Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược


Bữa cơm này Tích Nhược ăn rất là hăng hái, vô cùng thỏa mãn, ai kêu nàng là người không thịt không vui chứ.

Vừa nhấc đầu lên lại phát hiện Hoàng Nhan Hồng Liệt cư nhiên đang chằm chằm nhìn nàng, chẳng lẽ tướng ăn của nàng rất khó xem sao? Tích Nhược có chút chột dạ, bản thân khi nãy quả thật có chút vênh váo đắc ý vì vậy liền gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén của Hoàng Nhan Hồng Liệt, có chút lấy lòng nói, “Mau ăn đi, bằng không ta sẽ ăn hết đó.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt hiển nhiên có chút sững sờ, nhìn thịt gà trong chén không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng mới chậm rãi đưa lên miệng ăn.

Lần này Tích Nhược càng chột dạ, nhìn xem biểu hiện của người ta kìa, tướng ăn vô cũng văn nhã thật tốt xem.

Khó trách khi nãy hắn lại nhìn nàng chằm chằm.
Hai người ăn cơm xong liền về phòng nghỉ ngơi.

Hoàng Nhan Hồng Liệt đi ở phía sau phân phó tiểu nhị mang hai bó rơm vào phòng, chờ tiếu nhị đi ra ngoài hắn liền khóa cửa phòng, lấy trong túi ra một bình sứ thanh hoa đưa cho Tích Nhược.
Tích Nhược đưa tay nhận lấy nghi hoặc nhìn hắn, Hoàng Nhan Hồng Liệt có chút ngượng ngùng nói, “Đây là thuốc trị thương, nàng thoa nó lên vết thương sau ngày sẽ tốt lên không lưu lại sẹo.

Ngày mai ta sẽ tìm một chiếc xe ngựa rồi mới lên đường tiếp.” Nói xong hắn liền vậy vàng bước ra khỏi phòng.
Tích Nhược tay cầm bình sứ mặt có chút ửng đỏ, dù sao vết thương cũng là ở đùi, bị một nam nhân nhắc tới dĩ nhiên có chút ngượng ngùng.

Tích Nhược đầu tiên đi khóa cửa phòng lại sau đó mới vén váy lên kiểm tra, chỉ thấy trên làn da non mềm có một mảng sưng đỏ khá to, hoàn hảo là không bị xướt da.

Tích Nhược đổ ra một ít dược cao thoa lên vết thương, mùi bạc hà thơm ngát làm tinh thần người ta sảng khoái, cùng cảm giác mát lạnh khiến vết thương không còn bỏng rát nữa.

Xem ra bình thuốc trị thương này chẳng phải vật tầm thường.
Thoa thuốc xong, Tích Nhược ngồi thêm một chút nữa thì nghe tiếng gõ cửa của Hoàng Nhan Hồng Liệt.

Hắn vào phòng, đem hai bó cỏ tiểu nhị vừa đưa đến trải ra trên đất, Tích Nhược thấy hình như hắn tính trực tiếp ngủ ở trên đó, nàng nhìn nhìn giường nói, “Nhan đại ca, trên giường có hai cái chăn bông, ta dùng một cái là được rồi, huynh dùng cái còn lại đi.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng không chối từ, lấy một cái chăn bông trải phủ lên trên cỏ sau đó nói với Bao Tích Nhược, “Tích Nhược, nàng ngủ sớm đi!” Nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Bao Tích Nhược nằm trên giường cũng không được tự nhiên, một là vì bản thân ngủ giường lại để cho người ta ngủ dưới đất, nhưng mà nàng lại không có khả năng kêu hắn lên giường ngủ để nàng ngủ dưới đất cho, vì vậy mà chia cho người ta một cái chăn bông trong lòng nàng lại thấy buồn cười bản thân giả hảo tâm; hai là hai người bọn họ phải ở chung một phòng cả đêm, tuy biết Hoàng Nhan Hồng Liệt sẽ không làm chuyện gì ép buộc nàng, nhưng dù sao cũng chưa từng ở chung một phòng với nam nhân bảo giờ nên nội tâm của nàng cũng thập phần bất yên.
Tích Nhược sờ sờ chủy thủ trong lòng, may mắn bản thân không có vứt bỏ nó.

Nàng tính đêm nay sẽ không ngủ mà dùng thời gian để luyện công khiến bản thân mau chống có năng lực để tự bảo vệ mình.

Nàng thật sự không quen nhìn bộ dáng nhu nhược gió thổi chút là ngã của bản thân hiện nay, huống chi đây là thế giới võ hiệp, không có võ công phòng thân bản thân luôn sẽ cảm thấy thiếu an toàn.
Tích Nhược mở mắt ra phát hiện bên ngoài trời đã sáng, hiển nhiên đã là sáng hôm sau.

Nàng sao lại ngủ quên mất chứ? Nhớ lại tối qua nàng nằm trên giường luyện công, cả người cảm thấy dạt dào thật thoải mái, tiếp theo đó liền bất tri bất giác ngủ mất.
Tích Nhược xốc chăn bông kiểm tra lại quần áo trên người, trừ bỏ có chút nếp nhăn còn lại đều không có gì bất ổn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn qua chỗ tối qua Hoàng Nhan Hồng Liệt ngủ, phát hiện trên đất đã được dọn sạch.

Nghĩ lại chắc người đó đã sớm thức dậy đi ra ngoài.
Tích Nhược bước xuống giường chuẩn bị liền thấy ở góc phòng đã có sẵn nước nóng, bên canh còn có sẵn nước lạnh và dụng cụ rửa mặt, xem ra là chuẩn bị sẵn cho nàng.

Trước tiên dùng nước lạnh rửa mặt sau đó lấy một ít nước nóng đổ vào bồn, thử thử độ ấm thấy đã thích hợp liền dùng nước đó rửa mặt.
Vừa thu thập xong liền có tiểu nghị đưa đồ ăn sáng đến.

Tích Nhược sờ sờ bụng ngửi mùi thức ăn trên bàn liền thấy thật đói.

Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng vừa bước vào phòng còn tiểu nhị dọn xong thức ăn lên bàn liền lui ra ngoài.
Tích Nhược ngồi xuống cái ghế đặt cạnh bàn, bữa sáng thật phong phú: kê sao can ti, chân giò hun khói, lạp xưởng, cá hấp và một nồi cháo thơm ngát.

Hai người cũng chỉ qua loa hỏi thăm nhau sau đó liền bắt đầu ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền ra ngoài nói là đi chuẩn bị xe ngựa cùng những món cần thiết để dùng trên đường đi.

Lát sau tiểu nhi mang tới cho nàng một gói đồ, nhìn gói đồ Tích Nhược nhíu mày đối với tiểu nhị cười hì hì hỏi, “Đây là cái gì?”
Tiểu nhị liền nói, “Đây là do tướng công sáng sớm đi ra ngoài mua đến, tướng công nói đây là quần áo để nương tử thay đổi.”
Tích Nhược ngẫm lại cũng đúng, cổ đại này cũng không có quốc lộ, liền tính là quan đạo thì cũng chỉ là đường đất, ngồi trên lưng ngựa chạy sẽ có bụi đất bay lên, nếu nàng mà không có áo khoát chống đỡ phỏng chừng bộ dáng đã sớm bẩn hề hề rồi.
Chờ tiểu nhị ra ngoài, Tích Nhược mở gói đồ liền thấy bên trong là một bộ quần áo trắng tinh, giày trắng, vớ trắng, tất trắng, váy cũng màu trắng viền màu lam nhạt, nội y thêu hoa lan, khăn tay đều đủ hết, so với suy nghĩ của Tích Nhược còn muốn chu đáo hơn, nhưng tại sao tất cả đều là màu trắng chứ? Quẫn, Tích Nhược đột nhiên nhớ đến, hình như thân phận hiện tại của nàng là một quả phụ mà!
Đợi thay xong bộ quần áo, Tích Nhược nhìn mình trong gương, ân, tuy rằng không nhìn được toàn thân, nhưng càng nhìn càng thấy nàng mang vẻ nhu nhược đáng thương.

Hoàn hảo bộ đồ này cũng không hoàn toàn là màu trắng mà có viền lam nhạt.
Một lát sau Hoàng Nhan Hồng Liệt trở về, Tích Nhược thấy hắn cũng đã thay đổi quần áo, lần này không phải quần áo màu đen nữa mà đổi thành một bộ trường bào màu lam đậm, đai lưng màu đồng, phía dưới treo một túi tiền cũng màu, nhìn có vẻ nặng phỏng chừng bên trong chứa không ít bạc.
Hai người đánh giá lẫn nhau, hiển nhiên thật vừa lòng với trang phục của đối phương.

Hoàng Nhan Hồng Liệt che chở Tích Nhược bước xuống lầu, chủ yếu cái cầu thang kia có hơi xoắn, hôm qua nàng đi lên không để ý, hiện tại nàng là một bà bầu bốn năm tháng, nhìn cái cầu thang có chút sợ, lỡ mà bước sai liền sẽ ngã vì thế cũng chỉ có thể nhường nam nhân bên cạnh đỡ nàng đi xuống.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui