Sau khi quân đội đến hộ tống, Cám ngoan ngoãn lên kiệu ngồi chung với Tấm. Cám thật sự rất bất ngờ, không nghĩ rằng đất Việt khi xưa mà lại có kiệu trải thảm gấm, võng lọng xung quanh. Hơn hết lại rất rộng, bên trong cũng xa hoa không kém. Điều này khiến Cám có chút khựng lại một hồi mới chịu lên kiệu. Lúc này nàng mới nhận định rõ được, nơi này có lẽ không tồn tại trong lịch sử đất Việt. Nói rõ hơn, nơi này vốn chỉ là trí tưởng tượng của người dân khi trước, một vương triều không có thật.
Cám vui vẻ nhìn xung quanh, cảm giác kiệu rung lên khiến nàng có hơi sợ hãi nhưng lại đầy thích thú. Tấm ngồi kế bên thì lại im lặng, nụ cười khẽ ẩn hiện như một thiếu nữ e thẹn.
Loay hoay được một hồi, Cám dần thấm mệt rồi tựa đầu vào bên mà ngủ thiếp đi. Tiếng bước chân vẫn khẽ đều, Cám không biết mình đã thiếp đi bao lâu. Ngủ được một lúc, chợt kiệu nghiêng sang một bên khiến nàng bật dậy. Cám mơ màng nhìn xung quanh, khi mọi chuyện trở lại bình thường thì nàng bắt đầu lim dim. Ánh mắt có chút mờ, khẽ khép lại nhìn về phía Tấm. Chợt cô thấy Tấm đang nhăn mặt nhìn về phía mình, cái nhìn căm tức đến tột độ. Cám không biết mình đã làm gì Tấm, nhưng lúc này nàng cảm thấy chị ấy rất đáng sợ.
Cám muốn bật dậy, muốn nhìn rõ chuyện trước mắt nhưng nàng lại không cử động được, cứ cứng lại một chỗ như mất cảm giác. Mắt cũng nặng trĩu, dần dần khép lại trong vô thức. Trong lúc mơ hồ, nàng ngửi thấy có hương hoa nhè nhẹ lướt qua.
Cám không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thì kiệu cũng ngừng. Cám mơ hồ nhìn quanh, Tấm đang vui vẻ khẽ lay vai nàng. Vẫn nụ cười hiền đó khiến nàng hoang mang, cảm giác như truyện vừa nãy chỉ là giấc mơ.
" Nhanh xuống đi"
Tấm cười, rồi vén rèm xuống trước. Cám vẫn ngồi đó, hai tay hơi run lên. Là mơ sao? Nhưng lại cảm giác rất thực. Ánh nhìn đó, mang theo tất cả sự căm phẫn, khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
" Nhược Ly, nhanh nào!"
Tấm ở ngoài gọi to khiến nàng giật mình, nhanh chóng trèo xuống. Cám ngạc nhiên với khung cảnh trước mắt, đây là hoàng cung của nơi này? Thật hùng vĩ, vượt xa cả sức tưởng tượng của cô. Nếu như trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc cô đã phải trầm trồ trước sự tráng lệ của hoàng thành, thì nơi đây còn vĩ đại hơn cả thế. Đây chắc hẳn là thể hiện cho ước mơ của người dân, về một đất nước giàu mạnh mà hưng thịnh hơn cả thảy.
Đến bây giờ, Cám mới bắt đầu e dè đi đằng sau Tấm. Nàng cảm thấy có một áp lực vô hình khi bước qua cánh cổng lớn trước mặt. Tấm lại hoàn toàn khác Cám, ánh mắt Tấm dần dần sáng lên hiện rõ tham vọng khi nhìn về nơi phía trước. Họ đi đến một biệt viện nhỏ, gần đó là khuân viên với những chậu hoa khoe sắc. Hai bên là hai căn phòng, không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn. Bên trong đầy đủ đồ dùng nội thất, giản dị và gọn gàng.
" Em thích chỗ này?"
Thái Tử từ đâu bước ra khiến cả Tấm và Cám giật mình. Tấm khẽ đỏ mặt, gật đầu nhẹ trước câu hỏi của Thái Tử. Nhưng mặt Cám thì lại cau mày, vẻ mặt phiền chán nhìn tên vừa xuất hiện. Cuối cùng, Cám chọn cách hành lễ xong rồi cáo lui cho cặp đôi này khoảng riêng tư. Thái Tử cũng không nói gì, phất tay cho nàng lui đi. Cám được vậy, liền lui về khuân viên ngay trước mặt mình. Nàng men theo con đường nhỏ, vui vẻ nhìn hoa nở rộ hai bên. Nơi đây rất đẹp với nhiều màu sắc, đi được một đoạn là một hồ sen nhỏ đang nở rộ một khoảng.
" Nơi này thật tuyệt!"
Cám không khỏi thích thú khi nhìn ra xa, từ đây có thể thấy một dãy núi lớn bao bọc quanh một cánh rừng. Cám tiến lại gần hơn nữa, như muốn tiến lại gần khung cảnh hùng vĩ kia. Chợt nàng nghe có tiếng bước chân theo sau, bước chân đến gần nàng thì dừng lại.
" Cô có vẻ thích cảnh này?"
Tiếng nói phát ra làm Cám giật mình, là Tứ hoàng tử. Cám không quay người lại, mà đợi Tứ hoàng tử tự tiến lên. Đến lúc thấy người đứng bên cạnh, Cám mới vui vẻ cười lại.
" Không ngờ cũng gặp được Tứ hoàng tử ở đây!"
Cô đá đểu nói, không khỏi trừng mắt. Tứ hoàng tử chỉ quay lại, nhìn ánh mắt đang giận dữ về phía mình thì không khỏi cười lớn. Y đưa tay về phía Cám, rồi chợt bế nàng lên. Y lao nhanh về phía tường thành, rồi nhảy xuống khiến nàng sợ hãi la lên. Cám bây giờ hai tay ôm chặt cổ y, đầu vùi vào ngực mà sợ hãi. Tiếng gió xen qua tai khiến Cám không khỏi rùng mình. Nhưng rồi mọi thứ im ắng lại, chỉ còn tiếng cười của tên chết tiệt kia khiến Cám ngượng ngùng nhìn quanh. Hóa ra bên dưới có một vách đứng như ban công, đủ để ngồi xuống mà. Tuy từ trên nhìn dưới rất đáng sợ, nhưng khi phóng xa tầm mắt nhìn ngang thì lại thật hùng vĩ.
" Ai da, bỏ cổ ta ra nha!"
Tứ hoàng tử vừa cười vừa nói khiến Cám giật mình, bây giờ mới nhận ra mình đã ôm chặt người trước mặt cỡ nào. Cám đỏ mặt, nhanh chóng nhảy xuống. Cả hai sau đó chỉ ngồi xuống, lặng lẽ nhìn. Từ đây nhìn ra thật khác biệt, có cảm giác như nàng có thể với tay tới tận những giãy núi kia. Rồi khẽ, nàng nhìn sang người bên cạnh. Tên đó cũng như mình, đắm chìm trong khung cảnh hùng vĩ này. Nhưng ánh mắt lại hiện lên một ý gì đó, một sự khát khao mãnh liệt.
" Ngươi cũng thích nơi này ?"
Cám khẽ hỏi, người kia cũng nhẹ gật đầu. Rồi ánh mắt lại hiện lên vẻ tinh nghịch thường thấy, quay sang phía cô.
" Nơi này thế nào? Rất tuyệt phải không! Chính hoàng huynh ta cho hai người ở đây đấy!"
Cám thấy người trước mặt vừa cười vừa nói thì không khỏi cáu lên. Tuy là nơi này rất đẹp, nhưng chỉ có đẹp thì sao? Hoàng cung nổi tiếng với những thủ đoạn, chiêu trò chết người. Là nơi ngươi sống ta chết, không lấy một giây thanh bình. Ẩn giấu bên ngoài vẻ đẹp lộng lẫy xa hoa của nơi này, là những thủ đoạn tâm cơ khó lường. Cám phải chuyển đến nơi thế này, thì thà ở quê sống nghèo khổ còn sướng hơn.
" Không thích! Tôi không thích!"
Cám hét lên một cách tức giận, tay siết chặt lại.
" Nơi này thì có gì hay? Như một con chim trong lồng son vàng thì vui lắm chắc! Tên Thái Tử chết tiệt!"
Cám gằn tiếng nói, chân đá mạng về không trung. Người bên cạnh nàng cũng ngạc nhiên không kém với biểu hiện của cô, ánh mắt có chút gì đó khác lạ.
" Tại sao lại là Thái Tử?"
Tứ hoàng tử chợt lên tiếng, Cám cũng ngạc nhiên với câu hỏi nhưng vẫn bâng quơ trả lời.
" Thì không phải tại hắn tôi mới phải vào đây!"
" Nhưng người xin cho cô vô... là tôi!"
" Cái gì!"
Cám thiếu chút hét lên khi nhận được câu trả lời, lần này là điên tiết nhìn lại. Nhưng chợt Tứ hoàng tử lại cười nhìn nàng, rồi một tay để lên đầu nàng khiến nàng vừa khó chịu lại có chút ngượng ngùng.
" Tôi bắt đầu thích cô rồi đó!"