Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Một tiếng thở dài vô cùng ngân nga quanh quẩn trong phòng, cái loại âm điệu bảy phần giống quỷ, ba phần không giống người này làm cho ta sợ tới mức run lập cập, theo bản năng lui lại phía sau hai bước, lưng lập tức đập vào cánh cửa.

Lại là một trận tro bụi bay lên.

Lại là một tiếng thở dài sâu kín.

Này… đây là cái tình huống quỷ dị gì?

Cho dù biết giữa ban ngày dương khí đại thịnh sẽ không có quỷ mị gì xuất hiện, nhưng hai tiếng u thán này khiến ta nghe mà cả người phát lạnh, vì thế lấy hết can đảm tiên hạ thủ vi cường… hít sâu một hơi, sau đó bằng âm lượng lớn nhất hô lên: “Làm gì… người nào? !”

Âu Dương thiếu chủ ở ngay dưới lầu, cách không đến một trăm thước, không biết hắn có nghe được mà chạy tới đây hay không…

Tay phải huy động ống tay áo mãnh liệt lau nước mắt, đồng thời, tay trái cố gắng tự nhiên hết mức, lén lút sờ vào Bạo Vũ Lê Hoa Châm giấu bên hông —— may mắn trước khi xuất môn đã nghe lời người nào đó, mang theo cái này.

Người nọ dường như đi về phía này hai bước, đột nhiên lại dừng cước bộ, cười khẽ hai tiếng, mới nói: “Buông Bạo Vũ Lê Hoa Châm của cô xuống đi. Đã lâu không gặp, ta thiếu chút nữa thì quên trên người cô có thật nhiều cơ quan rồi.”

Y bảo ta buông thì ta buông chắc? Coi ta là con ngốc sao?

Không có cơ quan đó uy hiếp, nói không chừng y đã sớm xông lên bóp chết ta rồi, dù sao, cho dù xét theo phương diện nào mà nói, ta cũng là cùng phe với cừu nhân của y.

Người nọ là tiền nhiệm thiếu chủ của Duyệt Lai khách sạn, họ Nhạc tên Đông, mọi người đều quen gọi y là Nhạc Thiếu Đông.

Y vừa mở miệng nói chuyện, ta đã nhận ra rồi.

Trước khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, khi mà chúng ta còn có thể được xem là bằng hữu, ở gian khách sạn nho nhỏ tại Tây Vực kia, ta còn từng nói đùa với y, bảo bọn họ hợp thành một dàn nhạc, sau đó diễn xuất lưu động, cam đoan phòng bán vé chật ních.

Tuy rằng lúc ấy y vô cùng bất mãn với việc đường đường một thiếu chủ như y lại bị so sánh với ‘con hát’, nhưng giọng nói cực giàu từ tính cùng lực ảnh hưởng này, đúng là đã nghe qua sẽ rất khó quên, nếu ở hiện đại tuyệt đối sẽ trở thành thần tượng hàng ‘sao’, ta cũng tuyệt đối sẽ thực hâm mộ y.

Chỉ tiếc nơi này là Nam Tống, mà hiện tại… Chúng ta là địch nhân…

Âu Dương thiếu chủ mấy ngày nay trăm phương ngàn kế thận trọng, đơn giản chính là để đối phó với thế lực cũ của Duyệt Lai khách sạn.

Nhạc Thiếu Đông đột nhiên xuất hiện trong phòng chúng ta, không chút hoang mang sợ hãi như vậy, ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng y chỉ đến uống trà ôn chuyện cũ.

Tuy rằng không nên khiêu khích đối phương, nhưng tay ta cũng vẫn không rời vị trí.

“Ai nha nha, tiểu cô nương cô… thật đúng là không nghe lời a.”


Nhạc Thiếu Đông tựa hồ cũng không vì thái độ của ta mà nổi giận, ngữ điệu vẫn thập phần ôn nhu như trước, nhưng nghe vào tai, lại có vài phần không được tự nhiên khó hiểu.

Y cười hai tiếng, mới tiếp tục nói: “Không sao, đợi tới ban đêm cột cô vào giường, hảo hảo yêu thương một phen, ờ, lúc đó cô sẽ biết phải nghe lời thế nào…”

Người này là đang cố ý học Âu Dương thiếu chủ nói chuyện, lại còn vô cùng hạ lưu.

Rùng mình! Toàn bộ da gà trên người ta đều nổi hết cả lên. Nếu có thể, thật muốn hành hung y một phen.

Chỉ là… tình thế trước mắt, y mạnh hơn.

Ta cắn răng không hé lời, Nhạc Thiếu Đông cũng không bỏ qua, lại nói: “Không phải cô thích giọng này sao, tại sao giờ lại không hé răng rồi? Chắc là do ta chưa làm thật…”

Nói những lời cuối cùng, trong thanh âm đã tràn đầy oán độc.

Tuy rằng rất muốn nhảy dựng lên chỉ vào mũi y mắng to một trận cho bõ tức, nhưng mà…

Trước khi cứu viện đến, đừng kích thích bọn cướp, đừng kích thích bọn cướp, đừng kích thích bọn cướp —— đây là một điều quan trọng trong ‘Sổ tay con tin’.

Trong sổ tay còn nói, nếu có thể kéo dài thời gian thì hãy tận lực kéo dài càng lâu càng tốt.

Cho nên y muốn nói thì cứ để y nói đi…

Còn chưa suy nghĩ xong, Nhạc Thiếu Đông đột nhiên cười ha ha vài tiếng, “Đừng uổng phí tâm tư, tên gian phu của cô… lúc này tự thân hắn còn khó bảo toàn, làm sao có thể cứu được cô.”

Phía sau vẫn im ắng, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…

Cố gắng nén nỗi lo lắng trong lòng, ta cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng bâng quơ: “Thế nào là tự thân khó bảo toàn? Ta không tin ngươi có thể làm gì được hắn!”

Nhạc Thiếu Đông cười nhạo một tiếng, cũng không đáp lời.

Nghe tiếng bước chân thong thả không nhanh không chậm của y trong phòng, dáng vẻ ung dung như vậy, chẳng lẽ thật sự…

Trong lòng càng lúc càng bối rối, tro bụi lại từng trận từng trận bay vào mắt, cho dù có liều mạng dụi thế nào cũng không hết.

“Đừng lau, cô dùng sức như thế, mắt sẽ sưng lên, lại càng khó coi đấy.” Nhạc Thiếu Đông lại thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Đến âm phủ cũng sẽ thành một con quỷ khó coi, Diêm Vương gia thấy cô xấu, nói không chừng trực tiếp đá vào Súc sinh đạo, vậy thì biết làm thế nào?”


Ngừng lại một chút, lại nghe thấy y buồn bã nói: “Cô cho là ta đang mắng cô sao? Chỉ sợ không phải kẻ nào cũng có phúc khí làm súc sinh…”

Lời này nghe qua có chút cổ quái, nhưng ta đã không còn tâm tư mà suy xét nữa rồi.

Cho dù mắt không thấy rõ, ta cũng vẫn có thể hành động, cùng lắm thì cùng y đồng quy vu tận. Cho dù võ công của y cao tới mức có thể nháy mắt chém ta thành mười bảy mười tám đoạn, nhưng muốn tránh Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong căn phòng nho nhỏ này, cũng là tuyệt đối không thể…

Nắm chặt cơ quan bên hông, ta quay về phía Nhạc Thiếu Đông: “Ngươi đã làm gì với hắn?”

“Làm sao phải nóng vội như vậy? Yên tâm đi, xét giao tình ngày xưa giữa cô với ta, ta tất nhiên sẽ sớm đưa hắn xuống đó gặp cô.”

Nghe qua thì Nhạc Thiếu Đông cũng không thể xác định được tình huống của người đó lúc này?

Lấy trình độ tỉnh táo khi gặp chuyện của người đó, chỉ cần thoáng có chút dấu hiệu khác thường, hẳn là đều sẽ có phòng bị, cho nên… Ta có nên thử phá cửa mà ra hay không, cho dù không thể phá cửa thật, nhưng cũng sẽ có động tĩnh…

Vừa mới xoay người, còn chưa kịp làm gì, trước mặt đã vang lên tiếng cười lạnh của Nhạc Thiếu Đông: “Cô cứ quang minh chính đại đi ra ngoài là được.”

Ta không khỏi ngẩn ra, lại nghe y tiếp tục nói: “Vốn không định cho cô ra đi sớm như vậy, nhưng cô lại cố tình muốn thế, vậy thì không thể trách ta được rồi.”

Cái gọi là “Ra đi” … Có phải là cái mà ta đang nghĩ tới hay không?

Từ lúc vào phòng tới giờ, bất quá cũng chỉ ngắn ngủi vài phút.

Từ đầu đến cuối Nhạc Thiếu Đông luôn đứng cách ta một khoảng, không thể uy hiếp sự an toàn của ta, cho dù trong tay y có vũ khí gì đó có lực sát thương quy mô lớn, ít nhất cũng còn chưa lấy ra… Như vậy… đột nhiên y lại nói một cách chắc chắn như thế là có ý gì?

Trước khi mọi chuyện rõ ràng, ta cảm thấy ta không nên hành động thiếu suy nghĩ thì có vẻ tốt hơn.

Ta cứng đờ đứng tại chỗ đại khái làm cho Nhạc Thiếu Đông thực hưởng thụ, y cười hai tiếng, mới nói: “Cô ngoan ngoãn đứng ngốc như vậy … Cũng thế thôi.”

Con bà nó chứ!

Ngốc thì ngốc, ai sợ ai a!

Bất quá, hiện tại việc cấp bách là phải giải quyết chuyện đôi mắt.

Cũng may Nhạc Thiếu Đông cũng không tiến thêm bước nào nữa, để mặc ta tự mình đứng đó đấm ngực dậm chân, đón gió rơi lệ.


Tốn mất cả lít nước mắt, cảm giác đau đớn trong mắt mới xem như từ từ giảm xuống.

Tầm nhìn vốn mơ hồ lúc này mới dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Trong nháy mắt nhìn thấy rõ ràng kia, ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngay sau đó cũng rất muốn chửi ầm lên —— ngươi là xác ướp Ai Cập mới xuyên tới đây sao?

Trong mùa hè nóng bức tới mức ngay cả đám cún cũng hận không thể cởi hết lông ra được, Nhạc Thiếu Đông cư nhiên dùng một miếng vải đen che kín toàn thân từ đầu tới chân không một kẽ hở, duy nhất chỉ lộ ra cặp mắt tinh quang bắn bốn phía.

Nếu không phải giọng nói của y có điểm đặc biệt, một ‘vật thể hình người’ như vậy xuất hiện trước mắt, đánh chết ta cũng không nhận ra được là ai.

Nếu không phải do y có đam mê Cosplay xuyên thời đại, vậy thì trang phục này nhất định là có nguyên nhân gì…

“Sao thế? Cảm thấy bộ dạng ta không bằng… tên gian phu kia của cô?”

Mấy chữ cuối cùng, Nhạc Thiếu Đông cơ hồ là cắn răng hung tợn nhổ ra, tuy rằng gương mặt y bị che kín không nhìn thấy biểu tình, nhưng ánh mắt này vẫn khiến cho người ta cảm thấy âm lãnh không rét mà run.

Nói lại, cho dù y không che mặt cũng kém xa Âu Dương thiếu chủ—— đương nhiên ta còn chưa đến mức giáp mặt nói ra sự thực này mà kích thích y, vì thế cố gắng chuyển đề tài:

“Hôm nay… Thời tiết thật đúng là nóng a…”

Khụ khụ, không phải ta rất nhàm chán, mà là xét tình trạng nguy hiểm hiện giờ, cho dù ta có nói gì cũng có thể khiến y nghĩ tới thâm cừu đại hận giữa y và Âu Dương thiếu chủ, cho nên chỉ có nói chuyện thời tiết là an toàn nhất.

Chỉ là… chết nỗi loại chuyện nhàm chán này cư nhiên cũng có thể chọc tới thần kinh biến thái của Nhạc Thiếu Đông, y nghe vậy lại ngửa đầu phá lên cười ha ha, “Đúng là trời nóng, càng nóng càng tốt!”

—— Cho dù là chủ tiệm bán quan tài nhìn thấy thi thể cũng không vui như y bây giờ a!

Chỉ là, tuy rằng đang cười, trong thanh âm kia lại tràn đầy vẻ thê lương ngoan tuyệt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Nói thực ra, ta mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó rất không ổn, lại nhất thời không nghĩ ra được, cảm giác bất an trong lòng bành trướng chưa từng có …

Không biết từ khi nào, tiếng cười trong phòng đã ngừng, ánh mắt Nhạc Thiếu Đông nhìn về phía ta càng thêm âm ngoan, nhưng khi mở miệng, thanh âm lại nhu hòa vô cùng.

“Cô chớ sợ, chỉ cần ngoan ngoãn bỏ hết quần áo ra, ta sao bỏ được cô…”

Ta đầu tiên là bị y khiến ghê tởm phát run lên, sau đó đột nhiên ý thức được một chuyện —— người này cũng không phải muốn làm gì với ta thật, như vậy, y nói những lời này mục đích hiển nhiên chỉ có thể là…

Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, lại nghe Nhạc Thiếu Đông ha ha cười, nói: “Nghe được những lời như vậy còn có thể nhẫn được, mắt cũng không chớp, hô hấp cũng không loạn…” Nói tới đây, hắn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Âu Dương công tử, ở trên nóc nhà nghe đã lâu, còn chưa vừa lòng?”

Tuy rằng biết cách trần nhà không thể nhìn được gì, ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, lại đón nhận ánh mắt chê cười của Nhạc Thiếu Đông.

“Nha đầu kia tư sắc tuy là thường thường, nhưng cũng đã được ngươi thử qua đã lâu, hẳn là cũng rất có tư vị, a, đúng rồi, ngươi có muốn chính mắt nhìn ta cùng nàng diễn xuân cung sống trợ hứng…”


Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng quát: “Gã này thật sự là không thể nói đạo lý, Tĩnh ca ca, chúng ta đi xuống đuổi hắn đi!”

Ngay sau đó liền nghe được một giọng nam hàm hậu quen thuộc đáp: “Được!”

Rồi sau đó…

Một tiếng cười dài từ hành lang phía sau truyền đến: “Nhạc Đông, cho dù ngươi có dùng mọi cách châm ngòi, cũng chỉ vô dụng mà thôi, nương tử nhà ta sao có thể trúng kế ly gián của ngươi?”

Ta bị Âu Dương thiếu chủ nói hơi hơi xấu hổ một chút.

Trên thực tế xác thực vừa rồi ta có chút dao động, không biết hắn có ham mê xem người khác XXOO hay không…

“Không biết có phải lúc Âu Dương công tử diệt toàn gia ta trên dưới ba mươi người, cũng trấn định như vậy?”

Tầm mắt Nhạc Thiếu Đông lướt qua đỉnh đầu ta, thẳng tắp bắn về phía ván cửa ta dựa vào, oán độc phẫn uất trong mắt quả thực giống như có thể khoét một cái lỗ trên ván cửa, khiến ta nhìn mà không tự chủ được rùng mình một cái.

“Nhạc gia ngươi quản lý Duyệt Lai khách sạn, những năm gần đây đã hủy bao nhiêu gia tộc, có cần ta phải gọi người đem sổ sách ra tính thay ngươi không? Ta mặc dù không rảnh rỗi thay trời hành đạo, nhưng nếu có kẻ tới cửa tìm chết, thuận tay đưa hắn một đoạn đường… cũng không phiền toái lắm.”

Thanh âm Âu Dương thiếu chủ không nhanh không chậm từ phía sau vang lên.

Tuy rằng cách một tầng ván cửa, nhưng biết hắn đang đứng phía sau ta… lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều…

Ân oán giữa Bạch Đà sơn cùng Duyệt Lai khách sạn, ta có biết.

Chẳng những biết, lại còn xui xẻo bị cuốn vào ngay từ đầu.

Vốn dĩ ta cùng Âu Dương thiếu chủ là hai kẻ cả đời cũng không có khả năng cùng xuất hiện, lại bởi vì hắn bị Duyệt Lai khách sạn hạ ‘Xuân dược’ trong truyền thuyết mà bị bắt đi làm ‘Giải dược’.

Tuy rằng cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì, bình an qua cửa, nhưng mà… Có vẻ từ lúc đó, ta bắt đầu không ngừng bị cuốn vào vô số sự kiện giang hồ gió nổi mây phun muốn ngừng mà không được…

Nói như vậy, đúng là ta nên chặt hai chân Nhạc Thiếu Đông để trả thù mới phải.

Được rồi, trở lại chính đề.

Đơn giản mà nói chính là Duyệt Lai khách sạn định châm ngòi Hồng giáo cùng Bạch Đà sơn đánh nhau sau đó ngư ông hưởng lợi… lại chưa toại, ngược lại, lại bị hai bên liên thủ trả thù tới rối tinh rối mù, chẳng những ý đồ phát triển thế lực ở Tây Vực bị hủy, ngay cả sản nghiệp cũng rơi vào tay Bạch Đà sơn.

Thế gian này có kẻ nào cam tâm hai tay dâng tặng cơ nghiệp của mình, cho nên một đường từ Trung Nguyên đến Giang Nam này, những trận chiến phạm vi nhỏ hẹp như tao ngộ đầu đường cho tới những vụ thảm sát quy mô lớn ngay cả Kim Luân pháp vương cũng tới trợ trận nhiều vô số, tới giờ vẫn chưa ngừng lại.

Duyệt Lai khách sạn từ trong ra ngoài đương nhiên đều không sạch sẽ, bàn tay Âu Dương thiếu chủ cũng đã vấy không ít máu.

Chỉ là… Cho dù như thế nào, trong lòng ta cũng vẫn luôn thiên vị hắn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận