Cám gục mặt xuống bàn, không tin những gì mà mình nghe thấy. Nếu không, chẳng phải nàng đã bị bán đi cho Vương Hiên hay sao?
Vương Thần.... chàng đang ở đâu? Cám mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng không có khóc nháo gì nữa. Đủ... quá đủ rồi, khóc nhiều người ta cũng phải mệt. Đau nhiều, trái tim cũng sẽ dần chai sạn. Thứ khiến nàng buồn chỉ là một mảng tình thân kia cứ vô cớ tan biến đi, khiến người ta hụt hẫng. Thái Hậu làm đúng, tính mạng của Hoàng Thượng sao nàng có thể sánh nổi. Cuối cùng, nàng vẫn cũng chỉ là tự mình đa tình.
Mệt quá... hoàng cung lạnh lắm, khiến con người ta chỉ muốn bay ra khỏi nơi đây. Vương Thần, chàng có biết ta đã mệt thế nào không? Vương Thần, chàng nhanh xuất hiện đi... làm ơn....
Mấy hôm sau, Cám vẫn làm như không có gì xảy ra mà đi theo Thái Hậu. Nói đi thì phải nói lại, nàng còn chưa trả hết ân tình mà Thái Hậu dành cho mình. Trả hết đi, để không ai nợ ai nữa.
" Hoàng tử! Nghe nói hoàng cung sắp có đại hôn!"
Hữu Hạo sau khi thám thính một bên ngoài thì chạy lại thông báo cho Vương Thần.
" Hôn lễ?"
Vương Thần nhướn mày hỏi lại, có chút dự cảm xấu trong lòng.
" Đúng vậy, trùng với ngày đăng quang của Thái tử."
Song hỷ sao? Cũng đúng, như vậy là biện pháp tốt để trấn an người dân. Nhưng ai kết hôn? Vương Hiên.... với ai?
" Biết tân nương là ai không?"
Vương Thần chợt hỏi, nhưng Hữu Hạo lại lắc đầu, cau mày.
" Chỉ nghe phong phanh là quận chúa mới được nhận, cũng là một kỳ nữ hiền lương thục đức"
Là chỉ Tấm? Vương Thần nhíu mày, lại không nghĩ nhiều. Hữu Hạo thấy thủ lĩnh không có phản ứng thì cũng im lặng. Hắn biết thủ lĩnh không biết tình trạng của Tấm bây giờ, nên sẽ không nghĩ đến tình trạng có tân nương thế thân. Mà suy đi tính lại, người có đủ tư cách thế thân không phải ái nhân của hoàng tử hay sao? Nhưng nếu biết chuyện đó, hoàng tử sẽ không thể chuyên tâm vào phục thù, thậm chí còn bứt dây động rừng. Nghĩ vậy, Hữu Hạo liền im lặng lui xuống.
Mấy ngày sau, vết thương của Vương Phong liền đỡ hơn, đi lại cũng đã được. Nhưng vẫn kị va chạm mạnh cùng hoạt động thô bạo. Cả ba lên kế hoạch ban đêm lẻn vào Tịnh lâu. Nghe Hữu Hạo nói, quân của triều đình cũng không thể đụng vào Tịnh lâu được. Vì ở đó vốn có một bảo vật, nhìn thấy nó như thấy hoàng thượng nên không ai dám manh động. Nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời, chắc hẳn Vương Hiên sẽ nhanh chóng ra tay.
" Đi được chứ?"
Vương Thần quay sang hỏi Vương Phong, thấy hắn mới thi triển khinh công có vài phút mà mặt đã trắng bệch.
" Yên tâm, ta không có phế đến vậy!"
Vương Phong cười mỉa, cắn răng tiếp tục bám theo. Vương Thần gật đầu, lại nhanh chóng hướng Tịnh lâu mà đi.
" Hoàng tử! Trước có người!"
Hữu Hạo lên tiếng, ngay lập tức cả ba liền nấp đi. Quả nhiên có một đoàn binh tuần tra xuất hiện, chỉ là một đội quân nhỏ. Nhưng từ khi xuất phát đến giờ đã gặp đến ba đoàn quân, số lượng kể ra cũng không nhỏ.
Vương Phong cùng Vương Thần nấp trên một cành cây, cẩn thận quan sát.
" Tứ huy... Vương Thần, ngươi xem, càng đến Tịnh lâu quân càng đông. Có khi nào quanh Tịnh lâu có mai phục?"
Câu Tứ huynh kia đi được một nửa thì Vương Phong liền ấp úng ngừng lại. Vương Thần thở dài, sao lại không nhận ra đệ đệ này của mình dễ ngượng vậy nhỉ? Đến một câu Tứ huynh mà cũng không dám gọi.
" Không loại khả năng đó, nhưng chúng ta không thể rút lui"
Vương Thần nói, lại tiếp tục thi triển khinh công khi đoản binh kia đi mất. Cả ba duy trì tốc độ như vậy đến gần canh ba thì đến gần được Tịnh lâu. Vẫn náo nhiệt như mọi khi, sắc đỏ lan ra sáng cả một góc đêm. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy vài vị khách khi đến, điều đầu tiên là xem xét xung quanh một lượt xem xét. Xem vẻ đúng là Tịnh lâu bị mai phục thật rồi.
" Bây giờ... làm sao?"
Hơi thở Vương Phong đứt quãng, xem vẻ sức chịu đựng sắp đến cực điểm. Nhưng không vì vậy mà hắn sốt ruột, ngược lại còn bình tĩnh hơn nữa. Điều đó khiến Vương Thần càng hài lòng hơn, không hổ là đối thủ của mình gần mười năm qua.
" Hai ngươi ở đây chờ ta"
Vương Thần nói, sau đó liền nhảy xuống mà đi cửa sau vào Tịnh lâu. Không ai rõ Tịnh lâu hơn y, nên việc vào Tịnh lâu để không bị phát hiện cũng không quá khó đối với Vương Thần. Ngay khi vừa vào cửa sau, Vương Thần đã bước vào một mật đạo nhỏ. Khi đi ra đã ở một căn phòng xa lạ dưới lòng đất. Mà trong căn phòng cũng là có hai nữ tử, giờ đang giật mình nhìn cậu. Sau đó, cả hai gần như bật khóc.
" Chủ nhân! Tôi còn tưởng người...."
" Chủ nhân! A Hoa đã rất lo lắng cho người!"
Một người là bà chủ lâu, một người là hoa khôi của lâu. Lại không ai ngờ, cả hai là sát thủ do Vương Phong đào tạo. Tất nhiên, số lượng không chỉ có nhiêu đây. Nhưng để được vào căn phòng này, chỉ có hai người này đủ tư cách.
" Các ngươi im lặng một chút"
Vương Thần né tránh A Hoa, lại nhìn sang bà chủ Lâu. Không còn là bộ dạng béo núc béo ních nữa, rõ ràng là một nữ nhân đẹp đến sắc sảo. Cám mà nhìn thấy một cảnh này, khẳng định sẽ khâm phục, không ngờ dịch dung có thể biến hóa con người đến vậy!
" A Hoa, ra ngoài đón hai người nữa cho ta. Một trong số đó là Vương Phong, ngươi đừng có mà cư xử tùy tiện"
A Hoa khi xưa vốn ghét Vương Phong cao ngạo lạnh lùng, nên khi ra lệnh thì Vương Thần cố ý dặn dò. Quả nhiên, ngay sau đó A Hoa có chút nhíu mày, nhưng vẫn quy củ mà tuân mệnh. Mấy phút sau, Vương Phong và Hữu Hạo cũng an toàn đi vào. Chỉ khắc biệt là sắc mặt Vương Phong càng lúc tệ hơn.
" A Nhã, đi chữa trị cho Thất đệ!"
A Nhã, hay chính là tên của bà chủ Lâu, vốn là một cao thủ dùng độc và dịch dung.
" Tuân mệnh"
A Nhã nói, sau dìu Vương Phong đi. Vương Phong lúc trước có thấy qua bà chủ lâu, nhưng lại không nhìn ra bà ta dịch dung. Bây giờ thấy một nữ nhân tuyệt sắc trước mặt, không khỏi ngạc nhiên đến trợn mắt, sau liền cười trừ. Hắn đã tưởng mình với Vương Thần ngang cơ, nhưng hóa ra lại là chính hắn vọng tưởng.
Sau khi Vương Phong được dìu đi, Vương Thần lại quay sang A Hoa.
" Ngươi nói chút về tình hình bây giờ"
" Từ sau khi chủ nhân mất tích, Tịnh lâu không lâu sau đó bị bao vậy, khắp thành đâu đâu cũng là quân lính. Đến cửa thành cũng bị đóng, phải qua kiểm duyệt mới được thông qua. Còn về trong hoàng cung thần không biết nhiều. Chỉ nghe đại lễ của Thái tử sẽ được cử hành sau một tuần nữa"
" Nhanh vậy sao?"
Vương Thần nhíu mày, dù sao đại lễ đăng quang đâu thể làm sơ sài được.
" Nước không thể nào một ngày không có vua, Vương Hiên phải nhanh chóng lên ngôi để trấn an dân chúng"
A Hoa nói, tuy Vương Thần vẫn còn chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
" À, ngày đó Thái Hậu sẽ tuyển tú nữ để diễn khúc. A Hoa tính sẽ trà trộn vào đó"
A Hoa tủm tỉm cười, mắt phượng theo đó nheo lại xem chừng phong tình vạn chủng.
" Được thôi, nhớ ở trong đó án binh bất động. Khi cần, ta sẽ liên hệ"
Như đã quá quen với sắc thái thờ ơ của Vương Thần, A Hoa cũng chỉ bĩu mỗi gật đầu lui ra. Bây giờ trong phòng chỉ còn mình y và Hạo Hữu.
" Hạo Hữu, ta muốn ngươi làm một chuyện"
Vương Thần chợt nói, Hạo Hữu cũng bất giác cảm thấy căng thẳng.
" Ngươi hãy vào hoàng cung, cố gắng trà trộn vào vị trí gần Vương Hiên nhất có thể"
Vương Thần vừa nói xong, không để Hữu Hạo trả lời lại nói tiếp.
" Nhưng nếu ngươi có ý định phản bội ta, hoặc ham sống sợ chết thì đừng trách A Hoa vô tình"
Hắn cho A Hoa vô đấy là để A Hoa giám sát người này, mà cũng là ngược lại.
" Đồng thời, nếu A Hoa vì tiền tài mà lung lay. Ngươi có quyền trừ khử nàng"
Còn nếu cả hai đồng thời phản bội, vậy thì chỉ trách y ngu muội nên không có ai trung thành.
" Tuân mệnh, hoàng tử"
Hữu Hạo nhanh chóng nói, lại có chút sợ hãi nhìn người ngồi trước mặt. Người này, đúng là rất khó để đặt lòng tin trên người khác. Hắn đã tưởng mình là vì hoàn cảnh mới bị giám sát. Nhưng không, với cả người quen thủ lĩnh cũng vẫn đề phòng. Hắn nhớ, trước đây thủ hoàng tử đâu có vậy? Việc bị Vương Hiên phản bội, thật sự đã khắc sâu trong hoàng tử một vết thương thật đau rồi.