Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


Hôm sau Tích Nhược thức dậy sớm, hôm qua trước khi ngủ nàng đã dựa theo tâm pháp để tu luyện, sáng nay thức dậy quả nhiên thần thanh khí sảng, toàn thân đều tràn đầy sức sống.
Ngồi trang điểm trước kính, nàng cũng không còn rối rắm nên búi tóc kiểu gì nữa, vẫn giống ngày hôm qua đem tóc ở hai bên cột lại ở sau đầu, dùng trâm gỗ cố định lại, sau đó lấy một mảnh vải trắng buộc phần tóc còn lại lại.
Trang điểm chỉnh tề xong, Tích Nhược liền muốn ra ngoài đi dạo, nàng đến cổ đại đã ba ngày, ngày đầu tiên thì trải qua trong khiếp sợ vì bản thân đã xuyên qua, sau lại vì hoảng sợ mà trực tiếp hôn mê bị đưa vào phòng này, lại nằm trên giường hai ngày một đêm.

Mở cửa phòng ra, bên ngoài là một viện nhỏ, tuy rằng đơn sơ nhưng được quét tước gọn gang sạch sẽ, cách đó không xa còn trong thấy được vài luống rau xanh mượt, có thể thấy được người nhà này rất chịu khó.
Tiểu viện này nằm ở chỗ héo lánh, có chuyện gì xảy ra cũng không vọng được đến những gia đình khác, nhưng thật ra đứng ở trước cửa có thể nhìn thấy được ngọn núi lớn ở phía xa đang được mây mù sáng sớm bao phủ, Tích Nhược hít vào một ngụm không khí trong lành, cảm thấy không khí nơi này quả thật bất đồng với ở hiện đại, không có các mùi vị cổ quái, chỉ có mùi cỏ cây nhàn nhạt, thập phần tươi mát.
Hoàng Nhan Hồng Liệt từ ngoài tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy nàng yên tĩnh đướng trong sân, mắt nhắm lại như đang say mê hưởng thụ gì đó, hắn cũng đứng yên bất động không muốn quấy rầy nàng.
Tích Nhược kỳ thực ở thời điểm Hoàng Nhan Hồng Liệt vừa tiến vào đã nghe được tiếng bước chân của hắn, một khắc kia, nàng còn tựa hồ nghe được tiếng hít thở của Hoàng Nhan Hồng Liệt, chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái thính giác bản thân khi nào lại linh mẫn tới vậy.
Vốn nàng nhắm lại là để cảm thụ hoàn cảnh cổ đại cùng chất lượng không khí tuyệt hảo nơi đây, đặc biệt nơi này lại gần núi, nhưng nàng lại dần dần cảm nhận được linh khí từ cảnh vật xung quanh, tiếng chim kêu xa xa, tiếng gà gáy, tiếng trâu bò rống, thậm chí còn có tiếng người nói chuyện ở cách đó không xa, nàng đều có thể nghe được tất cả.

Một khắc đó, nàng cảm thấy bản thân bản thân đã hòa vào làm một cùng thiên nhiên.
Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng gần sau đó dừng lại cách đó không xa, nàng mới từ cảnh giới đó thoát ra.

Vận chuyển công pháp, cảm giác trong thân thể có đoàn khí lưu đang chuyển động, nàng biết công lực bản thân đã có tiến bộ, trong lòng cực kỳ cao hứng, cũng sẽ không oán trách tiếng bước chân quấy rầy kia.
“Nhan đại ca, huynh đã đến rồi.” Mở mắt ra phát hiện người đứng cách không xa đó quả nhiên là Hoàng Nhan Hồng Liệt.

Tích Nhược nở nụ cười vấn an, nàng vốn hôm qua còn rối rắm vấn đề nên xưng hô thế nào, nhưng tối qua nàng đã nghĩ thông, nếu bản thân đã lấy việc mất trí nhớ làm cớ, lại không muốn giải trang theo tính cách của Bao Tích Nhược, như vậy thì cần gì vì một cái xưng hô mà rối rắm chứ.

Nếu Hoàng Nhan Hồng Liệt tự giới thiệu mình là Nhan Liệt vậy thì nàng cứ kêu hắn là Nhan đại ca thôi.
Không biết lúc này là do bị nụ cười của Tích Nhược mê hoặc, vẫn là bị xưng hô “Nhan đại ca” chế trụ, Hoàng Nhan Hồng Liệt có chút run giọng hỏi, “Nương tử tối hôm qua nghỉ tốt chứ?”
“Nhan đại ca, ta đều đã kêu huynh là đjai ca, huynh cũng đường kêu ta nương tử này nọ nữa, ngươi nói trước đó ta đã cứu huynh, giờ huynh lại cứu ta, chúng ta cũng coi như người quen, huynh cứ trực tiếp kêu tên ta – Tích Nhược đi.” Tích Nhược không muốn hắn cứ kêu nàng nương tử nương tử hoài, bởi vì mỗi lần nghe thế nội tâm nàng đều cảm thấy run rẩy, liên tưởng vô số, dù sao đối với người hiện đại đều biết nương tử còn có một tầng nghĩa ái muội khác.
Tích Nhược nhìn ánh mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt dường như tối lại một chút, chợt nghe hắn cười nói, :”Được rồi, ta cũng không khách khí nữa, Tích Nhược, vừa nãy nàng làm gì thế?”
“Vừa nãy sao?” Tích Nhược che miệng nở nụ cười, “ta là đang cảm thụ thiên nhiên tươi đẹp ở đây.”
“Nơi này bất quá chỉ là hàn xá đơn sơ.” Hoàng Nhan Hồng Liệt không chút nào che dấu khinh bỉ của bản thân đối với điều kiện nơi này, cũng phải, quen trụ trong hoàng cung, nhà cao cửa rộng Lục Vương tử, làm sao vừa ý hàn xá đơn sơ này.
“Nơi này quả thật có chút đơn sơ.” Tích Nhược gật đầu đồng ý, nơi này không có hệ thống cung cấp nước uống, muốn dùng nước nóng cũng phải tự nấu thật bất tiện, nơi này cũng không có điện, không có máy tính, không có tivi, điện thoại, huống chi cả đèn điện cũng không có.

Đương nhiên là rất đơn sơ.
Tích Nhược lại nói tiếp không biết là đang nói với Hoàng Nhan Hồng Liệt hay đang tự nói với bản thân, “Nếu về sau có cơ hội, bản thân ta cũng muốn được tự tay trang trí tiểu viện của mình, hang rào xung quanh sẽ trồng đủ loại hoa, phải có guồng nước để phụ tưới tiêu, phải có rừng trúc để khi cần có thể thu hoạch được măng non tươi mới…”
Tích Nhược thao thao bất tuyệt nói lên tiểu viện lý tưởng trong suy nghĩ của nàng, ánh mắt tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhán đỏ bừng, khoa tay múa chân, hoàn toàn quên bén Hoàng Nhan Hồng Liệt đang đứng kế bên.
Chờ nàng tạm dừng lấy hơi, cảm thấy miệng có chút khô mới phát hiện bản thân đã nói liên tục thật lâu.

Bây giwof ngừng lại mới phát hiện bất giác bản thân đã kể những gì cho Hoàng Nhan Hồng Liệt nghe, nàng sao lại có thể đem căn nhà lý tưởng ở cổ đại của bản thân kể cho hắn nghe vậy chứ, cũng có thể là ở nơi này ngoại trừ Hoàng Nhan Hồng Liệt nàng không quen biết ai, cũng không có ai để tâm sự thôi, dù sao nói xong rồi nàng cũng thấy có chút xấu hổ a, ha ha ha.
Hoàng Nhan Hồng Liệt giống như nhìn ra được nàng có chút mất tự nhiên, ánh mắt liền nhìn về ngọn núi ở phía xa, chủ động nói sáng chuyện khác, “Bên ngoài quan binh đều đã lui, chúng ta đi thôi.”
“Tốt.” Tích Nhược không hỏi là muốn đi đâu, đối với nàng mà nói, cổ đại này là một nơi xa lạ, đi đến đâu cũng đều như nhau, dù sao nàng chỉ nhận thức mỗi Hoàng Nhan Hồng Liệt, lại ỷ vào việc hắn sẽ không thương tổn bản thân, vì vậy chỉ cần đi theo hắn là được.
Hoàng Nhan Hồng Liệt hiển nhiên đối với phản ứng của Bao Tích Nhược rất là vừa lòng liền đi ra ngoài.
Tích Nhược cũng không có hành lý gì, tối hôm đó đi vội vàng, thời điểm chạy trốn Bao Tích Nhược cũng không mang theo gì, hiện tại trên người nàng chỉ có duy nhất bộ đồ ngày hôm đó Bao Tích Nhược mặc cùng với thanh chủy thủ ở trên có khắc hai chữ Quách Tĩnh.
Kỳ thật nếu có thể, Tích Nhược muốn đem quăng thanh chủy thủ này đi.

Bởi vì nó là một vật phẩm quan trọng liên quan đến nhiều tính tiết trong tác phẩm, đay là một vật phẩm rất phiền toái.

Nhưng mà, Tích Nhược sờ sờ bụng, đây là đồ vật thuộc về đứa nhỏ thôi nàng cứ giữ lại sau này lại quyết định xử lý như thế nào sau.
Kỳ thực, nếu nếu có thể, Tích Nhược tưởng đem cái chuôi này chủy thủ cũng vẫn điệu.

Bởi vì nó là nhất kiện thập phần có tình tiết trong tác phẩm hiệu ứng gì đó, ở nguyên lai xạ điêu tình tiết trong tác phẩm trung cũng là nhiều lần xuất hiện, đây là nhất kiện phiền toái vật phẩm.

Nhưng là, Tích Nhược sờ sờ bụng, đây là thuộc loại đứa nhỏ gì đó, vẫn là trước lưu lại, về sau lại quyết định xử lý như thế nào đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui