" Ta đùa thôi, thật vui khi thấy hai người bình an!"
Thái Tử cười vang mà nói, ngay sau đó đáp lại cũng là nụ cười của Vương Ân.
" Hiên ca không ngờ cũng biết đùa rồi!"
Cả hai cứ như thế nói chuyện, cứ như những chuyện vài giây trước chưa từng xảy ra khiến Cám sửng sốt. Được một lúc, Thái Tử liền lui đi có việc. Ân Tố Tố từ nãy giờ đứng như trời trồng cũng lạch bạch chạy ra, gượng gạo cười khan. Lúc này, Vương Thần mới quay lại, một tay búng trán cô khiến nàng nhăn mặt.
" Anh làm cái gì vậy?"
Cám hét, nhưng ngay sau đó Vương Thần chợt ôm nàng khiến nàng bất giờ, nhưng lại không phản đối.
" Thật là, em lại đi rắc đào hoa sai người rồi!"
_____________________
Bên ngoài, Vương Hiên bước đi chầm chậm, ánh mắt phức tạp. Ân Tố Tố chạy theo sau, khó hiểu nhìn người trước mặt, nhưng lại không dám nói gì.
Chết tiệt! Vương Hiên chửi thầm trong lòng, nhớ lại cảnh hồi nãy. Từ khi thấy nàng một thân chặn tên, hắn đã muốn chạy lại gần nàng. Nhưng hắn lại chậm một bước, đệ đệ hắn đã ẵm nàng đi tự bao giờ. Lúc đó cảm giác thật khó chịu, như một sự hụt hẫng, muốn chạy theo nhưng lại không thể.
Vương Hiên giơ bàn tay mình trước mặt, đăm đăm nhìn. Hồi nãy, hắn đã muốn xông vào đánh đệ đệ hắn ra khỏi giường. Hắn đang mất kiểm soát..... chỉ vì nàng sao?
" Ân Tố Tố, nàng đi về đi, đừng bám theo ta nữa!"
Vương Hiền nhẹ nói, bước chân ngày một nhanh hơn. Nhưng nữ nhân đằng sau vẫn không muốn dứt, lại còn bạo gan níu áo tay hắn.
" Không được. Huynh quên Thái Hậu đã nói gì rồi sao? Ta sẽ là Thái Tử phi tương lai của chàng mà!"
Ân Tố Tố phụng phịu, nhìn Vương Hiên vui vẻ nói. Nhưng từng câu nói lại càng khiến hắn như thêm bực mình. Đã định cho Tấm lên múa một điệu ở đại lễ, như ra mặt Thái Hậu. Ấy vậy mà lại thành ra thế này, lại còn bị ép cưới người vô tích sự này. Hắn giận đến tay siết chặt lại, lạnh lùng đẩy Ân Tố Tố ra.
" Ta sẽ không bao giờ cưới người ta không muốn!"
Hắn nói, xong bỏ đi thật nhanh. Theo bước chân, hắn lại tới biệt viện. Chắc chắn là để tìm Tấm, nhưng sao hắn lại bước chân đẩy cửa qua phòng của nàng? Cách bài trí đều đã được sửa sang, giản dị mà gọn gàng. Hắn tiến lại gần hơn, bước vào gian phòng của cô. Mùi hương hoa nhẹ vương qua bỗng khiến tim hắn đập mạnh hơn, đến giờ hắn mới biết cô cũng dùng nước hoa. Nhẹ.... thật nhẹ. Thơm.... thật thơm.
" Thái Tử.... sao người lại ở trong phòng của Nhược Ly?"
Tấm từ đâu bước vào, nhẹ bẫng hỏi khiến Thái Tử giật mình. Mặt hắn bỗng đỏ lên, cố lấp liếm như vừa làm chuyện gì xấu.
" Không.... không có gì! "
Hắn không quay đầu lại nhìn Tấm, khó khăn nói. Một lúc lâu không có động tĩnh gì, hắn mới hết kiên nhẫn quay đầu lại. Tấm đang đứng trước của, nước mặt lặng lẽ rơi.
" Xin lỗi, ta đã phụ kế hoạch của chàng. Nay.... nay chàng sắp lấy cô nương Ân Tố Tố kia... ta... ta"
Tấm vừa khóc vừa nói, ánh mắt yếu đuối nhìn nam nhân trước mặt đang có chút bối rối. Xong, Tấm nhanh chân chạy đến ôm chầm hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
" Tin tức đã bắt đầu lan ra rồi sao?"
Hắn khan giọng nói, có chút khó chịu như muốn đẩy người nữ tử này ra. Nhưng lại không thể.... hắn cần nàng!
" Ta... ta... thật sự yêu chàng! Ta không muốn!"
Tấm vừa khóc vừa nói khiến Vương Hiên ngày càng khó khăn, rối lên. Hắn không hề có hứng thú dỗ dành nữ nhân, nên sức chịu đựng cũng rất kém. Chợt, hiện cúi mặt xuống sát mặt Tấm khiến nàng giật mình. Một tay, hắn khéo léo lôi sợ dây chuyền được nàng giấu kĩ trong lớp áo. Tấm cũng bất ngờ, muốn lôi lại sợi dây chuyền nhưng đã quá trễ.
" Cái gì đây?"
Vương Hiên như sửng sốt hỏi, nhìn thật kĩ mặt dây chuyền hình..... thật lạ! Cách chạm khắc này thật sự tinh xảo, thiết kế cũng độc đáo hình một chiếc chìa khóa. Bên cạnh, một bông hoa hồng được sơn màu tím. Hoa hồng tím..... không phải loại hoa mà Thái Bình công chúa thích đó sao? Cô cô luôn mơ mộng, và cô cô đã ước rằng có một đóa hoa hồng màu tím. Mặt dây như.... quà sinh thần của cô cô trước năm xuất giá. Mọi khi Tấm ăn mặc kín, lại giấu kĩ nên hắn không để ý. Hôm nay, quần áo nàng xộc xệch, lại thêm nàng ở gần nên hắn mới thấy. Thứ này.... nếu là của Tấm thì không lẽ! Chỉ nghĩ đến đấy, Vương Hiên gần như mừng thầm.
" Sao..... sao nàng có được thứ này?"
Vương hiên lay vai, sốt ruột hỏi khiến Tấm cũng bất ngờ. Ấp úng một hồi, Tấm mới khó khăn lôi hẳn cả dây chuyền ra đặt trên tay Vương hiên.
" Cái này.... là mẹ thiếp trước khi lâm chung để lại. Bà đã dặn... không được để ai biết..."
Tấm nhìn thái độ của người trước mặt liền biết dây chuyền này có vấn đề, liền bịa một lời nói dối. Nàng không thể nói thật rằng, từ lâu rất trước nàng đã nhặt được sợi dây chuyền này trong sân nhà mình. Quả nhiên là vậy, Vương Hiên lập tức chủ động ôm lại nàng, một tay siết chặt lấy dây chuyền.
" Nàng quả nhiên là người ta cần!"
Vương Hiên mừng rỡ, nửa vì đã thoát được Ân Tố Tố kia, nửa vì hắn đang chắc chắn người nữ nhân trước mặt sẽ giúp hắn có được ngai vàng kia. Tấm cũng ngạc nhiên khi thấy hành động đó của Vương Hiên. Tấm không chắc, nhưng đột nhiên cô có cảm giác rằng mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi sự thao túng của mấy người kia. Tấm đặt tay lên ngực, nơi hàng tháng sẽ đau đến quằn quại, hành hạ nàng khi nàng không có thuốc giải.
" Sẽ không lâu nữa đâu, nàng sẽ là Thái Tử phi của ta!"
Vương Hiên nhìn Tấm đang trong lòng hắn, vui mừng đến nỗi nhẹ nhàng đặt cánh môi mình trên làn môi mịn của nàng. Bao cảm xúc lúc nãy trong người hắn chợt tan biến. Hắn tự cười thầm, phải rồi, thứ hắn hướng đến là ngai vàng kia. Hắn cần không phải là tình yêu, mà là thứ có thể giúp hắn đạt được mục đích!
Tấm cũng sửng sốt, rồi ngay lập tức ngoan ngoãn hưởng thụ. Cả hai cũng mỉm cười, nghĩ tới tham vọng sắp đạt được của mình.
Hai con người, chung khát vọng, tìm đến nhau chỉ để lợi dụng nhau.
Nụ hôn tình yêu của họ... thật nhạt nhẽo, nhưng lại không thể tách rời.