Sau khi hiểu rõ được “Nương tử” là một cách xưng hô bình thường cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, Tích Nhược liền thả lỏng đi đến bên cạnh thùng tắm, đưa tay ra thử độ ấm cảm thấy thích hợp liền bắt đầu cởi quần áo bước vào.
Một tầng lại một tầng, từng lớp vải liên tục được cải xuống, đem chiếc áo cuối cùng trên người cởi xong, nàng liền xõa tóc ra để gội đầu luôn.
Lúc này nàng mới phát hiện ra không chỉ tay nàng bẩn, mà toàn bộ thân thể của nàng đều có một tầng bụi bẩn bám vào, chỉ có điều những cái này cũng không thể xem là bám vào mà thật ra là do theo mồ hôi của nàng thoát ra ngoài, dù sao đi nữa những thứ này cũng cảm thấy thật ô uế.
Tích Nhược ngồi trong thùng tắm, một bên kiêu thủy tẩy trừ, một bên ngồi suy nghĩ lại về chuyện này, trong đầu nàng còn nhớ được lúc mơ mơ màng màng nàng giống như đã được trở về hiện đại, còn thấy được bộ tu chân tâm pháp kia, vừa nghĩ đến đó bộ tâm pháp liền hiện rõ lên trong đầu nàng, điều này làm Bao Tích Nhược bị dọa thật lớn.
Nhắm mắt lại cảm thụ lần nữa, điều chỉnh hít thở theo tiết tấu, nàng liền cảm nhận được có một đoàn nhiệt ấm áp tuần hoàn chảy trong cơ thể mình, mở mắt ra vẫn tiến hành hô hấp theo phương pháp ấy, lúc này Tích Nhược đã hiểu rõ ràng hơn, trừ bỏ xuyên qua, bản thân nàng còn gặp được kỳ ngộ.
Khóe miệng khẽ cười, Tích Nhược vui vẻ tắm rửa, vết bẩn trên người cũng không còn thấy đáng ghét nữa, ngược lại nàng còn có cảm giác vui mừng, những thứ này là chất độc được cơ thể bài xuất ra ngoài, chỉ cần nàng có thêm thời gian tu luyện thì chắc chắn nàng cũng sẽ có một thân hảo công phu để tồn tại trong thế giới võ hiệp này.
Cấp tốc tắm rửa xong, cả thân thể lẫn tinh thần đều trở nên thoải mái hơn, nàng tìm bộ quần áo do Hoàng Nhan Hồng Liệt chuẩn bị sẵn để mặc vào.
Đó là một bộ váy trắng thêu hoa đào, sờ vào liền có thể thấy chất lượng tốt hơn quần áo nàng vừa thay ra rất nhiều, Hoàng Nhan Hồng Liệt còn cẩn thận chuẩn bị cả yếm và các thứ linh tinh khác cho nàng.
Bao Tích Nhược nhìn nhìn cái yếm lúc trước nàng mặc đang bị ném ở một bên, nhớ tới vết bẩn trên người nàng liền quyết đoán dùng cái yếm do Hoàng Nhan Hồng Liệt chuẩn bị.
Tuy rằng quá trình mặc vào thật phiền toái nhưng tốt xấu nàng cũng đã từng xem nhiều phim cổ trang nên vẫn có thể mặc vào được.
Bước ra ngoài bình phong, Tích Nhược cũng tìm được một chiếc gương ở trong phòng, tuy rằng trước đó nàng đã dùng nước để nhìn sơ dung mạo mới của bản thân, nhưng hiện tại nhìn vào chiếc gương đồng mờ ảo kia nàng vẫn không thể không cảm than, dung mạo của Bao Tích Nhược thật rất tốt, dung mạo như hoa, mặt như phù dung, mi thanh mục tú, điềm đạm đáng yêu.
Hơn nữa lần này nàng luyện công lại giúp ích rất lớn đối với thân thể, ngũ quan không thay đổi nhưng làn da nàng hiện tại lại trở nên cực kỳ mịn màng trắng nõn, ngay cả bàn tay do làm việc nhà mà có chút thô ráp cũng trở nên mịn màn như dương chi bạch ngọc, không tìm ra được chút vết chai của việc từng làm lao động.
Hoàn hảo mấy ngày nay nàng không có rửa mặt chải đầu, hơn nữa luôn nằm mơ màng trên giường, nếu Hoàng Nhan Hồng Liệt có chú ý tới việc thay đổi của nàng, cũng sẽ chỉ cho rằng do trước đó nàng không được tắm rửa, hơn nữa làn da Bao Tích Nhược vốn trắng, không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện biến hóa gì lớn.
Cầm lấy cây lược chải lại mái tóc, ở nơi này không có máy sấy tóc nàng chỉ có thể dùng khăn để lau khô máy tóc dài để tóc không rỏ nước nữa thôi, còn lại chỉ có thể chờ tới khi tóc tự khô mà thôi.
Tóc Bao Tích Nhược tuy rằng dài, nhưng rất đen và mềm không biết có phải do nàng luyện bộ tâm pháp kia không nữa.
Đột nhiên Bao Tích Nhược nhớ tới nàng không biết tóc phụ nhân thời Tống phải búi như thế nào, cả kiểu tóc mà Bao Tích Nhược đã búi trước đó cũng không nhớ nổi luôn, lúc đó nàng chỉ muốn gội đầu nên đã tiện tay xả bung tóc ra mà thôi.
Tích Nhược cầm tóc lên thử vài lần, thế nào cũng không chải được ra kiểu trước đó Bao Tích Nhược đã búi, lúc này có người gõ cửa phòng vài cái, phía ngoài liền truyền tới thanh âm của Hoàng Nhan Hồng Liệt, “Nương tử rửa mặt chải đầu xong chưa?”
“Chờ một chút.” Tích Nhược biết thời gian tẩy rửa của bản thân có chút lâu, sờ sờ mái tóc vẫn còn ẩm ướt , nàng lấy tóc hai bên đầu kéo ra sau, sau đó lấy cây mộc trâm cài lại tùy ý tạo thành một búi tóc nhỏ ở sau đầu, phần tóc còn lại nàng chỉ chải sơ lại rồi để mặc.
Chỉnh lại y phục, Tích Nhược bước tới gỡ khóa cửa xuống, mở của phòng ra liền nhìn thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt đáng đứng ở trước của, tay chấp sau lưng, nàng nói với hắn, “Mời vào.”
Sau khi hai người vào phòng ngồi xuống, Tích Nhược liền nghĩ nên mở miệng như thế nào, giống như bản thân đến giờ vẫn chưa hỏi rõ hắn là ai, đây là đâu, hơn nữa lấy sự quan tâm của Bao Tích Nhược đối với trượng phu Dương Thiết Tâm, lúc này hẳn nên hoảng sợ hỏi rõ tình huống của hắn mới đúng, mặc dù hiện tại hỏi thì Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng sẽ nói là Dương Thiết Tâm đã chết mà thôi, nhưng bản thân vẫn là nên hỏi rõ.
Khi nàng muốn mở miệng mới phát hiện không biết xưng hô với đối phương như thế nào, Hoàng Nhan Hồng Liệt luôn kêu nàng là nương tử, vậy khi kêu nam nhân thì nên dùng từ nào? Quan nhân? Tướng công? Ai, phân không rõ ràng lắm, hơn nữa hai cách kêu này nghe thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái a.
Vì thế nàng quyết định vẫn là nên dùng cách an toàn, cúi đầu có chút chột dạ hơi, “Không biết cao tính đại danh của ân nhân là gì?”
Hồi lâu không thấy đáp lại, Tích Nhược ngẩng đầu liền thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt đang kinh ngạc nhìn bản thân, thần sắc trên mặt cũng là si ngốc, tâm thần tựa hồ không ổn định được, dù sao hiện tại dung mạo của bản thân quả thật rất đẹp, đoán rằng vị này nhìn thấy mỹ nữ nên choáng váng thôi, vì vậy nàng lớn tiếng hỏi lại lần nữa, “Không biết cao tính đại danh của ân nhân là gì?”
Tích Nhược thấy hắn hồi phục lại tinh thần liền nói, “Ta họ Nhan, danh Liệt.
Nhưng ta thật đảm đương không nổi hai tiếng ‘ân nhân’ của nương tử.
Ngày hôm qua đang cùng vài hảo bằng hữu đi ngang nơi này vô tình nhìn thấy quan binh đang ức hiếp dân lành.
Thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, cũng may lão thiên gia có mắt thế nhưng giúp ta cứu được đại ân nhân của mình, quả thật thiên duyên hữu hợp.”
Tích Nhược trực tiếp xem nhẹ lời nói thiên duyên hữu hợp của hắn, Hoàng Nhan Hồng Liệt chắc đang dùng tên giả, chỉ có điều tên giả này có chút quá lộ liễu đi.
Lại nghĩ đến bản thân xuyên qua thành Bao Tích Nhược nhưng lại không có trí nhớ trước kia của nàng, đối với chuyện thường thức ở thời đại này đều không hiểu rõ, khó tránh lộ nhiều sơ hở, giống như chuyện vấn tóc hôm nay, nàng hẳn phải nhanh chóng vấn xong kiểu tóc của phụ nhân, nhưng nàng vốn không biết nên không làm được.
Vì để sau này có cớ để che đậy khi bản thân phạm sai lầm, Tích Nhược liền quyết định giả bộ nghi hoặc mở miệng, “Tôi trước đây đã từng cứu ngài sao? Sao tôi lại không thể nào nhớ rõ được.”
“Nàng… Nàng không nhớ rõ?” Hoàng Nhan Hồng Liệt có chút nóng nảy, không kêu nàng là nương tử nữa mà dùng “nàng”, Tích Nhược cảm thấy thân thiết hơn một chút.
“Đúng vậy, tôi vừa tỉnh dậy liền không thể nhớ rõ được chuyện gì cả.” Tích Nhược nói.
Hoàng Nhan Hồng Liệt nghĩ có khi nào là do hôm trước phát sốt khi đầu óc nàng bị cháy hỏng, vì thế liền có chút không yên, đứng dậy nói, “Không được, ta sẽ đi tìm đại phu đến kiểm tra cho nàng mới được.”.