Cám ngẩn người nơi mà Vương Hiên đưa mình tới, rõ ràng nói chỉ là một khách điếm nghỉ ngơi, nhưng Cám lại có cảm giác nơi đây là một thanh lâu.... Nhưng dù có thế nào, Cám cũng chỉ lẳng lặng theo sau Vương Hiên. Rõ ràng đây là một thanh lâu, thậm chí còn rất nổi. Xung quanh oang oanh yến yến tấp nập, mùi hương nồng nặc gần như khiến Cám phải cau mày khó chịu. Nhưng may mắn mà, không có cảnh sắc gì tục tĩu xung quanh đây.
Cám càng đi càng cảm thấy nơi này rất quen, một hồi lâu sau, sắc mặt gần như tái lại. Tịnh Lâu! Sao nàng lại có thể quên được, đây không phải chỗ để Vương Thần ẩn mình trị thương sao! Nhưng dù có nhớ ra cũng đã trễ, Vương Hiên thậm chí đã gọi xong đồ ăn.
" Nơi này tuy là thanh lâu, nhưng đồ ăn lại rất ngon"
Vương Hiên nhanh chóng giải thích, ý tứ nhìn sắc mặt Nhược Ly, lại có chút đam chiêu. Hắn vốn đã nhận ra trí nhớ của Cám càng lúc càng mất kiểm soát, nhưng lại không thể quên hết mọi thứ, có những điều khắc sâu đến nỗi muốn cũng không thể quên được. Nhưng vậy thì sao? Nhược Ly không thể quên, vậy thì khiến người kia hận đi. Có vậy, Nhược Ly sẽ vĩnh viễn trở thành của hắn!
Nhìn túi thơm treo hang hông của Nhược Ly, ánh mắt của Vương Hiên càng cong hơn. Hắn sao lại không nhận ra túi thơm kia là do ai tặng, vì vậy càng phải vứt, càng phải thay thế. Dần dần, thay thế cả chỗ của hắn trong tâm trí của Nhược Ly.
" Món ăn đến đây, ngài có muốn xem ca vũ gì không?"
Khi Cám đang sợ hãi ánh mắt của Vương Hiên thì giọng nói kia như lá bùa cứu mạng. Một nữ nhân thân hồng y, không giống những người ngoài kia bôi tro chát phấn vô mặt, nữ nhân này như một đóa hoa đặc biệt. Nét đẹp sắc sảo mà không quá đậm, thu hút ánh nhìn của tất cả, khiến họ si mê, thậm chí cả giọng nói cũng khiến người ta phải tán thường.
" Không cần!"
Trong lúc Cám đang thưởng thức mữ nhân này thì Vương Hiên lại phất tay nói. Ngay lập tức, tất cả đều lui ra ngoài, chỉ để lại một bàn thức ăn. Cám khó hiểu nhìn Vương Hiên, đáp lại là một cái gõ đầu bằng đũa.
" Nàng nghĩ ta đến thanh lâu là để làm việc đó, ta còn chưa ngắm, nàng đã thưởng thức xong nàng ta"
Vương Hiên cau mày nói, lộ rõ khó chịu. Cảm ngẩn người ra, trong lòng hiện lên một ý nghĩ... khá hoang đường. Ngay lập tức Cám liền phủi sạch cái suy nghĩ không có khả năng ấy đi, chuyên tâm vào ăn uống. Dù sao cũng đã lượn rất nhiều cũng khiến Cám có chút đói bụng. Cám nhìn tới đâu thì Vương Hiên cũng gắp món đó. Cảnh này.... liền có chút quen thuộc.
" Ăn xong chúng ta đi dạo tiếp"
Vương Hiên cười nói, không cho Cám nghĩ nhiều mà tiếp tục gắp đồ. Ý nghĩ thoáng qua kia của Cám cũng liền biến mất. Cả hai ăn ý mà ăn, lâu lâu Vương Hiên lại gắp đồ cho Cám, cảnh sắc này... quả thật muôn phần hài hòa. Khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Ở gần đó, nam nhân khó khăn nhìn một cảnh kia, nét mặt giờ đây đã không còn cảm xúc gì nữa.
" Nàng ấy sống trong cung rất thoải mái?"
Vương Thần chợt hỏi, mà Hữu Hạo cũng không chớp mắt mà trả lời.
" Mẫu nghi thiên hạ, làm chủ lục cung, ai còn có thể khinh dễ nàng"
Làm chủ lục cung... a! Nhớ khi trước, nàng ấy muốn trốn còn không kịp, làm gì mơ tưởng đến những thứ như vậy. Nhưng tại sao lúc này! Tại sao lại với người kia?
" Thật sự... thoải mái?"
Vương Thần hỏi lại, sắc mặt tuy không thay đổi, nhưng giọng nói đã có phần lạc đi. Vì sợ hãi, vì thất vọng, và cũng vì một chút hi vọng mỏng manh gì đó xen lẫn vào.
" Sau đêm động phòng còn thức trắng đêm chăn sóc hắn ta, quả thật là khiến ai ai trong cung cũng ngưỡng mộ"
" Đêm... động phòng?!"
Vương Thần đã không thể khống chế được mình, có phần hoảng hốt mà nói. Không phải... không phải hắn đã cho người đưa nàng viên thuốc kia sao? Là nàng tự nguyện, thật sự cam tâm tình nguyện cùng hắn....
Không có câu trả lời đáp lại, cũng như khẳng định câu nói của hắn.
" Ha! Đã đến mức đó rồi sao? Thật sự... là cam tâm sao?"
Hắn cười, cười nói mà nói, nhưng hai tay lại siết chặt lại, máu cũng dần chảy ra sau các khớp ngón tay.
" Bẩn rồi, đã quá bẩn rồi! Vậy còn để lại làm gì. Ta muốn đốt hết đi, những thứ không sạch sẽ như vậy"
Vương Thần nghiến răng nói, sự căm hận ẩn hiện trong ánh mắt đang phản chiếu khung cảnh ấm áp kia. Không còn chút xót thương nào nữa, chỉ còn oán hận tận đấy lòng.
" Vậy chúng ta sẽ làm gì?"
Hữu Hạo nhanh chóng nói, không giấu nổi sự vui mừng. Hắn biết, chỉ cần chọc giận hoàng tử thì ngài ấy sẽ phản kích lại. Vốn hoàng tử còn án binh bất động là vì vị tiểu thư kia. Nhưng chướng ngại đã không còn, vậy thì còn đợi gì nữa.
"A Nhã đã gửi thư tín, các tộc chưởng đã đồng ý theo ta. A Hoa cũng đã liên lạc được với cữu cữu ở ngoài biên cương. Tuy cữu cữu không còn muốn tham gia vào triều chính, nhưng hành vi đại nghịch bất đạo kia cũng sẽ không làm ngơ được"
Vương Thần không nhanh không chậm nói, gần như người nghe cũng không thể đoán được cảm xúc gì trong giọng nói này.
" Ngươi cứ án binh bất động, khi thời cơ tới, ta liền sẽ hành động"
Sau đó là tiếng thở dài, rồi nhanh chóng rời đi. Không lưu luyến, không hận thù, gần như mọi cảm xúc đã được bế quan lại. Chỉ còn một con người lạnh lẽo, như một cơn gió lướt qua. Khi bóng người đã khuất hẳn thì Hữu Hạo mới đứng lên, ý cười đầy mắt nhìn một cảnh kia vẫn còn tiếp diễn.
Ấn tín dù có lấy được thì sao? Biết bao giờ nữ nhân kia mới có thể mò đến vật ấy. Quả thực ngu ngốc, vậy mà lại tin mình có thể làm được.
Hữu Hạo cười lạnh một tiếng, cũng liền biến mất. Lúc này, Cám đang ăn cũng đột nhiên làm vỡ chén trong tay, mảnh sành liền cứa một vệt vào tay khiến máu chảy ra không ít. Tuy vậy, vết thương cũng khá nhỏ, mau chóng liền được cầm máu. Tuy vậy, Cám lại có một cảm giác khó chịu trong lòng. Ngước lên, là ánh mắt dịu dàng của Vương Hiên.
" Có đau lắm không? Tại sao lại đoảng vậy?"
Xen lẫn khuôn mặt ấy, lại là dung nhan mờ ảo.
" Đoảng thế này, lão nương sao có thể thiếu ta a~"
Cả hai cứ xen lẫn nhau khiến Cám khó chịu, nhíu mày, cảm xúc cứ xen lẫn nhau. Bất giác, Cám không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là từng giọt nước mắt lại cứ rơi ra.
" Đau lắm sao, nàng khóc rồi"
Vương Hiên giật mình, nhẹ xé vạt áo mà băng lại vết thương kia, ân cần mà hỏi. Cám chỉ biết cúi gằm mặt xuống, cố che đi cảm xúc của mình. Đã lâu lắm rồi, nàng mới sợ hãi như vậy. Đã lâu lắm rồi, nàng mới nhận thức rõ được mình thật sự muốn gì.
Làm ơn, đừng đối tốt với ta như vậy nữa.