Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Ta vẫn biết, trong cuộc sống, con người có rất nhiều cuộc gặp gỡ.

Cho dù chúng ta đứng lại, hay tiếp tục đi về phía trước, sẽ luôn luôn không ngừng gặp được những người khác nhau.

Có những lúc, chúng ta gặp được bằng hữu, có lúc lại gặp phải kẻ địch, cũng có lúc, chúng ta lại gặp được…những người không biết nên phân loại như thế nào.







Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì ta cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó ta cư nhiên… lại gặp đại thúc cùng Ích Tây Gia Thố trong biệt viện Bạch Đà sơn!

Nếu nói lúc đầu gặp được Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung vui vẻ ở ngoài cửa biệt viện… chuyện này khiến ta để ý, ngoài ra còn có một tia kinh hỉ, vậy thì hành vi xoay người bỏ chạy của hai người các nàng lúc vừa nhìn thấy ta, làm cho ta có cảm giác… lòng tự trọng thực bị tổn thương!

Có nói thế nào đi chăng nữa, chẳng qua ta cũng chỉ ở trong núi có mấy tháng, hẳn là không đến mức biến thành cái bộ dạng quỷ quái kinh thiên động địa gì đi, các nàng cư nhiên lại bị dọa tới như vậy…

Này… có phải hơi quá đáng hay không a!

Không biết gió lạnh từ đâu cuốn bụi đất sưu sưu thổi qua bên người.

Ta đứng ở cửa biệt viện, ngây ra như tượng đá.

Bất quá chỉ khoảng ba mươi giây sau, nhìn thấy bốn người vẻ mặt hưng phấn từ biệt viện chạy ra, ta biết là ta hiểu lầm người ta rồi.

Hóa ra Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung không phải bị ta dọa chạy, mà là quay lại tìm hai người… Nói như thế nào nhỉ… hai người mà ta quen thuộc tới…

Này xem như lấy thêm can đảm? Kéo da hổ làm cờ lớn ? Hay là ta quả thực có chỗ nào kì quái vui buồn lẫn lộn rồi?

[Kéo da hổ làm cờ lớn: tỏ ý hăm dọa người khác]

Nhưng mà, vừa rồi ở trên trấn cũng gặp qua vô số người, hoàn toàn không có thái độ như vậy a.

Ta còn đang cân nhắc chuyện này, đại thúc vẻ mặt như tỏa sáng đã vọt tới trước mặt ta, vươn hai bàn tay to giống như quạt hương bồ túm lấy bả vai ta mà lay cật lực.

“Tiểu nha đầu, ngươi không có việc gì, ngươi quả nhiên không có việc gì, thật sự là quá tốt!”

Kỳ thật ta vốn có rất nhiều lời muốn nói với đại thúc, tỷ như… Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ như… sau khi chúng ta nhảy xuống vực, y và đám giả lạt ma ra sao, tỷ như… vì sao y lại ở chỗ này?

Nhưng bị y lay kịch liệt như vậy, tất cả những lời muốn nói đều bay lên chín tầng mây.

Ta theo bản năng, giống như vô số lần trước đây, quay đầu nhìn về phía Ích Tây Gia Thố đang mỉm cười đứng bên cạnh đại thúc để xin giúp đỡ.

Sau đó, Ích Tây Gia Thố cũng như vô số lần trước đây, mỉm cười cứu ta ra khỏi ‘ma trảo’ của đại thúc.

Ánh mắt lướt qua khe hở giữa đại thúc cùng Ích Tây Gia Thố, còn có thể đủ tinh tường nhìn được vẻ mặt vui sướng của Thanh Dung cùng Khách Ti Lệ, đó là… vẻ vui sướng chân thực, tuyệt đối không thể nhìn lầm.

Không biết vì sao, nơi nào đó trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại.

Mọi người đều còn sống… Thật tốt…

Trong sự kích động tru lên của đại thúc, Ích Tây Gia Thố tao nhã bình tĩnh mỉm cười, Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung vì mừng quá mà ôm nhau khóc, màn tuồng có tên ‘Gặp lại’ rốt cuộc hạ màn trước cửa biệt viện Bạch Đà sơn.

Gió lạnh tháng mười hai thực hợp thời thổi qua bên người, nhắc nhở chúng ta thời gian và địa điểm này không thích hợp cho việc ôn lại chuyện cũ.

Khách Ti Lệ cười duyên đón lấy dây cương trong tay ta, “Tiểu muội muội, muội đi vào trước cùng Thanh Dung bọn họ đi, ta gọi người tới dắt ngựa của muội vào chuồng chăm sóc.”

Ta sửng sốt sửng sốt, chưa kịp nói gì đã bị Thanh Dung kéo vào trong, quen cửa quen đường, đi vào tiểu viện ta đã từng ở một thời gian.

Đại thúc ở phía sau chúng ta liều mạng vẫy tay. “Tiểu nha đầu, ngươi nghỉ ngơi trước đi, buổi tối chúng ta lại tới tìm ngươi!”

Ách… Buổi tối? Ta vốn không định ngốc ở đây lâu đến vậy a.

Vì sao tình hình… lại hoàn toàn phát triển ngoài dự kiến của ta?

Thẳng đến khi Thanh Dung bưng trà bánh, cùng Khách Ti Lệ cười đi vào, ta mới nhớ ra, cái chuyện muốn nói từ lúc mới gặp mà nửa chừng bị ngắt lời là chuyện gì.

“Cái kia…” Ta thanh thanh cổ họng, “Xin hỏi Âu Dương thiếu chủ có ở đây không?”

Có thể nhìn thấy đại thúc bọn họ, đúng là vui mừng ngoài ý muốn, nhưng mà trước lúc đến, ta cũng không biết bọn họ ở đây. Ta vốn chỉ là… muốn tìm Âu Dương Khắc đòi lại kim đao của ta mà thôi.

Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, lúc này Thanh Dung mới cười đáp: “Thiếu chủ không ở đây đâu.”

Nếu có thể, đại khái ta cũng “phất ống tay áo, bước đi không có nửa điểm chần chờ” rồi, nhưng mà kim đao… cho dù thế nào cũng phải đòi lại mới được a.

“Kia… khi nào thì hắn trở về?” Nếu không quá lâu, ta nghĩ ta có thể đợi một chút.

Thanh Dung lắc lắc đầu: “Thiếu chủ lần này là đến Trung Nguyên du lịch, cho nên không biết trước ngày về.”

Ta thật sự rất muốn cho tên Âu Dương Khắc một trận.

Đồng thời thực sự sám hối vì mình đã đem kim đao phó thác cho một kẻ như thế. Cho dù hắn cho rằng ta đã chết, có chút lương tâm thì cũng nên tới thảo nguyên giúp ta chuyển ‘di ngôn’ chứ.

Nhưng mà hắn cư nhiên đi… Trung Nguyên?

Đại khái là vẻ dữ tợn trên mặt ta quá mức rõ ràng, cho nên Khách Ti Lệ lập tức tiếp lời nói: “Nhưng mà thiếu chủ phân phó qua, nếu tiểu muội muội tới tìm người, cần phải lập tức truyền tin cho người a.”

Ách? Sao hắn lại biết… ta còn sống?

Dù sao ngày đó chính tai ta đã nghe được Lý Lưu Phong nói với Âu Dương Phong ta chết thê thảm thế nào cơ mà…

Vừa sửng sốt như vậy, Khách Ti Lệ đã cười khanh khách. “Thì ra tiểu muội muội vội vã muốn gặp thiếu chủ như vậy a, chúng ta lập tức đi truyền tin…”

Ta bị nàng cười đến tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên, tuy rằng quả thật là vội vã muốn gặp Âu Dương Khắc, nhưng mà ta có thể thề với trời, tuyệt đối không phải cái loại lý do mà các nàng nghĩ a!

“Cái kia…” Ta nuốt một ngụm nước miếng, muốn giải thích, “Ta chỉ là tới lấy một thứ, có một thứ rất quan trọng đã đưa cho hắn, cho nên…”

Uy! Khách Ti Lệ, thái độ của ngươi là thế nào a! Cái kiểu cười ái muội “Giải thích chẳng khác nào che dấu, che dấu chẳng khác nào gian tình” này, thật sự làm cho người ta thực vô lực a.

Nhưng Thanh Dung lại có chút suy nghĩ gật gật đầu, sau đó nghiêm trang hỏi ta: “Hoa cô nương, thứ mà cô nói có phải là… một thanh kim đao?”

Ta lập tức gật đầu như băm tỏi.

Nếu lúc Âu Dương thiếu chủ đi, để lại nó ở đây, ta có thể trực tiếp cầm chạy lấy người, không cần phải đối mặt với hắn nữa, vậy quả đúng là chuyện không thể tốt hơn rồi.

Nhưng câu tiếp theo của Thanh Dung lập tức phá tan ảo tưởng của ta.

“Thanh kim đao kia, ta nhớ rõ nhìn thấy thiếu chủ mang theo bên mình, đúng không?” Nàng hơi hơi nghiêng đầu trưng cầu ý kiến Khách Ti Lệ, Khách Ti Lệ gật gật đầu khẳng định.

Được rồi, nói cách khác… Cho dù có thế nào, ta cũng phải chờ tới khi Âu Dương thiếu chủ hiện thân mới được sao?

Ta đang uể oải, Khách Ti Lệ lại che miệng nở nụ cười, “Thì ra thanh kim đao kia là của tiểu muội muội a.”

Đột nhiên có loại dự cảm xấu từ đáy lòng trồi lên, làm cho ta không tự giác rùng mình một cái.

“… Khó trách thiếu chủ coi như bảo bối, một khắc cũng không rời khỏi người.”

Thanh Dung cũng cười theo, ánh mắt hai người nhìn ta… quả thực là ái muội nói không nên lời.

Mặc dù có thể cảm giác được hai nàng nói ra những lời này cũng không phải có ác ý gì, nhưng… ta vẫn không thích chuyện không liên quan tới mình mà lại bị người ta kéo vào… Cho nên…

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng các nàng, nói từng chữ: “Ta nếu có nửa điểm không an phận đối với thiếu chủ các cô, sẽ chết không có chỗ chôn!”

Những người ở niên đại này, vẫn thực coi trọng lời thề.

Cho nên khi nhìn thấy Thanh Dung vẻ mặt kinh hoảng vội che miệng ta, liên tục nói ‘đồng ngôn vô kỵ’, nói thế nào thì trong lòng cũng không phải là không cảm động.

[đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ nhỏ không cần kiêng dè cố kỵ]

Chỉ là… Các nàng vì sao lại muốn nói những lời này, dụng ý là thế nào?

Ta nhìn chằm chằm Khách Ti Lệ, nàng nhẹ thở dài một hơi, ngồi xuống đối diện ta. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc như vậy, hoàn toàn khác biệt với vẻ vui cười, tức giận lúc bình thường.

“Hoa cô nương…” Nàng mở miệng liền sửa lại xưng hô, “… Ngày ấy tại biệt viện này, tuy là trúng độc không thể động đậy, nhưng thần trí vẫn rất thanh tỉnh. Cô vất vả cứu tính mạng hai người chúng ta như thế nào, chúng ta vẫn ghi tạc trong lòng.”

“Ta… ta chỉ là kéo hai người các cô ra ngoài mà thôi…”

Tuy rằng lúc đó bỏ các nàng lại trên đường là chuyện bất đắc dĩ, nhưng chuyện này vẫn làm cho ta thực áy náy, may mắn… các nàng đều không có việc gì…

Vẻ mặt Khách Ti Lệ hiện lên một nỗi buồn sâu sắc, “Ngày ấy trong biệt viện từ trên xuống dưới tổng cộng một trăm ba mươi tám người, chỉ có hai người chúng ta giữ được mạng sống…”

Thanh Dung đã cúi đầu nức nở bên cạnh.

Lòng ta run lên, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, thì ra… đã chết nhiều người như vậy?

“Nếu không phải Hoa cô nương kéo chúng ta ra ngoài, sợ là chúng ta lúc này đã trở thành cô hồn dã quỷ, chết không nhắm mắt rồi. Cho dù lúc trước có nhiều chỗ có lỗi với cô, nhưng nếu lúc này còn có ý muốn làm hại cô, vậy thực không bằng súc sinh heo chó rồi.”

Nàng ngừng lại một chút, lại nói: “Hoa cô nương, cô chẳng những đã cứu chúng ta, còn cứu thiếu chủ, ngay cả lão chủ nhân nghe thiếu chủ nói xong cũng cực cảm kích cô. Chúng ta lại thấy thiếu chủ ngày ngày cầm kim đao ngẩn người, mới đầu còn không biết kim đao kia là vật cô tặng…”

Ta lập tức thốt lên, “Ta không tặng cho hắn!”

Nàng gật gật đầu, lại không để ý tới ta, nói tiếp: “… Sau chúng ta khéo léo hỏi thăm, lại biết cô chưa chết, liền không khỏi có hy vọng. Hôm nay chính mắt nhìn thấy cô bình an, trong lòng rất là vui mừng, cho rằng cô đối với thiếu chủ cũng có tình, cho nên khi nói chuyện không đúng mực, không nghĩ tới ngược lại, lại hại cô phải phát lời thề độc…”

Khóe miệng ta không tự giác run rẩy, nữ nhân thời này quả thực hiền lành a, chủ động dẫn mối cho nam nhân nhà mình… Nên nói là Âu Dương thiếu chủ rất có phúc khí sao?

Chỉ là ta trêu ai chọc ai rồi, vì sao lại trở thành đối tượng bị dẫn mối?

Loại chuyện này thật sự là làm cho người ta nghĩ đến cũng rùng mình a.

Khách Ti Lệ thấy ta không hé răng, lại tiếp tục nói: “Hoa cô nương nếu để ý tới chuyện hậu cung cơ thiếp của thiếu chủ quá đông, hai người chúng ta có thể đảm bảo các nàng tuyệt đối chưa từng thị tẩm; nếu là để ý hai người chúng ta…” Nàng hé miệng cười, “… Này nên để thiếu chủ tự mình nói với cô thì hơn?”

Vấn đề là… Ta một chút cũng không muốn nghe Âu Dương thiếu chủ nói về cơ thiếp cùng chuyện thị tẩm này…

Cho dù kỳ thật chân tướng là hắn liệt, thì cũng chẳng có nửa điểm quan hệ với ta a…

Ta thật sự là không muốn tiếp tục dây dưa tới chuyện này nữa, quyết định tốc chiến tốc thắng. Vì thế trước khi Khách Ti Lệ lại mở miệng, vô cùng khẩn thiết nhìn nàng.

“Cám ơn ý tốt của hai người, ta thật sự đón nhận rồi. Nhưng mà… Thiếu chủ nhà các cô đối với ta, ta đối với thiếu chủ nhà các cô, tuyệt đối đều không có nửa điểm tình yêu nam nữ! Nếu các cô không tin, ta còn có thể phát liền mười cái thề độc để chứng minh…”

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.

Sau một lúc lâu, Khách Ti Lệ mới thở dài một hơi, nói: “Nếu là như thế, là chúng ta đi quá giới hạn rồi, mong rằng Hoa cô nương bao dung.”

Thanh Dung ở một bên muốn nói lại thôi, ta chỉ làm bộ như không thấy.

Lại nói chuyện tào lao một hồi, mới tiễn bước được hai vị vẻ mặt ảm đạm kia.

Ta thở dài thật sâu, suy sụp ngã xuống giường.

Ta cá là nhất định lúc Âu Dương thiếu chủ cầm kim đao suy nghĩ tuyệt đối không liên quan gì tới ta, hơn phân nửa là hắn đang tự hỏi nên lợi dụng thanh kim đao này để lôi kéo các thế lực ở Mông Cổ như thế nào đi, tỷ như… Đà Lôi.

Ngày đó lúc ở thạch thất giao “Di ngôn” cho hắn, không cẩn thận nói ra ‘tứ ca ta là con thứ tư của Thành Cát Tư Hãn’, thực là làm cho người ta ORZ, thông minh như hắn, sao có thể không đoán được thân phận của ta.

Con gái của Thành Cát Tư Hãn… một người khá là có giá trị lợi dụng, nếu nói là hắn không có suy nghĩ gì thì thực không thể tưởng tượng được.

Quả nhiên ở cùng một chỗ với loại người có thể chất phiền toái, kết quả cũng sẽ là càng ngày càng gặp nhiều phiền toái a.

Chờ lấy lại kim đao, ta nhất định sẽ dùng vận tốc ánh sáng mà tránh xa…đúng, nhất định!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui