Bước ra sân sau, Hoàng Nhan Hồng Liệt lấy trong túi ra một thỏi bạc cho chủ nhà đem hai con ngựa tới đây, Tích Nhược vừa thấy phương tiện di chuyển của họ liền thấy lo lắng, làm sao bây giờ, nàng không biết cưỡi ngựa a, hơn nữa tình cảnh ngày đó con ngựa phát cuồng mang nàng chạy loạn nơi nơi vẫn còn hiện rõ trong đầu, nàng hiện tại liền có tâm lý sợ hãi đối với ngựa.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vẫn một thân hắc y, nhìn nhìn Bao Tích Nhược xoay người gỡ từ trên lưng ngụa xuống một gói đồ, bên trong có một cái áo choàng màu đen, đưa cho Tích Nhược ý bảo nàng khoác thêm.
Tích Nhược không khách khí nhận lấy, này buổi sáng còn có chút lạnh tuy nàng không sợ lạnh nhưng hiện tại nàng không phải một mình, phải suy nghĩ cho cả đứa bé trong bụng nữa.
Hoàng Nhan Hồng Liệt bước tới muốn giúp nàng lên ngựa, Tích Nhược bình tĩnh đứng đó không chịu cử động, nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt bày ra biểu tình sợ hãi, “Ta không cưỡi ngựa có được không?”
“Không cưỡi ngựa làm sao chúng ta lên đường? Đường đi rất xa, thân thể của nàng hiện nay không chịu nổi đâu.” Hoàng Nhan Hồng Liệt không đồng ý nói.
“Kia, kia…” Tích Nhược chuyển động mắt to linh hoạt, dùng sức tìm cớ, “Ngươi xem gia đình này có vẻ khó khăn, chúng ta lưu lại một con ngựa cho họ đi.”
“Chúng ta vốn chỉ có hai con ngựa, lưu lại một con chúng ta đi như thế nào?” Hoàng Nhan Hồng Liệt bất đắc dĩ nói, cũng không mở miệng giải thích gia đình nhà nông cần ngựa để làm chi, còn không bằng cho họ một con trâu còn hơn.
“Kia, kia ta cùng kỵ một con chung với ngài cũng được.” Tích Nhược cắn rắn nói, tuy rằng đây chính là mục đích của nàng, không nghĩ một mình cưỡi trên con ngựa cao khủng bố kia, nhưng đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy vẻ mặt tuy mang nét bất đắc dĩ nhưng trong mắt lại hiện lên nét vui sướng nho nhỏ.
“Vậy được rồi.” Hoàng Nhan Hồng Liệt tỏ vẻ bất đắc dĩ nhận lời, cấp tốc đi nói chuyện tặng một con ngựa cho chủ nhà, chủ nhà tuy mạc danh kỳ diệu có chút không hiểu, nhưng xuất phát từ suy nghĩ có tiện nghi mà không chiếm là đồ ngốc, lập tức xoay người thở dài đáp lời cáo hứng cảm tạ.
Lần này Hoàng Nhan Hồng Liệt đỡ Tích Nhược lên ngựa, nàng không có cự tuyệt liền ngồi phía trước, rất nhanh sau đó liền sau lưng dán vào một lòng ngữ nóng rực.
Tích Nhược nghiêng người về trước một chút để hai người không quá thân cận.
Hoàng Nhan Hồng Liệt quay đầu lại nhìn nhìn gian tiểu viện kia, trong đầu lại nhớ lại nơi ở lý tưởng mà Tích Nhược kể lúc sáng, trong lòng yên lặng thì thầm: nhất định ta sẽ thực hiện cho nàng…
Hắn kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa thúc ngựa chạy đi.
Khi ngựa bắt đầu chạy do quán tính thân thể Tích Nhược liền ngã ra sau, rơi vào trong ngực Hoàng Nhan Hồng Liệt.
Hoàng Nhan Hồng Liệt liền một tay cầm chắc dây cương, một tay cos định cơ thể Bao Tích Nhược, toàn bộ tư thế như đang ôm lấy nàng, thập phần ái muội.
Nhưng lúc này Tích Nhược bất chấp ái muội hay không ái muội.
Bên tai tiếng gió vù vù, giống như con dao nhỏ quét vào mặt nàng khiến nàng khó chịu, hơn nữa hai chân cọ xát vào yên ngựa dần dần có chút đau đớn.
Thân thể còn bị xóc nảy theo đọng tác ngựa phi tới trước, nàng cảm thấy cơ thể giống như khi còn ở hiện đại bị say xe, thật không thoải mái chút nào.
Nàng cảm thấy bản thân thật bi kịch, ở hiện đại do bị say xe nên không nguyện ý ra ngoài, chỉ muốn ở nhà làm trạch nữ, giờ xuyên qua cổ đại lại bị choáng váng khi cưỡi ngựa, ai có thể bi thảm hơn nàng đây?
Tích Nhược kéo mũ trùm đầu lên che mặt lại chỉ chừa mỗi cằm, đem áo choàng báo kín lấy thân mình, cả người lui sát vào trong lòng Hoàng Nhan Hồng Liệt, tuy biết rằng trên ngựa mà muốn ngủ là rất khó nhưng nàng muốn thử ngủ một giấc, cho dù chỉ chợp mắt được một chút thôi cũng được.
Đây chính là kinh nghiệm tổng kết từ hai mươi năm bị say xe khi còn ở hiện đại của nàng, chỉ cần lên xe liền ngủ thì sẽ có thể giảm bớt cảm giác say xe đi một ít.
Vì vậy nàng dùng một cách giải quyết với vấn đề say ngựa này.
Hoàn hảo có người để nàng dựa vào nếu mà một mình cưỡi một ngựa mới là bi kịch chân chính.
Lúc này nội tâm nhỏ bé của Hoàng Nhan Hồng Liệt đang nhộn nhạo, thời tiết thật đẹp, ngựa đang cưỡi là bảo vậy, liền ngày cả cỏ dại ven đường hắn cũng thấy đẹp mắt.
Hắn cảm thấy Tích Nhược không hề phòng bị tựa vào người hắn, thuyết minh Tích Nhược đối với hắn có hảo cảm, không, thậm chí là thích, tuy rằng nàng đã quên hết chuyện trước kia, hành vi có chút khác lạ, ngay cả khí chất cũng có biến hóa, nhưng cứ như thế này lại tốt lắm.
Hiện tại Tích Nhược không nhớ rõ về Dương Thiết Tâm, chỉ nhận thức mỗi mình hắn thôi.
Không biết được suy nghĩ tươi đẹp của Hoàng Nhan Hồng Liệt, lúc này Tích Nhược chỉ cảm thấy người này làm gối ôm thật ấm, chỉ là có chút cứng rắn không đủ mềm mại, nhưn có còn hơn không vì vậy nàng sẽ không oán giận nữa.
Tích Nhược không có khái niệm họ đã đi bao xa hoặc đi về phương hướng nào, chỉ biết họ buổi sáng khởi hành, hiện tại mặt trời đã đứng bóng, tuy rằng không nóng nhưng cũng đã giữa trưa.
Tìm một chỗ gần dòng suối, Hoàng Nhan Hồng Liệt ghìm ngựa lại, thân thủ lưu loát xuống ngựa sau đó đỡ Tích Nhược xuống.
Tích Nhược lúc này do chưa từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa, lại bị say ngựa, bị ép buộc cả đoạn đường vốn có chút khó chịu.
Hơn nữa da đùi có chút nóng ran đau đớn, hai chân không chút lực, nếu không phải Hoàng Nhan Hồng Liệt luoon bên cạnh, nàng thật muốn kiếm một chỗ nấp vô để kiểm tra xem có phải bên trong đã bị sướt da cùng sưng đỏ không.
Tích Nhược sau khi xuống ngựa liền đứng không vững đành phải đem toàn bộ sức nặng dựa lên người Hoàng Nhan Hồng Liệt, chậm rãi di chuyến đến tảng đá gần đó ngồi xuống mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng quả thật không phải cố ý giả bộ nhu nhược để ăn đạu hủ của Hoàng Nhan Hồng Liệt a, tuy hắn là một tuấn nam soái ca, nhưng bản thân hiện tại cũng là một mỹ nữ mà, hơn nữa quả thật chân nàng rất nhuyễn a.
Hoàng Nhan Hồng Liệt trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, nhìn thấy Tích Nhược đi đường có chút khó khăn lúc này mới nhớ tới bản thân thật sơ sẩy.
Hắn thế nào lại quên tình cảnh năm đó khi hắn lần đầu mới học cưỡi ngựa, làn da cũng bị tróc hết một tầng, tuy rằng hiện tại đã chai đi không còn đau nữa.
Nhìn Tích Nhược nhíu mi cau mày do đau hắn thật muốn ôm lấy nàng một cái, bế nàng đi qua kia như thế nàng sẽ không cần phải đi từng bước từng bước đau đớn như thế nữa.
Nhưng là hành động lỗ mãng vậy sẽ khiến nàng sợ hãi, vì vậy mà nàng chỉ có thể chịu đựng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt tháo yên ngựa ra để xuống bên cạnh Tích Nhược, mở gói đồ lấy ra cái khăn đến dòng suối nhúng ướt cho Tích Nhược lau mặt.
Chính hắn thì đến bên dòng suối ngồi xổm xuống vốc nước rửa tro bụi trên mặt và tay.
Tích Nhược ngồi một bên cầm khăn lau mặt, trong lòng cảm thán thật sự là một hảo nam nhân biết chiếu cố người khác.
Nào biết đâu rằng bởi vì đối tượng là nàng nên mới vậy, chứ trước giờ Hoàng Nhan Hồng Liệt chưa báo giờ làm chuyện hầu hạ người khác cả.
.