Ngồi trên miếng đệm, mặc dù xe ngựa chạy có chút xóc nảy nhưng cũng không quá khó chịu.
Tích Nhược thỉnh thoảng lại vén mành che cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn phong cảnh Giang Nam xuân ý hòa hợp, hương hoa thơm ngát say lòng người, dưới ruộng lúa một mảng xanh tươi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ngồi đối dienj với nàng, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nàng, đông đàm tây xả một chút phong tục địa phương hoặc tin đồn thú vị, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thời gian liền qua thật mau.
Xe ngựa một đường đi về phía bắc, mấy ngày nay Tích Nhược cũng biết rõ địa phương nơi họ gặp nhau đúng là Lâm An, này cổ đại di chuyển khó khăn, hiện tại cách Lâm An càng lúc càng xa, cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội để quay lại đó.
Nói sao thì đó cũng là nơi nàng xuyên qua, đột nhiên nàng lại nhớ đến người tối hôm đó lôi kéo chính mình dặn dò sau đó liền bước đi – Dương Thiết Tâm, nàng cũng không dám hỏi Hoàng Nhan Hồng Liệt xem hắn còn xong hay đã chết, cũng không dám nói ra giả thuyết là Dương Thiết Tâm còn sống, vạn nhất Hoàng Nhan Hồng Liệt nghi ngờ phái người truy tìm được Dương Thiết Tâm sau đó giết hắn, vậy chẳng phải nàng sẽ gián tiếp giết người sao.
Nhưng mà Dương Thiết Tâm thật không có chết, nàng biết mười tám năm sau hắn còn mang theo một nghĩa nữ xuất hiện trước mặt nàng, nhưng mà mười tám năm, quãng thời gian này còn rất lâu a.
Hiện tại nàng là Dương Thiết Tâm góa phụ, với thân phận này nàng cũng nên hỏi xem hậu sự hắn như thế nào.
Suy nghĩ kỹ, Tích Nhược liền hướng sáng Hoàng Nhan Hồng Liệt hỏi, “Nhân đại ca, không biết trượng phu của ta có được an tang đàng hoàng không?”
Hoàng Nhan Hồng Liệt thoáng run một cái, không dấu vết thể hiện thần sắc thành khẩn nói, “Không phải là ta không muốn đi tìm thi thể tôn phu để an táng, nhưng hôm trước vì cứu nàng nên ta đã giết một số quan binh, trước mắt khắp nơi đã bị phong tỏa, ta chỉ cần xuất hiện ở phụ cận Lâm An liền sẽ rơi vào độc thủ của họ.
Hiện giờ quan phủ đang nơi nơi truy bắt nàng, nói tôn phu tạo phản, tội ác tày trời cần phải bắt người nhà lại, nam thì trảm, nữ thì sung làm quan kỹ.
Ta chết không luyến tiếc, nhưng nếu Tích Nhược không người bảo hộ, bị quan binh bắt đi nhất định sẽ cực thảm.”
Quan kỹ! Đại biểu cho việc muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Tích Nhược ngẫm lại tuy rằng chuyện xảy ra ở Ngưu Gia Thôn là do Hoàng Nhan Hồng Liệt thiết kế, nhưng mọi chuyện lại là do Tống binh thực hiện, quan phủ Đại Tống truy nã nàng cũng là sự thật, vạn nhất bị họ bắt… Nhớ đến cảnh quan binh chém giết tối hôm đó, còn có phóng hỏa giết người… Nàng vẫn là nên ôm chặt đùi của Hoàng Nhan Hồng Liệt thôi, thành thật theo hắn về Kim quốc mà an cư lạc nghiệp thôi.
Vì thế Tích Nhược thật lí giải gật đầu đồng ý.
Hoàng Nhan Hồng Liệt lại nói, “Ta đã ngĩ kỹ, việc quan trọng trước mắt là tìm được di thể của tôn phu để an táng.
Đợi đến Gia Hưng, ta liền sẽ bỏ bạc nhờ người về Lâm An thực hiện việc này.
Nếu Tích Nhược nhất định muốn ta làm thì mới yên tâm, như vậy ở Gia Hưng an bài tốt cho nương tử xong ta sẽ mạo hiểm quay lại.”
Tích Nhược sao có thể không nghe ra được ý tứ trong lời của Hoàng Nhan Hồng Liệt, nếu nàng nhất quyết phải Hoàng Nhan Hồng Liệt tự mình đi thì chính là nàng không thấu tình đạt lý, dù sao thì hắn và nàng chẳng thân cũng chẳng quen.
Nếu thật sự là nguyên lai Bao Tích Nhược, nghe thấy hắn nói thế sẽ lập tức cảm động, cảm thấy rằng Hoàng Nhan Hồng Liệt này là người có tình có nghĩa tốt bụng suy nghĩ cho nàng, đáng tiếc hiện này đã thay đổi là người khác.
Nhưng là muốn nàng tỏ ra cảm động đều làm nàng cảm thấy thật giả dối, vì vậy đành bộ dáng bi thống hay cảm động gì cũng khồn làm, dù sao nàng đang mất trí nhớ mà, vì thế nàng chỉ thở dài noisl, “Tuy rằng ta không nhớ rõ được hắn, nhưng nói thế nào cũng đã từng là phu thê, nhưng cũng không thể vì vật mà khiến Nhan đại ca xông vào nguy hiểm, thôi cứ tìm người đi làm là được rồi.”
Hoàng Nhan Hồng Liệt gật gật đầu, trầm ngâm một lát nói, “Trước mắt chúng ta chỉ có thể đi về phía bắc mới có thể tránh thoát khỏi sự đuổi bắt của quan binh.
Đại Tống quan binh sẽ không thể đuổi theo đến phía bắc để bắt người được.
Chúng ta chỉ cần vượt qua được sông Trường Giang liền sẽ bớt nguy hiểm.
Về phần báo thù, chỉ đành chờ chuyện này trôi qua mới có thể nam hạ, nàng yên tâm đi, mọi việc cứ để ta lo.”
Tích Nhược gật đầu, trong lòng cũng không cho là đúng, báo thù gì chứ, mọi chuyện chẳng phải là do chính hắn thiết kế sao.
Nhưng mà hiện tại nàng cũng chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy nàng đáp ứng liền rất vui mừng, chỉ cần nhìn cử chỉ và lời nói lúc sau là có thể nhận thấy được.
Xe ngựa một đường tiến về phía trước, giữa trưa hôm sau đã đến được Gia Hưng – thành lớn ở Chiết Tây.
Là nơi giao lưu buôn bán tự nhiên liền thập phần phồn thịnh, sau này hoàng thất nhà Tống xuôi nam nơi này gần kinh sư thì càng náo nhiệt hơn nữa.
“Chúng ta trước tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút.” Hoàng Nhan Hồng Liệt đã sớm nhìn thấy Tích Nhược thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa đánh giá xung quanh.
“Không đi tiếp sao? Giờ mới giữa trưa thôi mà.” Tích Nhược hỏi ngược lại.
“Không sao đâu, noi này là chốn phồn hoa, sẽ có rất nhiều cửa hàng bán y phục tốt, đồ của nàng đã cũ cũng nên mua mấy bộ để thay.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nói.
“Ta có một bộ để tắm rửa là đủ rồi, lại nói bộ y phục đang mặc trên người cũng là đồ mới mà, hôm qua mới mặc lần đầu a.” Tích Nhược nghi hoặc hỏi.
“Trên đường nhiều bụi bậm, quần áo mặc một hai ngày sẽ không ngăn nắp.
Lại nói, với dung nhan của nàng, chẳng lẽ lại mặc lại quần áo cũ sao?” Hoàng Nhan Hồng Liệt đương nhiên nói.
Tích Nhược áp chế khóe miệng run rẩy, tuy người người ta là đang khen nàng bộ dáng xinh đẹp, nhưng mà, cách nói của hắn quả thật là của kẻ có nhiều của a, quần áo dơ đã mặc thì vứt bỏ mua cái mới.
Nàng quyết định phải mua, mua nhiều hơn nữa, dù sao cũng chẳng phải nàng bỏ tiền, hừ.
Vì thế chờ đến khi xe ngựa dừng lại trước một cửa hàng quần áo, Tích Nhược liền xuống xe hùng hổ đi vào trong, Hoàng Nhan Hồng Liệt đi phía sau như người hầu của nàng.
Bất quá, Hoàng Nhan Hồng Liệt tuyệt không để ý điểm này, ngược lại ánh mắt chăm chú nhìn nàng, thỉnh thoảng lại hiện lên chút ngạc nhiên cùng buồn cười.
Nguyên lai Tích Nhược sau khi hùng hổ đi vào trong tiệm, thẳng tay lựa chọn mấy bộ bạch y, cuối cùng hỏi giá bao nhiêu thì liền có chút chần chừ.
Nàng tuy rằng không có khái niệm về tiền bạc, nhưng xem chất liệu mấy bộ này rất tốt, còn được thêu hoa tỉ mỉ, khẳng định sẽ rất mắc.
Nàng sợ tiêu hết tiền của Hoàng Nhan Hồng Liệt rồi thì đoạn hành trình kế tiếp bọn họ sẽ lấy gì mà dùng.
Nghĩ thế nàng liền có chút thấy khó khăn, vẫn là không mua tốt hơn.
Cuối cùng nàng không muốn mua nữa, xoay người tính đi ra ngoài thì Hoàng Nhan Hồng Liệt liền vung tay lên ra lệnh đóng gói toàn bộ y phục nàng chọn khi nãy.
Tích Nhược rất muốn châm chọc, Hoàn Nhan đại gia, ngài thật là kẻ có tiền mà!.