Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


“Không cần đâu.” Tích Nhược vội vàng ngăn cản ý định đi tìm đại phu của Hoàng Nhan Hồng Liệt, liên tục nói, “Chỉ có một chút sự tình không nhớ được, không có gì đáng ngại đâu.”
“Vậy nàng có nhớ được Dương Thiết Tâm là ai không?” Trên mặt Hoàng Nhan Hồng Liệt mang nét che dấu, giọng nói mang chút chờ mong dè dặt hỏi nàng.
“Dương Thiết Tâm? Tôi không nhớ rõ lắm, người đó là trượng phu của tôi thì phải, hắn hiện giờ sao rồi?” Tích Nhược vốn muốn hỏi Dương Thiết Tâm là ai, nàng không nhớ rõ hắn, nhưng nghĩ lại nếu nàng nới thế Hoàng Nhan Hồng Liệt có khả năng sẽ lập tức cao hứng nói “không quan trọng, Dương Thiết Tâm chỉ là một người xa lạ râu ria thôi, ta là trượng phu của ngươi, ngươi hiện đang mang thai hài tử của chúng ta…”.

Với lại nếu nàng đã nói nhớ rõ chuyện trước đó bị quan binh bắt giữ rồi được Hoàng Nhan Hồng Liệt cứu ra thì không thể nào không nhớ được Dương Thiết Tâm là ai, hơn nữa hiện tại bản thân vẫn còn đang mang thai.
Hoàng Nhan Hồng Liệt nghe Tích Nhược nói còn nhớ Dương Thiết Tâm, thoạt có chút thất vọng sau lại nghe nàng được lời nói của nàng đối với Dương Thiết Tâm xa lạ cùng không có chút quan tâm liền lại thấy cao hứng trở lại, giọng nói có chút dấu diếm, lắc đầu thở dài, “Dương gia bất hạnh đã bị tặc binh hại chết.”
“Đã chết sao?” Tích Nhược tuy rằng đã sớm biết hắn sẽ nói Dương Thiết Tâm đã chết nhưng vẫn phải hỏi lại một câu.
“Xin hỏi, Dương gia khoản hai mươi tuổi, dáng người khá cao, vũ khí là một thanh trường mâu phải không?” Hoàng Nhan Hồng Liệt hỏi.
Tích Nhược có chút không xác định đáp, “Hình như thế.” Nàng không xác định được tối đó nàng nhìn thấy là mâu hay thương, hoặc là hai cái đó vốn chính là một loại.
Việc Bao Tích Nhược không xác định được cùng cách nói mang chút xa lạ làm Hoàng Nhan Hồng Liệt rất vừa lòng, hắn cũng không thèm giả bộ đau lòng mà thẳng thắn nói, “Sáng sớm ta thấy hắn cùng quan binh đánh nhau, hán còn giết được vài người, đáng tiếc là… Đáng tiếc là có một tên võ quan vụng trộm vòng ra sau hắn đâm một thương vào lưng hắn.”
“Nga, hắn cứ như vậy mà chết à.” Tích Nhược khô cằn nói một câu, cũng không biết bản thân hiện tại nên phản ứng như thế nào, cảm thấy có chút xấu hổ vì thế hỏi sáng chuyện khác, “Chúng ta hiện đang ở đâu vậy?”
“Chúng ta hiện đang ở nhờ nhà của một nông hộ.

Bên ngoài quan binh đang ráo riết truy bắt, Nhan mỗ cả gan nói dối chúng ta là phu thê, mong nương tử đừng để lộ việc này.”
“Nga.” Việc này Tích Nhược không biết nên nói gì, đột nhiên bụng nàng phát ra tiếng ‘cô lỗ, cô lỗ’, trong căn phòng yên tĩnh nên tiếng nghe đặc biệt lớn khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Là do ta suy nghĩ không chu đáo, thân mình của nàng còn đang yếu lại nằm suốt một ngày một đêm, chưa có gì vào bụng, ta sẽ lập tức đi lấy cơm đến cho nàng.” Ánh mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt mang ý cười, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Chỉ lát sau liền bưng vào một chén cháo trắng cùng một đĩa trứng muối.
Tích Nhược nhận lấy sau đó liền tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, nàng là người bình thường một ngày một đêm không ăn đương nhiên cảm thấy đói, điều này chẳng có gì phải ngượng ngùng cả, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.
Cầm đũa gỡ lòng đỏ trứng muối ra sau đó liền ăn chung với cháo loãng, từ nhỏ nàng đã không thích ăn lòng trắng trứng, sau khi nàng ăn xong lòng trắng trứng trong đĩa vẫn còn nguyên.
Hoàng Nhan Hồng Liệt mỉm cười yên lặng ghi nhớ trong lòng thói quen này của nàng.

Hắn vốn lo lắng Bao Tích Nhược nghe tin trượng phu của mình đã chết sẽ thật thương tâm, trong lòng lẩn quẩn không muốn ăn cơm, hiện tại lại thấy không bi thương, còn ngoan ngoãn ăn cơm liền nghĩ nàng đã quên rất nhiều việc.

như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ có thể một lần nữa bắt đầu.
Tích Nhược ăn một chén cháo, cảm thấy đồ ăn ở cổ đại ăn thật ngon, chỉ một chén cháo loãng mà đã có mùi hương thơm ngát, vị mặn của trứng muối vừa phải, lòng đỏ trứng lớn béo ngậy mà không ngán, tất cả những món ăn này đều từ tự nhiên không hề bị ô nhiễm, ăn vừa ngon vừa bổ.
Lúc Tích Nhược cảm thấy hơi no bụng, tinh thần liền thấy thư thái, nàng hiện tại là phụ nữ có thai đó, lúc trước nàng đã hai mươi bốn tuổi rồi, tốt nghiệp đại học được vài năm, còn luôn luôn là một trạch nữ độc thân, không ngờ khi xuyên qua nàng không bỏ qua luyến ái, bỏ qua cả kết hôn, liền trực tiếp có đứa nhỏ.

Ai, thân thể hiện nay của nàng chỉ mới tầm hai mươi tuổi thôi, so với nàng trước kia còn nhỏ hơn một chút nhưng cũng đã chuẩn bị làm mẹ, nữ nhân ở cổ đại trưởng thành sớm thật a.
“Thân thể của nàng còn chưa khỏe, đêm nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nhìn thấy Bao Tích Nhược ăn xong một chén cháo loãng liền có bộ dáng thỏa mãn, trong lòng cười rộ, tiểu nữ nhân này thật dễ thỏa mãn a, sau đó liền cầm bát đũa đi ra cửa.
Tích Nhược nhìn thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt rời đi, nàng dung tay sờ sờ mái tóc của mình phát hiện nó đã sắp khô, liền đi đến bên giường ngồi xuống, trong lòng nghĩ lại những chuyện đã phát sinh trong hai ngày nay.
Nàng hiện tại là Bao Tích Nhược, đứa bé trong bụng chính là đứa nhỏ không được may mắn Dương Khang, cẩn thận nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, Bao Tích Nhược hẳn là nữ nhi của một tiên sinh dạy học, hai năm sau khi gả cho Dương Thiết Tâm liền mang thai, hiện tại Dương Thiết Tâm chẳng biết đang ở đâu, trên danh nghĩa nàng quả thật không nơi nương tựa, cũng không biết tiên sinh dạy học kia còn sống hay không, mà cho dù còn sống sợ là nàng cũng không thể tìm hắn để nương tựa được đâu, không kể đến việc Hoàng Nhan Hồng Liệt sẽ không để cho nàng đi thì việc gọi một người xa lạ là cha, sống một cuộc sống xa lạ kỳ quái còn không bằng đi theo Hoàng Nhan Hồng Liệt.

Ít nhất hắn là một nhân vật quen thuộc trong tác phẩm, còn là một Vương gia luôn đối với nàng ngoan ngoan phục tùng nữa.
Nàng vốn tưởng một mình trải qua cuộc sống ở đây, nhưng ý tưởng này vừa nảy ra liền bị nàng loại bỏ, nơi này là Tống triều, còn có Kim quốc, Mông Cổ… tùy thời đều có thể chiến tranh, thế đạo không an ổn, địa vị của nữ nhân thấp, nàng lại không có kiến thức sinh hoạt ở cổ đại, bây giờ lại là phụ nữ có thai vũ lực tương đương bằng không, muốn sống cuốc sống độc lập quả thật nói dễ hơn làm.

Với lại cho dù không từ mà biệt, nàng không nhận thức được giá trị tiền bạc ở nơi này, tay cầm một thỏi bạc nàng cũng không thể biết được nó là mấy lượng nữa, thật sự là bi kịch mà.

Tốt nhất nàng vẫn nên thành thật theo Hoàng Nhan Hồng Liệt về Kim quốc thôi.
Nói thế nào thì Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng là một thanh niên cổ đại cực tốt a, có tiền có quyền, bộ dáng lại anh tuấn, theo như trong tiểu thuyết hắn vì Bao Tích Nhược có thể vui vẻ nuôi con dùm cho người khác, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là Bao Tích Nhược, chỉ cần điểm ấy nếu là nam nhân cổ đại khác không dễ gì làm được.

Đặc biệt nam nhân này còn là Lục Vương tử của Kim quốc, tương lai sẽ là Triệu vương.

Phân tích đủ loại tình huống, Hoàng Nhan Hồng Liệt quả là một đối tượng kết hôn hoàng kim a.
Bao Tích Nhược bị ý nghĩ của bản thân làm cho vui vẻ, lại nghĩ, lúc trước Hoàng Nhan Hồng Liệt chỉ gặp Bao Tích Nhược một lần liền nhất kiến chung tình, trừ bỏ vẻ xinh đẹp bên ngoài, tính tình lương thiện, hắn kỳ thực không biết rõ về con người Bao Tích Nhược, bản thân nàng không cần vì xuyên qua mà phải tận lực hành động cho giống Bao Tích Nhược nhu nhược thiện lương kia, tính cách của nàng hoàn toàn khác.

Nhưng mà nếu như Hoàng Nhan Hồng Liệt phát hiện bản thân nguyên lai không nhu nhược thiện lương như Bao Tích Nhược, liệu hắn có còn đối tốt với nàng không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui