Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


Một tháng sau, rượu hoa đào đã sẵn sàng để uống.
Hoàng Nhan Hồng Liệt mặc dù cảm thấy rượu hoa đào vốn chỉ nên để nữ nhân uống, nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết đưa rượu cho hắn uống của Tích Nhược, hắn vẫn rất vui vẻ nhận, đặc biệt bộ dáng hâm mộ nhìn hắn uống hết rượu vội vàng hỏi hắn uống ngon không càng khiến hắn cười không khép miệng được.
“Thế nào, thế nào? Hương vị uống được không? Uống vào có thấy được không?” Tích Nhược lôi kéo ống tay áo của Hoàng Nhan Hồng Liệt, phải biết rằng rượu tự làm này, nàng không uống được chỉ có hắn là có thể, uống vào lại không nói lời nào làm sao không khiến nàng vội cho được?
“Rượu ngon.” Hoàng Nhan Hồng Liệt cười nói.
Tích Nhược rốt cuộc nghe được đáp án, tuy rằng chỉ hai chữ nhưng lại khiến nàng giống như tiểu hài tử được thưởng kẹo vậy.

Tính đổ thêm một ly nữa cho hắn kết quả đột nhiên nghe tiếng nấc lên của ai đó, vừa quay đầu lại nhìn khiến Tích Nhược kém chút kêu lên.
Nguyên lai lúc này đang là thời điểm ăn cơm, Tích Nhược thích chỉ người trong nhà cùng ăn với nhau chứ không để hạ nhân hầu hạ, Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng thật thích không khí ấm áp người một nhà ngồi vây quanh nhau dùng cơm, sở dĩ thế lúc này trong phòng chỉ có ba người bọn họ.

Bánh bao nhỏ Hoàng Nhan Cố lúc này cũng đang ngồi ăn cơm, nhìn thấy mẫu thân mang tới một cái bình nhỏ rót ra cho phụ thân uống, phụ thân uống xong mặt hồng hào bảo uống ngon, mà bộ dáng của mẫu thân lại thật cao hứng khiến trong lòng nhóc giống như có con mèo nhỏ vươn móng vuốt cào cào, thật ngứa.

Vì thế Bánh bao nhỏ Hoàng Nhan Cố liền ngồi không yên, ở thời điểm hai đại nhân không chú ý, nhóc vụng trộm lấy cái thìa nhỏ ăn cơm của mình với vào trong bình, múc lấy rượu uống vào.
Bánh bao nhỏ chỉ cảm thấy oanh một cái, cổ họng đau rát, sau đó cả mặt, bụng và toàn thân đều nóng hừng hực, đầu óc quay cuồng, liền cả mẫu thân cũng biến thành hai người, thật thú vị a.
Tích Nhược nhìn đến Hoàng Nhan Cố ngồi trên ghế ngả trái ngả phải, đứng lên tính chạy nhanh tới ôm lấy nhưng Hoàng Nhan Hồng Liệt đã nhanh hơn một bước, nhanh tay ôm nhóc vào lòng.
“Thực thú vị, mẫu thân sao lại biến thành hai người rồi? Di, cha cũng thành hai này.

Ha ha ha.” Hoàng Nhan Cố cười hề hề nói, thỉnh thoảng còn nức cục một cái.
Xem hai má ửng đỏ của Hoàng Nhan Cố, tuy rằng nhỏ nhỏ nhưng quả thật đã có bộ dáng đào hoa, Tích Nhược vươn tay sờ sờ mặt nhóc thấy thật nóng, lại nghe lời nói có hai cha hai mẹ của nhóc thật sự vừa tức giận vừa đau lòng.

Cuối cùng chỉ có thể để Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm nhóc đặt lên giường, nàng gùng ngón tay chọt nhẹ cái trán của nhóc, bất đắc dĩ nói, “Thật sự là tiểu hầu tử không an phận mà! Tuổi còn nhỏ xíu mà đã dám trộm uống rượu.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt phân phó nha hoàn chuẩn bị canh tỉnh rượu, lại lấy thêm nước ấm tới giúp lau mặt cho Hoàng Nhan Cố.


Hai vợ chồng quay quanh Bánh bao nhỏ đang say rượu, may mắn rượu hoa đào khá nhẹ, người lớn trẻ nhỏ đều có thể uống, mà thể chất Hoàng Nhan Cố vốn từ nhỏ đã tốt, chỉ ngủ một giấc tỉnh dạy lại liền sinh long hoạt hổ.

Từ sau lần đó nhóc còn thường xuyên đòi được uống rượu, nhưng Tích Nhược thấy hắn còn quá nhỏ thế nào cũng không cho uống.
Xuân đi thu đến, bụng Tích Nhược cũng đã lớn hơn, khả nàng chưa từng bỏ rơi sự nghiệp ủ rượu của mình, hoa hạnh, hoa lê, hoa sen, hoa lan, hoa cúc…, phàm là nàng nhìn thấy đều hưng trí bừng bừng mang đi ủ rượu.

Không thể uống thì nàng tồn, như vậy càng tồn càng nhiều, trừ bỏ các loại rượu chôn dưới gốc cây, hầm rượu ở Triệu vương phủ cũng cất đầy ấp các loại rượu.
Mang thai 10 tháng, thời điểm hoa cúc nở rộ cũng là lúc thời cơ chín mùi, một tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang lên công khai biểu thị rằng Triệu vương phủ đã có thêm một tiểu chủ tử.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm cô con gái mới sinh yêu thích không muốn buông tay, ngây ngô cười nói, “Tích Nhược, nàng mau nhìn này, nữ nhi của chúng ta rất giống nàng, thật xinh đẹp.” Hắn lại một lần nữa không để ý việc kiêng cử, mặc kệ hạ nhân ngăn cản vẫn cứ bước vào phòng sinh như mùa thu hai năm về trước.
Tích Nhược nhìn nữ nhi trong tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà, mắt to đen lúng liếng chỉ có thể dùng nhỏ nhắn đáng yêu để hình dung, nơi nào có thể nhìn ra được đẹp hay không đẹp, giống nàng hay không giống chứ, thật là phụ thân ngốc nghếch mà.
“Con muốn nhìn muội muội, phụ thân, con muốn nhìn muội muội.” Bánh bao nhỏ Hoàng Nhan Cố lôi kéo tay áo Hoàng Nhan Hồng Liệt, kiễng gót chân nỗ lực hướng người tới trước để nhìn, mấy ngày nay chuyện bé thích làm nhất chính là đến xem muội muội a.

“Được được, cho con nhìn.” Hoàng Nhan Hồng Liệt hạ thấp người để Hoàng Nhan Cố nhìn được em bé.
Tích Nhược cười nói, “Bánh bao nhỏ sau này phải bảo hộ muội muội thật tốt nha.”
“Nương, đừng kêu con Bánh bao nhỏ nữa, con đã hai tuổi đủ trưởng thành rồi, hơn nữa đã làm ca ca không thể kêu nhu danh nữa.” Hoàng Nhan Cố bất mãn kháng nghị.
“Được, nương không gọi con Bánh bao nhỏ nữa, vậy giống phụ thân kêu con là Cố nhi có được không?” Tích Nhược thật bất đắc dĩ nha, đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Nhan Cố phản kháng việc bị gọi bằng nhũ danh, lúc này đây còn lấy cả muội muội mới sinh ra để làm ý do Tích Nhược chỉ đành phải khuất phục.
“Nương yên tâm đi, con là đại ca nên nhất định sẽ bảo hộ thật tốt cho muội muội.” Hai tuổi Bánh bao nhỏ Hoàng Nhan Cố vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan, còn nói tiếp, “Vì bảo hộ muội muội, con quyết định từ ngay mai sẽ bắt đầu tập võ.”
Tích Nhược ngẩn người, tập võ? Bánh bao nhỏ mới hai tuổi vì sao đã nghĩ tới việc tập võ? Trong nguyên tác, sư phụ đầu tiên của Hoàng Nhan Khang chính là Khâu Xứ Cơ, hắn khi nào thì tìm được Bao Tích Nhược mẫu tử nhỉ? Hình như là thời điểm Hoàng Nhan Khang được bảy tám tuổi.

Chẳng lẽ bởi vì hiệu ứng bươm bướm từ sự xuất hiện của nàng nên Khâu Xứ Cơ tìm được họ trước thời gian?
Tích Nhược đã quen với cuộc sống hạnh phúc hiện tại rốt cuộc không bỏ họ xuống được.

Đã rất lâu rồi nàng không nghĩ tới tình tiết này nọ trong tác phẩm, hiện tại ngẫm lại mới ngạc nhiên phát hiện, qua hai năm vậy mà những thông tin kia cư nhiên lại rõ ràng xuất hiện trong đầu một chút cũng không bị mơ hồ, chỉ là do nàng trong khoảng thời gian này không thèm để ý mà thôi.
Tích Nhược nỗ lực hồi tưởng lại trong nguyên tác Khâu Xứ Cơ làm sao tìm được mẹ con nàng, giống như lẩm nhẩm một quyển sách trong đầu rất nhanh nàng đã tìm được tình tiết.

Theo như Khâu Xứ Cơ kể lại, sau khi hắn cùng với Giang Nam Thất Quái đặt ra hẹn ước mười tám năm liền khắp nơi dò hỏi tin tức hai nhà Quách – Dương, ròng rã mấy năm không có chút tin tức gì nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định.

Sau đó, trong lúc đi thăm dò Ngưu Gia thôn ở Lâm An phủ vừa đúng lúc nhìn thấy vài tên công sai đến nhà cũ của Dương gia chuyển đồ đạc đi.
Khâu Xứ Cơ đi theo sau lưng nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ, biết được những người đó là dĩ nhiên lại là thân binh của Đại Kim quốc Triệu vương phủ, đặc biệt phụng mệnh đến nhà cũ của Dương gia mang hết đồ đạc đi, không được bỏ sót lại vật gì.

Khâu Xứ Cơ nghe thế nổi lòng nghi ngờ liền một đường thoe chân họ đến Triệu vương phủ tìm được mẫu tử Hoàng Nhan Khang.
Hiện tại Tích Nhược đã gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt, cuộc sống rất khá nàng cho tới bây giờ cũng không tưởng niệm gì nơi ở cũ tại Ngưu Gia thôn, đồ đạc cũ tại Dương gia đối với nàng mà nói chỉ là những vật dụng không liên quan.

Hiện tại nàng cùng Hoàng Nhan Hồng Liệt vợ chồng tốt đẹp, căn bản không có khả năng phái người đi chuyển đồ này nọ, như vậy tên Khâu Xứ Cơ phiền toái kia cũng không thể nào theo đuôi những người kia đến đây được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận