ nàng đều vì tinh lực của nam nhân kia mà cắn răng, bọn họ vốn trải qua một hồi thân mật, tình cảm giữ hai người như được thăng hoa.

Tích Nhược cảm thấy cả người toàn mồ hôi thật không thoải mái, nghĩ đến phòng tắm đã sớm phân phó chuẩn bị tốt nước ấm, vốn Tích Nhược tính trước khi đi ngủ sẽ tắm đắng tiếc hiện tại nangf không còn bao thể lực nữa.
Bị Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm sang nhĩ phòng vì thế vốn chuẩn bị nước cho một người tắm rửa liền biến thành tắm uyên ương, trên người Tích Nhược từng dấu yêu xanh xanh tím tím ẩn hiện trên thân thể non mềm, vì vậy, chuyện yêu đương gì đó dĩ nhiên sẽ phát sinh.
Ép buộc hồi lâu, Tích Nhược lúc này không còn chút khí lực được Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm ra khỏi nhĩ phòng, chờ hắn cẩn thận đặt nàng lên giường, đầu vừa chạm gối liền nặng nề ngủ mất.
Vừa tỉnh lại thì ở ngoài nắng đã chiếu rực rỡ.
Tích Nhược thoải mái cọ cọ đầu, chậm rãi mở ánh mắt mê mông chống lại một đôi mắt mang đầy ý cười, Tích Nhược ngẩn ra mới nhớ tới hôm qua nàng đã thành thân với nam nhân trước mắt này.
“Tích Nhược, tối qua nàng ngủ có ngon không?” Thanh âm Hoàng Nhan Hồng Liệt mang theo ý cười hỏi.
“Ân, hoàn hảo.” Tích Nhược trả lời, quay đầu nhìn ánh mặt trời ở phía ngoài phòng kỳ quái hỏi, “Đã trễ lắm rồi sao? Mặt trời đều đã lên đỉnh rồi.” Chủ yếu là từ khi đến cổ đại, Tích Nhược liền giống đa số người ở đây ngủ sớm dậy sớm.
“Không muộn vẫn còn sớm lắm, nàng có thể ngủ thêm chút nữa.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nói.
Tích Nhược tức giận liếc mắt một cái, hôm nay sao mà không trễ chứ, thường bọn họ đã sớm thức dậy, nhưng nghĩ lại dù sao ở vương phủ Hoàng Nhan Hồng Liệt là lớn nhất, cũng không cần pahir dậy sớm thỉnh an cha mẹ chồng lịh tinh này nọ, bọn họ quả thật muốn ngủ bao lâu đều được.
Nhưng Tích Nhược muốn đi nhìn Bánh Bao nhỏ, ngày hôm qua vội vàng chưa chiếu cố hắn, hôm nay phải hảo hảo chăm sóc hắn, không biết tiểu tử kia có nhớ mẹ không nữa.


Tích Nhược vừa mới chuyển mình cánh tay tuyết trắng liền bị lộ ra, phát hiện dấu hôn không còn rõ như tối qua nữa, nàng cao hứng cho rằng như thế là nhờ năng lực khôi phục của bản thân, Tích Nhược muốn xốc chăn đứng lên nhưng nhìn đến xiêm y đang rồi đầy trên đất thì trợn tròn mắt, nàng hiện tại lấy gì mặc bây giờ?
Nhìn Tích Nhược đáng yêu chu chu cái miệng nhỏ, Hoàng Nhan Hồng Liệt ha ha nở nụ cười, trước khi Tích Nhược kịp sinh khí đã kêu nha hoàn ở phòng ngoài tiến vào hầu hạ.
Sáu bảy nha hoàn lục tục bưng đồ bước vào, Tích Nhược được Xuân Vũ cùng Hạ Hà hầu hạ mặc quần áo, ngồi trước kính trang điểm, nhìn đến Hạ Hà cầm một bó to đồ trang sức hoàng kim lóng lanh muốn gắn lên đầu cho nàng, Tích Nhược rất nhanh ngăn lại, cừ thật, vừa thấy lại nhớ tới mũ phượng nặng trịch ngày hôm qua, nhớ không cũng khiến cổ nàng cảm thấy đau nhức rồi.
Ở trong hợp trang sức lựa chọn hai cây trâm ngọc màu xanh biếc giống nhau cắm lên tóc, lại chọn một sợi dây lông trắng búi xen kẽ vào tóc, cùng với màu lông trắng trên quần áo rất hợp, hai tai mang đôi bông điếu trụy cũng màu xanh biếc.
Hoàng Nhan Hồng Liệt đã sớm thu thập xong, đứng một bên xem Tích Nhược trang điểm, chờ nàng trang điểm xong mới đi qua ôm lấy nàng từ phía sau, bóng hai người tương giao chiếu vào trong gương đồng, nha hoàn chung quanh tự động bị bỏ qua.

Trong phòng còn nha hoàn đó không phải chỉ hai người bọn họ đâu, Tích Nhược ngượng ngùng liếc mắt nhìn các nha hoàn một cái, thấy các nàng đều đang cúi đầu giả trang làm cây cột không có chút biểu tình khác thường nàng mới thả tâm, chính là tức giận liếc Hoàng Nhan Hồng Liệt một cái đổi lại là một nụ cười không kiêng nể gì của hắn.
Dùng xong bữa ăn không biết là ăn sáng hay ăn trưa, hai người mới đi tới thiên viện của Thiên các xem Bánh Bao nhỏ.

Sau này Tích Nhược sẽ cùng Hoàng Nhan Hồng Liệt sống tại Thiên các, cùng Thính Vũ các khéo léo tinh xảo có chút bất đồng, Thiên các trang trí rất khí phái là sân viện gần Thính Vũ các nhất.

“Bánh Bao nhỏ có nhớ mẫu thân không?” Tích Nhược nhìn thấy Bánh Bao nhỏ liền nhiệt tình hỏi.
Bánh Bao nhỏ nhìn đến Tích Nhược rất là cao hứng, tuy rằng chưa biết nói nhưng có thể phun ra hai cái bong bóng, phát ra thanh âm ‘a a’ để biểu đạt cảm xúc của bản thân, Tích Nhược cao hứng đem Bánh Bao nhỏ ôm vào trong lòng yêu thương cọ cọ, tuy mới một ngày không gặp nhưng nàng lại vô cùng nhớ đứa con trai này.
“Tốt lắm, Tích Nhược, Cố nhi dù gì cũng là nam hài tử, trưởng thành rồi cũng không nên thuận tiện thân hắn.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nghiêm túc nói.
“Thế nào, vương gia của chúng ta là đang ghen tị với Bánh Bao nhỏ sao?” Tích Nhược đùa giỡn nói, phát hiện trên mặt Hoàng Nhan Hồng Liệt bỗng chốc đỏ ửng, phát hiện suy đoán của bản thân là rất có khả năng, bình thường cái vị trước mắt này đối với Bánh Bao nhỏ còn tốt hơn so với nàng mà.
Hoàng Nhan Hồng Liệt không trả lời, chính là vươn tay ra đem hai mẫu tử cùng nhau ôm vào trong lòng, từ khi được phép thân cận, hắn luôn tham luyến đem nàng ôm vào trong ngực ấm áp của mình.

Hắn hiện tại có Tích Nhược, có Cố nhi, bọn họ là người một nhà, hạnh phúc không dễ có này giờ hắn đã nắm được trong tay tất sẽ hảo hảo quý trọng nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận