Khi tỉnh lại, Vương Thần cảm thấy vết thương dường như đã đỡ hơn một chút, mà tinh thần cũng không còn mệt nhọc nữa. Hơn nữa lại có ít đồ ăn do Hữu Hạo làm, dù chỉ là cháo trắng nhưng chí ít cũng có cái vào bụng.
" Hoàng tử, người đã đỡ hơn? Thất hoàng tử đã tỉnh"
Hữu Hạo khi thấy Vương Thần ăn xong thì nhanh chóng vô dọn, cũng tiện thể báo cáo về tình trạng của Vương Phong. Nghe xong, Vương Thần cũng phải nhướn mày một chút, nét mặt có ít vui mừng hiện ra. Đúng là Vương Phong đã tỉnh, nhưng vẫn không thể hoạt động mạnh, sợ vết thương bị nứt ra. Cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn nằm trên giường an dưỡng.
" Vương Thần, tình hình hiện tại sao rồi?"
Lấy bản chất cao ngạo của Vương Phong ra, chắc chắn hắn sẽ khônh chịu gọi Vương Thần là Tứ huynh. Nhưng Vương Thần vẫn không ý kiến nhiều về việc này, nhanh chóng ngồi xuống.
" Chúng ta thất bại hoàn toàn rồi. Đại binh bị hạ, hoàng quyền bị tước, cả phụ hoàng cũng đã bị hạ thủ"
Nghe thông tin từ Vương Thần đúng là không còn gì có thể tệ hơn thế nữa, Vương Phong chỉ đành thở dài.
" Ngươi tính làm sao? Cứ ở đây chờ bị bắt?"
Vương Phong hỏi lại, câu nói nghe có vẻ bực tức. Mà cũng đúng, Vương Phong hắn chưa bao giờ chịu thất bại nặng nề như vậy, cũng chưa bao giờ bị dồn vào đường cùng thế này.
" Ta đã nghĩ, có một ngày ta bị ép như vậy là do ngươi. Không nghĩ đến ta và ngươi lại cùng bị dồn ép bởi tên kia"
Hắn luôn khinh thường Vương Hiên, lại không nghĩ mình bị ép chết bởi tên đó. Đúng là, người tính không bằng trời tính.
" Sau khi ngươi khỏi, chúng ta sẽ An Định lâu"
Tịnh lâu, không phải là tửu lâu của Vương Thần hay sao? Tuy Vương Phong cũng nghĩ đến chỗ đó, nhưng đang ở trong kinh thành thì một tửu lâu kia sẽ bảo vệ cả hai được bao lâu?
" Chúng ta không trốn, mà là phản công"
Vương Thần lại nói khiến Vương Phong nhíu này, phản công, phản thế nào?
" Hoàng tử... thần..."
Khi Vương Phong tính lên tiếng thì Hữu Hạo đứng bên cạnh đã cướp lời nói trước. Mà nhờ Hữu Hạo lên tiếng mà Vương Phong mới nhận ra sự hiện diện của hắn.
" Đây là?"
Vương Phong lập tức nhíu mày nhìn Hữu Hạo. Dáng nhìn cũng chật vật không kém hắn là bao, tóc tai có hơi rối nhưng nhìn tổng thể vẫn tạm chấp nhận được. Nhưng là... hắn không có nhận thức về người này?
" Thất hoàng tử, xin diện kiến. Thần Hữu Hạo, phó thống lĩnh dưới trướng của Tứ hoàng tử"
Hữu Hạo khi thấy ánh mắt dò xét của Vương Phong thì vội vàng xưng danh tính của mình. Nghe xong, Vương Phong lại quay sang nhìn Vương Thần.
" Hắn... tạm thời có thể tin tưởng"
Tạm thời... nghe hai chữ này khiến Hữu Hạo có chút bất đắc dĩ cười trừ. Có thể thủ lĩnh không nhớ, nhưng người đã từng cứu hắn thoát một lần trong cơn nguy kịch. Cho nên hắn đã tự hứa, một đời này chỉ để phục vụ thủ lĩnh. Cũng vì vậy, thay vì trốn chạy hắn đã tự động tìm đến thủ lĩnh như bây giờ.
" Vậy, tạm thời tin"
Vương Phong không ý kiến, dù sao hắn giờ đây cũng chỉ có thể nằm im bất động. So ra, tên kia còn có ích lợi hơn hắn nhiều.
" Vậy ngươi lên tiếng làm gì?"
Vương Phong lại hỏi, lúc này Hữu Hạo mới nhớ lại mục đích ban đầu của mình, vội vàng nói.
" Thần có thể nghe kế hoạch của hoàng tử?"
Hắn có thể âm thầm lui ra, nhưng hắn lại không muốn. Nếu biết rõ kế hoạch thì công tác bảo vệ của hắn với hai vị hoàng tử sẽ đảm bảo hơn, cũng sẽ không là gánh nặng cho cả hai.
Vương Thần nhướn mày, trầm ngâm một lát liền gật đầu. Sau lại quay lại sang Vương Phong.
" Cũng chưa có kế hoạch cụ thể, ta cần biết tình hình chính xác bây giờ đã. Nhưng đến Tịnh lâu thì vẫn phải đến"
Nghe Vương Thần nói, Vương Phong cũng gật đầu. Đến Tịnh Lâu, kiếm thông tin... nhất định phải làm. Lần trước đã thất thủ, lần này nhất định phải thành công thì mới có cơ may sống sót.
" Đệ nghỉ ngơi, khi nào đi được chúng ta xuất phát"
Một chữ đệ khiến Vương Phong giật mình, sau im lặng mà vùi mình trong chăn mỏng. Vương Thần không nói gì nữa, im lặng đứng lên. Hữu Hạo cũng nhanh chóng bước theo sau, âm thầm nghĩ kế hoạch ra ngoài tìm kiếm chút lương thực và thuốc men.
" Muốn ra thì cẩn thận hành tung"
Để lại một câu, sau Vương Thần liền về phòng, để lại Hữu Hạo đang giật mình vì câu nói. Lúc sau, một tiếng vang nhẹ vang ra, căn nhà tranh trở lại trạng thái yên tĩnh như chưa có người.
Trong hoàng cung, tất cả đang tất bật cho ngày đại hỷ cùng lễ đăng quang, dường như sự kiện Hoàng Hậu qua đời đã bị lãng quên hoàn toàn. Cám cũng không thể nghĩ, tất cả đều êm xuôi đến vậy. Chỉ mới vài ngày còn là ngày đại tang cho các triều thần, thế mà bây giờ đã đỏ rực hoàng cung.
Thái Hậu, Tấm sẽ là tân nương?
Cám viết trên lòng bàn tay của Thái Hậu, ánh mắt khó hiểu mà nhìn. Tấm giờ thần trí không rõ ràng, sao có thể....?
" Hiện tại chỉ có thân phận của nàng là được công nhận, cũng chỉ có thân phận đó mới áp chế được lòng dân. Tạm thời sẽ như vậy, sau này khi đất nước vào trật tự...."
Sẽ phế hậu sao? Cám cười nhẹ, tự nhiên lại cảm thấy Tấm bây giờ thật đáng thương. Nhưng khi đại lễ, ai sẽ cùng bái đường? Cám lại ghi từng chữ lên lòng bàn tay Thái Hậu. Nếu là hôn lễ bình thường thì vớ đại người nào cũng không sao, nhưng đây là còn là ngày đăng quang của Vương Hiên. Làm sao có thể tự tiện chọn người? Chưa kể đến những phát sinh xa xôi nào đó, riêng tư cách đã ít người có đủ.
" Vậy nên, con giúp ta được không?"
Cám không ngờ, Thái Hậu lại đột nhiên nắm tay cô mà nói. Giúp..... giúp thế nào?
" Ta biết vậy là làm khó con. Nhưng bây giờ đã đủ loạn, ta thật sự không dám tin người ngoài nữa"
Thái Hậu khó khăn nói khiến Cám khó xử, lại nhớ ra câu nói khiêu khích của Vương Hiên hôm trước. Hóa ra... hóa ra ý của hắn là như vậy.
Nhưng con cũng không rõ lễ nghi gì đó, con sao có thể gánh nổi trọng trách này? Cám khó xử nhìn Thái Hậu mà lưỡng lự. Không ngờ, Thái Hậu vậy mà toan quỳ xuống trước mặt nàng. Gánh nặng này sao nàng có thể gánh nổi chứ!
" Xin con, hãy vì xã tắc. Ta biết là có lỗi với con, nhưng không có cách nào khác"
Thái Hậu càng nói càng khiến Cám khó xử.
" Ta cam đoan nó sẽ không dám làm gì con. Lâu nay ta sủng ái con như vậy, con hãy niệm tình của ta được chứ?"
Thái Hậu lại nói, lúc này cũng không còn thể từ chối được nữa, Cám chỉ đành gật đầu. Đúng vậy, lâu nay Thái Hậu sủng ái nàng như vậy, nàng cũng phải trả lại người chút ân tình mới phải chứ! Cám mang theo phiền muộn cáo lui, từng bước khó khăn bước đi. Vương Thần.... chàng đang ở đâu? Ta quyết định như vậy là đúng sao? Cám lo lắng nghĩ, không biết tự lúc nào đã quay người lại, bước về tẩm cung của Thái Hậu.
" Nhược Ly đã đồng ý, ngươi sẽ giữ lời hứa?"
Tiếng nói của Thái Hậu vang lên khiến cánh tay đang định gõ cửa của Cám khựng lại. Nhược Ly... là nàng?
" Thái Hậu yên tâm, ta sẽ giữ lời, đưa thuốc giải ra"
Giọng nói trầm trầm vang lên, từng chữ như khiến Cám chết lặng. Là.... Vương Hiên!
" Ta hận đã để ngươi sống đến bây giờ!"
Lại là giọng của Thái Hậu, dường như đã rất tức giận. Nhưng đáp lại chỉ là điệu cười của Vương Hiên, thật lâu sau mới là tiếng đáp trả.
" Thắng làm vua, thua làm giặc. Đây không phải là phụ hoàng đã dạy ta?"
Vương Hiên ngang ngược đáp trả, kế đó là tiếng bước chân vang lại gần. Cám hoảng hốt, nhanh chóng chạy ra khỏi tẩm cung. Cho đến khi về đến phòng mình thì nàng mới hết run, nhưng sắc mặt vẫn tái đi. Ha... nàng vừa nghe thấy gì kia. Hóa ra, tình thân cuối cùng mà nàng cảm nhận được, cũng là ảo tưởng?