Xuyên Qua Thành Kim Phu Nhân


Nhìn thân ảnh Tiết Dương biến mất trong hoa viên, Thu Tứ đi lên trước hỏi:
" Cái điểm tâm đó, thần kỳ như vậy sao? "
Nhìn xem, ở đây có người thành thật.

Lâm Nhược Vân không khỏi trầm mặc một lát, mới nói:
" Thiên cơ, không thể tiết lộ"
Vẻ mặt Thu Tứ nghiêm túc, suy tư một trận, vẫn là bộ dáng nghe không hiểu, còn muốn hỏi, Lâm Nhược Vân đứng dậy đánh gãy lời nàng:
" Ngồi có chút mệt, trở về thôi.

Xem A Ly có hay không cần hỗ trợ."
" Tốt, phu nhân"
Ra khỏi hoa viên, đi trên đường lát đá tới chủ điện, Lâm Nhược Vân xa xa thấy hai thân ảnh cùng hướng ra ngoài điện.
" Như thế nào để một mình Tử Hiên tiễn khách"
Lâm Nhược Vân nhìn hai thân ảnh, có chút nghi hoặc hỏi:
" Kim Quang Thiện đâu? "
Thu Tứ đối với việc Kim phu nhân kêu thẳng tên tông chủ, đã thấy nhiều nên không trách, đi lên trước trả lời:
" Tông chủ, lại đi Tầm Phương Các..."
Lâm Nhược Vân nhíu nhíu mày:
" Hắn như thế nào lại chạy tới địa phương kia, đoạn thời gian trước khổng phải hắn không đến nữa rồi sao? "
" Nghe nói là đầu bảng của Tầm Phương Các, không biết vì sao có một đoạn thời gian đóng cửa, được xưng là muốn tu thân dưỡng tính.

Hôm nay mới lại ra tiếp khách, tông chủ vừa nghe tin tức này liền qua...."
Đóng cửa không mở, tu thân dưỡng tính? Trực giác nói cho Lâm Nhược Vân biết, vị đầu bảng này không đơn giản.
" Gọi người đi đem Kim Quang Thiện túm trở về.

Trong khoảng thời gian này nhìn hắn nhiều chút, không được để hắn chạy đến chỗ kia.

"
Lâm Nhược Vân nói, nàng không hy vọng đồ vật kia của Kim Quang Thiện sẽ cấp cho Tử Hiên cùng A Dao nhiều ra cái đệ đệ muội muội gì đó, sốt ruột.

..........
Kim Quang Dao vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, liền thấy bên trong vươn ra hai cái đầu nhỏ, tìm tòi tìm tòi.
" A Uyển, Cảnh Nghi? "
Kim Quang Dao có chút nghi hoặc lên tiếng gọi.
Hao cái thân ảnh vừa nghe liền biết đã bị phát hiện, run run rẩy rẩy từ phía sau trụ môn đi ra:
" Liễm Phương Tôn "
" Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì? "
Kim Quang Dao hỏi.
"...!Ngụy tiền bối nói, canh giờ này Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm không...!Bọn con, tới thử một lần.

"
Lam Cảnh Nghi cúi đầu, ấp úng nói.
"....!"
Không hổ là Ngụy Vô Tiện a...!Kim Quang Dao suy tư một trận, ôn thanh khuyên nhủ:
" Mặc kệ có hay không cấm, tốt nhất vẫn là không cần nếm thử, nếu để Lam lão tiên sinh biết, muốn phạt các ngươi thì sao.

Nên nhớ Gia Quy.

"
" Đã biết.

"
Kế hoạch muốn trộm trốn ra khỏi cửa bị phát hiện, hai cái tiểu bằng hữu cũng không có hứng thú muốn thử lần nữa, an tĩnh đáp ứng rồi đi vào.
" Đúng rồi, Liễm Phương Tôn.

"
Lam Cảnh Nghi đột nhiên nhớ tới:
" A Uyển, hắn hiện tại tên là Lam Tư Truy.

là Ngụy tiền bối đặt cho.

Bất quá nghe nói là lúc trước Hàm Quang Quân lên trên giấy.

Ngụy tiền bối thấy được liền định ra...!"
Tư Truy, Kim Quang Dao ở trong lòng suy nghĩ một chút, nói.
" Tên rất êm tai.

"
Lam Tư Truy nghe thấy khích lệ, ngẩng đầu mỉm cười nói.
" Cảm ơn Liễm Phương Tôn.

"
Hai người hướng Kim Quang Dao thi lễ, liền xoay người về Lan thất.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.

Tế Quỷ (Tế Ma)
3.


Khó Dỗ Dành
4.

Sau Xuyên Ác Nữ Ngày Đêm Dính Lấy Ta
=====================================
Cảm thấy đi đã đủ xa, Lam Cảnh Nghi túm lấy tay áo Lam Tư Truy, ở bên tai hắn nhỏ giọng hỏi
" Tư Truy a, Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn sẽ không phải là đạo lữ đi? "
" Ngươi đang nói cái gì a...!"
Lam Tư Truy hiển nhiên là rất khiếp sợ.
" Ngươi xem a, lúc trước Ngụy tiền bối cùng Hàm Quang Quân cùng nhau đi săn đêm.

Số lần Liễm Phương Tôn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ so với Ngụy tiền bối còn nhiều hơn.

Nếu Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối đẫ kết thành đạo lữ, vậy Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn, nên kết thành đạo lữ mới phải! "
Lam Cảnh Nghi phân tích đạo lý rõ ràng, Lam Tư Truy nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật gật đầu.
" Nhưng thật ra có lý...!"
Thính lực của tu sĩ vốn vượt qua thường nhân, huống chi là bát diện linh lung Liễm Phương Tôn.

Một phen lời nói này của hai người, Kim Quang Dao ở phía sau nghe rõ ràng rành mạch.

Sắc mặt của hắn hơi giật giật: Quản nhiên vẫn là hài tử, sẽ có ý nghĩ như vậy...!kết làm đạo lữ, việc này nếu để nhị ca nghe được, sợ là sẽ cảm thấy hoang đường...
" A Dao, như thế nào lại đột nhiên đến đây? "
Lam Hi Thần nhìn người đẩy cửa bước vào, liền đứng dậy nghênh đón.
Kim Quang Dao cười, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp tinh xảo, đưa qua.
" Kim Lân đài mới làm ra điểm tâm mới, nghĩ đem đến cho nhị ca dùng thử.

"
Lam Hi Thần vui sướng đón lấy, đem người đưa đến chỗ ngồi, nói:
" Làm phiền A Dao chạy vội một chuyến rồi.

"
Kỳ thật cũng không phải là chuyên chạy tới đưa điểm tâm này.

Kim Quang Dao vẫn là bộ dáng cười khanh khách, không trả lời.
" A Dao gần đây không có nhiều sự vụ nặng nề như vậy, có thể nhân dịp này hảo hảo nghỉ một chút, đừng để chính mình mệt như vậy.


"
Lam Hi Thần vừa nói, một bên trộm đánh giá bộ dáng của Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao biết lời nói của Lam Hi Thần muốn biểu đạt cái gì.

Mấy ngày nay Kim Quang Thiện bắt đầu giao một ít sự vụ của Kim thị, dùng và phương thức cao điệu giao cho Kim Tử Hiên xử lý, ý vị trong đó mọi người đều biết.
" Đúng vậy, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Cũng có thể, đến thăm nhị ca nhiều chút.

"
Thần sắc Kim Quang Dao như thường, giương mắt nhìn Lam Hi Thần nói.
" Ân, A Dao có thể đến thăm nhiều cũng hảo.

"
Lam Hi Thần nói.
" Có những lời này của nhị ca đệ liền an tâm rồi, đến lúc đó nhị ca đùng che đệ phiền là được.

"
Kim Quang Dao nghe ra được, Lam Hi Thần là muốn an ủi chính mình.

Bất quá kỳ thực hắn không có để ý chuyện như vậy.

Hoặc là nói, hắn đã sớm dự liệu đến việc Kim Quang Thiện sẽ làm chuyện như vậy.

Lan Lăng Kim thị, sau lưng có quá nhiều rắc rối phức tạp.

Kim Quang Thiện hiện giờ đem một ít sự vụ bên ngoài giao cho Kim Tử Hiên, nhưng sau lưng, những sự tình đó không thể đem ra ngoài ánh sáng, hắn còn trăm triệu không nghĩ đến việc Kim Tử Hiên đã sớn biết những chuyện như vậy...
Tựa như lần này Kim Quang Dao rời khỏi Kim Lân đài, không chỉ vì tới đưa điểm tâm, thuận đường, còn muốn thay Kim Quang Thiện giải quyết một ít tiểu tiên gia không nghe lời....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận