Xuyên Qua Thành Cỏ Dại

Tô Niệm Niệm rất phiền muộn, rất thất vọng, đặc biệt khó chịu a.

Cái bộ dạng yêu nghiệt của nam nhân tà ác xấu xa kia, chính là cái tên công tử Tây Tuyết kia, hắn thậm chí có một loại ham mê đặc biệt bất lương. Tô Niệm Niệm mới biết, hóa ra việc am hiểu nhất của công tử Tây Tuyết không phải là vẽ tranh con vịt, mà là vẽ tranh mỹ nữ. Được rồi, muốn vẽ tranh mỹ nữ thì vẽ tranh mỹ nữ đi, hắn là một tên phong lưu nên yêu thích tranh mỹ nữ cũng không có gì kỳ quá , nhưng mấu chốt là, tranh mà hắn yêu thích nhất là. . . . . . tranh mỹ nữ lộ nửa thân trần. . . . . . Được rồi, yêu thích tranh lỏa nữ liền yêu thích đi, muốn làm nghệ thuật, là phải có phong cách riêng, thưởng thức cũng là một nghệ thuật mà, nhưng mấu chốt, mấu chốt là, đúng là muốn sét đánh chết người không đền mạng, cái tên Tôn Tử kia chỉ chịu vẽ một người mẫu, chừng nào chưa vẽ cho nàng một bức tranh lộ nửa thân trần thì nhất quyết không buông tha. . . . . .

Đúng vậy, các vị suy đoán chính xác rồi đấy, công tử Tây Tuyết chỉ đích danh người mẫu chính là Tô Niệm Niệm . .

Tô Niệm Niệm: “Thượng Quan đại hiệp hoạ sĩ nghệ thuật gia, ta xin lỗi, lời nói trước kia ta thu hồi, tranh đại hiệp vẽ không phải là con vịt, là Khổng Tước là Phượng Hoàng là Thần Điểu. . . . . . Ngài có thể buông tha cho ta hay không?”

Công tử Tây Tuyết: ” Cốt cách của Tô cô nương tỏa ra vẻ đẹp trầm tĩnh, nếu vẽ một bức tranh xuân ngủ đồ, chắc chắn là rất đẹp nha.”

Tô Niệm Niệm: “Vứt ý nghĩ đó đi, bộ dạng ta xấu xí như vậy, ngài xem, trên mặt còn một vết sẹo lớn như vậy.”

Công tử Tây Tuyết: “Có thể vẽ một bức tranh có khuôn mặt nghiêng.”

Tô Niệm Niệm: “Trên người ta tất cả đều là sẹo.”

Công tử Tây Tuyết: “Tô cô nương muốn ta vẽ cho cô nương một bức tranh toàn thân phải không?”

Tô Niệm Niệ : “Khụ khụ. . . . . . Ý tứ của ta là, cái kia, trên cánh tay ta, trên vai, đều là sẹo, che giấu không được.”

Công tử Tây Tuyết: “Ta sẽ không vẽ nó.”

Tô Niệm Niệm: “Như vậy sẽ không tả thực.”

Công tử Tây Tuyết: “Tả thực là cái gì?”

Tô Niệm Niệm : “Là một bức tranh phản ánh hoàn toàn đặc điểm của một người , không có gì che dấu, hoặc cố ý tô điểm thêm cho đẹp.”

Công tử Tây Tuyết : “Như vậy, chỉ tả thực quần áo thôi.”

Tô Niệm Niệm muốn hộc máu mà chết. Nếu như người muốn làm nghệ thuật đều là một nửa lưu manh, nhưng lưu manh cũng không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa a, đối mặt với một người nghệ thuật lưu manh, có thể ung dung suy một câu thành ba câu làm cho mấy tên lưu manh nghẹn chết, một người hiện đại như Tô Niệm Niệm không ngu gì lại đi vào vết xe đổ như vậy nha, cuối cùng nàng đành xuất ra đặc quyền của phụ nữ .

Tô Niệm Niệm: “Ngài đây là định khinh bạc ta.”

Công tử Tây Tuyết : “Chớ nói vậy, ta không có khinh bạc cô nương, cho dù ta có thật sự muốn, cũng không nhờ cô nương nhắc nhở.”

Tô Niệm Niệm: “A ha?” Chưa thấy qua người nào đùa giỡn con gái nhà lành mà có lý do chính đáng như ngươi.

Công tử Tây Tuyết: “Phong trang chủ nói, nữ nhân của hắn ta đều có thể tùy tiện khinh bạc.”

Mẹ kiếp, quả nhiên huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, một đám bạc tình vong ơn phụ nghĩa, Phong Tịnh Minh này cũng không phải người coi trọng nữ nhân nha . . . . .

Tô Niệm Niệm: “Đáng tiếc ta không phải nữ nhân của hắn, ngươi cút đi.” Chuyện cho tới bây giờ, không còn gì hay mà khách khí nữa.

Công tử Tây Tuyết: “Ngươi muốn làm nữ nhân của hắn cũng không đủ trình độ, ta đây càng không cần để ý.”

Tô Niệm Niệm thiếu chút nữa ngất xỉu, nàng đột nhiên phát hiện, Phong Tịnh Minh nói là “Nữ nhân của mình, công tử Tây Tuyết đều có thể tùy tiện khinh bạc”, hẳn là lý giải như sau: nữ nhân trong thiên hạ này, ngươi muốn khinh bạc ai liền khinh bạc đi, cho dù là nữ nhân của ta, ta cũng nhịn, anh em ngươi trăm ngàn lần đừng khách khí a. . . . . . .

Quả nhiên, một đám biến thái!

Tô Niệm Niệm đương nhiên không thể tùy tiện để cho người ta khinh bạc mình như vậy, nhất là bị một tên yêu nghiệt không ra nam, mà cũng chẳng ra nữ khiến nàng luôn luôn khinh bỉ này khinh bạc được, vì thế đành phải đánh lạc hướng nói : “Kỳ thật muốn vẽ ra dáng người của một nữ nhân, không nhất thiết phải cởi quần áo a, ngươi sở dĩ cho là như thế, nhưng vấn đề không phải ở người, vấn đề là quần áo người mặc.”

“A?” Có điểm tin.

Tô Niệm Niệm: “Ngươi nghĩ đi a, nếu nữ nhân nơi này mặc quần áo bó chặt một chút, đường cong sẽ hiện lên, quần áo không nên rộng thùng thình như vậy, kết quả người ở trong tranh sẽ không giống với dáng người của người thực?”

Công tử Tây Tuyết: ” Nữ nhân nơi này? Ngươi không phải nữ nhân nơi này sao?”

Tô Niệm Niệm: “Ách, cầu xin ngươi nghe trọng điểm được không!”

Công tử Tây Tuyết: “Ngươi chế giễu cũng có chút đạo lý, những điều này ngươi học được ở đâu?”

Tô Niệm Niệm: “Ta vô sự tự thông không được sao, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, không thấy phiền à, bộ dạng của người đã tựa như nữ nhân, nhưng không ngờ ngươi còn dông dài hơn cả nữ nhân, ngươi là nam nhân làm ơn đừng bày ra bộ dạng này a. . . . . .”

Công tử Tây Tuyết : “Như vậy, ngày mai ngươi mặc một bộ quần áo như vậy tới gặp ta.”

Tô Niệm Niệm : “Éc éc éc , chỉ có thời gian một ngày ta làm sao chuẩn bị kịp a. . . . . .”

Công tử Tây Tuyết: “Cũng không cần vội.”

Tô Niệm Niệm: “Được rồi , ta làm là được chứ gì.” Ngốc tử cũng biết không cần vội a “Bất quá, ta làm ta làm người mẫu cho ngươi, ách, chính là bị người vẽ tranh, phải có tiền a.”

Công tử Tây Tuyết : “Bao nhiêu?”

Tô Niệm Niệ : ” Một lần hai trăm lượng, bất quá niệm tình ngươi với Phong Tịnh Minh là bạn tốt, ta chỉ lấy của đồ ngốc ngươi từng đấy thôi.” Đây là lên án sự áp bách của Phong Tịnh Minh.

Công tử Tây Tuyết: “Một trăm lượng, có làm hay không ùy ngươi.” Ta chắc chắc ngươi nhất định sẽ làm.

Tô Niệm Niệm: “Này , ngươi có nhiều tiền như vậy, còn cò kè mặc cả với ta sao?” Đây có thiệt là hình mẫu soái ca vung tiền như vung rác, trong tiểu thuyết võ hiệp nói đến hay không vậy a?

Công tử Tây Tuyết: “Ta không muốn ngươi chiếm tiện nghi của ta.”

Dựa vào cái gì, lời này sao nghe tổn thương quá nha. Được rồi, một trăm lượng thì một trăm lượng, thành giao!

Công tử Tây Tuyết: “Trước kia ngươi làm nghề gì?”

Tô Niệm Niệm muốn hù dọa hắn, liền nói : “Ta nha, trước kia kỳ thật là một nữ hiệp, là lão đại của bang phái, sau do phiền chán cảnh chém chém giết giết ở trong giang hồ, nên đã mai danh ẩn tích.”

Công tử Tây Tuyết hăng hái nói: “A? Không biết trước kia ngươi là chưởng môn bang phái nào?”

Tô Niệm Niệm thần bí hề hề nói: “Chuyện này bí mật, không thể nói, không thể nói a, thí chủ ngươi vẫn nên trở về đi thôi. . . . . .”

Công tử Tây Tuyết biến sắc: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Thí chủ a, làm sao vậy, chẳng lẽ còn muốn ta gọi ngươi là nữ thí chủ ư?” Tô Niệm Niệm nói tới đây nhịn không được, không có hảo ý cười cười. Trước kia Tô Niệm Niệm cùng với bạn học khi nói giỡn với nhau thường xuyên đóng giả làm lão hòa thượng dong dài nói loạn xạ bậy bạ với người khác, xưng hô với người khác là “Thí chủ”, sau khi xuyên qua thế giới này, tính tình hay nói giỡn cũng không có sửa được.

Sắc mặt công tử Tây Tuyết rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nhanh đến mức Tô Niệm Niệm nghĩ vừa rồi hắn biến sắc chỉ là ảo giác, nàng cảm thấy thế giới này thật sự tồn tại ni cô, mà ni cô ở trong lòng công tử Tây Tuyết có thể là một vị thần thánh không thể xâm phạm, cho nên hắn không thể tùy tiện tự xưng ni cô, tự nhiên cũng không thể tùy tiện để người khác gọi hắn là “Thí chủ” a. Về phần vì sao ni cô ở trong lòng công tử Tây Tuyết là một thần thánh không thể xâm phạm, chỉ có quỷ mới biết nha.

Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm thoải mái, vỗ vỗ bả vai công tử Tây Tuyết tiêu sái nói: “Yên tâm đi, ta về sau sẽ không tùy tiện gọi ngươi là thí chủ nữa.” Tuy nàng muốn đối đãi với người trước mắt như bạn của mình, nhưng cũng phải tôn trọng tín ngưỡng của người ta a.

Công tử Tây Tuyết nhìn tay nhỏ bé trắng noãn trơn bóng của Tô Niệm Niệm khoát lên trên vai hắn, thì ngả ngớn cười nói: “Cô nương, xin tự trọng.”

Tô Niệm Niệm tức giận rút tay về, xoa xoa ở trên vạt áo, trừng mắt nhìn công tử Tây Tuyết một cái rồi rời khỏi.

Nào biết công tử Tây Tuyết giống như kẹo mè xửng lại quấn tới, cười nói: “Cô nương cũng là cao nhân ngoài cõi trần, nói vậy công phu cũng rất cao, có thể cho tại hạ lĩnh giáo một chút được không?”

Xem đi, kỳ thật nói dối cũng không khó, cái khó là mình nói dối rồi, lại phải tiếp tục nói dối nữa, Tô Niệm Niệm có chút hối hận khi nói giỡn với hắn, nhưng vì mặt mũi, đành phải cứng rắn nói:“Ngươi không biết sao, ta bị người khác ngược đãi một trận, võ công đã bị phế rồi a ! Đương nhiên , người trong giang hồ, trọng yếu nhất vẫn là hai chữ hiệp nghĩa, công phu chỉ là vật ngoài thân. . . . . .” Được rồi, kỳ thật những lời ta nói chủ yếu đều là lời nói dóc, nhưng bị ngược đãi là thật a, chân chính thật nha!

Công tử Tây Tuyết có chút khó tin: “Là ai dám đối đãi với cô nương như vậy? Vì sao hắn lại làm vậy?”

Mẹ kiếp, ngươi có thể để ta yên hay không! Tô Niệm Niệm cố dằn lại tính tình ăn nói bừa bãi của mình: “Ngươi vậy là không biết rồi, hắn làm vậy là vì muốn độc chiếm bí mật quan trọng của môn phái ta.” Trong tiểu thuyết võ hiệp đều nói như vậy mà, cho nên Tô Niệm Niệm nói dối cũng không sợ, nàng cơ bản còn không cần vận động đầu óc nữa.

Công tử Tây Tuyết phi thường phối hợp, tỏ vẻ kinh sợ một chút, sau đó hỏi: “Cơ mật gì?”

Tô Niệm Niệ không nể mặt mà nói: “Cái gọi là cơ mật, đương nhiên không thể tùy tiện nói cho người khác , vị đồng chí gay này sao ngươi lại thích bà tám như vậy, ngươi vẫn nên quay lại yêu thích tranh con vịt và lỏa nữ của ngươi đi thôi.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi. Bộ dáng kia, thật sự còn có thể dọa cho người bình thường sợ hãi.

Đáng tiếc công tử Tây Tuyết không phải là người bình thường, mà hai vị đang nấp ở sâu trong bụi hoa kia, cũng không phải là người bình thường.

Vì thế ba tên không bình thường cùng tụ tập lại, họp.

Tô Niệm Niệm cảm thấy mình nói dối quá chuẩn, nhưng ba vị này lại không nghĩ là nàng nói dối. Thật lâu sau Tô Niệm Niệm phát hiện, kỳ thật, dựa trên cơ bản nàng cũng không có nói dối.

Vì thế Phong Tịnh Minh với thói quen nghe lén cuộc nói chuyện của Tô Niệm Niệm, sau khi nghe lén xong, đầu tiên là kinh sợ. Hắn từ trong bụi hoa đi ra, đứng ở bên người công tử Tây Tuyết, nhìn bóng lưng càng ngày càng đi xa của Tô Niệm Niệm, khó tin nói:“Sao nàng chỉ nói sự thật với huynh?”

Công tử Tây Tuyết không thèm suy nghĩ, có chút tự hào, cười nói: “Đúng vậy, huynh không nghe nàng nói sao.”

Trữ Bích Huyền cũng tiến lại gần, lăp lại biểu tình, động tác cùng với ngôn ngữ giống Phong Tịnh Minh : ” Sao nàng chỉ nói sự thật với huynh?”

Vì thế công tử Tây Tuyết cũng học tập hắn lặp lại một lần: ” Đúng vậy, huynh không nghe nàng nói sao.”

Trữ Bích Huyền có chút bất mãn cùng cảm giác bị nhục: “Chúng ta trăm phương nghìn kế thử nàng rất nhiều lần, vậy mà nàng vẫn rất đề phòng, cẩn thận bọn ta.”

Công tử Tây Tuyết làm ra một bộ dáng lả lơi, đắc ý nói:“Chuyện này chỉ có thể nói là, ta đã mê hoặc nàng thành công.” Tuy đắc ý, nhưng hắn vẫn rất hoang mang như cũ, cách Tô Niệm Niệm nhìn vào mắt hắn, bộ dạng không giống bị mê hoặc, đúng rồi, nàng nhất định là xấu hổ khi biểu đạt tình cảm của mình, nàng còn là cô gái a, ít nhiều vẫn rất thẹn thùng, cô bé này rất kỳ quái, chắc muốn dùng phương thức kỳ quái để biểu đạt sự ngưỡng mộ đối của hắn. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy đã thông suốt sáng tỏ.

Phong Tịnh Minh thấp giọng lẩm bẩm: “Nói như vậy, nàng không có mất trí nhớ, nàng luôn luôn nói dối chúng ta?”

Trữ Bích Huyền đưa ra điểm đáng ngờ: “Nhưng nàng nói cho Tây Tuyết, cũng không phải giống như nói cho chúng ta biết sao, điểm này nàng nên biết chứ?”

Công tử Tây Tuyết cũng trầm tư: “Chẳng lẽ mị lực của ta quá lớn, khiến nàng mất lý trí?”

Hai người Phong Trữ đồng thời đều liếc mắt khinh bỉ nhìn Tây Tuyết một cái, bọn họ đương nhiên biết, hắn hay nói giỡn.

Phong Tịnh Minh lẩm bẩm nói: “Cô gái này, quả nhiên không đơn giản.”

Công tử Tây Tuyết đắc ý nói: “ Đương nhiên không đơn giản, ngay cả Phong trang chủ từ xưa đến nay luôn gian trá mà cũng bị nàng lừa gạt mà…, ta nói Phong Tịnh Minh, thanh danh lừng lẫy một đời của ngươi a, hắc..hắc…”

Trữ Bích Huyền lại nói: “Kỳ thật không có gì ngoài dự liệu, Tô cô nương vẫn là một người rất thú vị , tâm địa nàng cũng không xấu.”

Tây tuyết gật đầu đồng ý.

Ánh mắt của Phong Tịnh Minh lại càng thêm thâm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui