Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Editor: Tifffany’s sister = Heo
------------​
Tô Đát Kỷ mỉa mai nở nụ cười, thở dài nói: "Thực là, dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót a, lần trước trong tiệc mừng thọ của đại vương, phi tiên vũ cũng thực là quá rêu rao, aiz, là tỷ quá mức nóng vội, chuyện lần trước, tiện nhân Khương hậu kia ở phía hậu đài, nên nàng thấy được chút manh mối, không gì là không thể."
Bạch Ngọc Khuyết nhất thời cả kinh, nói: "Nếu nàng hoài nghi thân phận của chúng ta, rồi thỉnh Khương Tử Nha tới, nhất định muốn mượn đao giết người, Khương Tử Nha trong thời gian ngắn sẽ không làm khó dễ muội, nhưng vạn nhất hắn thấy được chân thân của tỷ tỷ, nhất định sẽ không bỏ qua cho tỷ, làm sao bây giờ?"
Thần sắc xinh đẹp của Tô Đát Kỷ ngưng lại: "Không cần lo lắng, lần này đi Đại Hoang Sơn, tỷ đã đem tình cảnh của chúng ta bẩm với Nữ Oa nương nương, nàng đưa cho chúng ta cái này —— "
Nói xong, từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm cổ màu đỏ, đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Khuyết, nói tiếp: "Cái này gọi là Ẩn Nguyên Trâm, một khi đeo nó vào, cho dù Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình đến, cũng không thể nhìn thấu nguyên hình của chúng ta, thêm vào đó, đại vương bây giờ đối với tỷ, cũng coi như cực kỳ sủng ái, Khương tiện nhân kia dù có hoài nghi, nhưng nếu không tìm được chứng cứ rõ ràng, nàng cũng không có can đảm làm gì ta."
Bạch Ngọc Khuyết cầm "Ẩn nguyên trâm" tỉ mỉ nhìn một hồi, chỉ cảm thấy trâm này hình thức cổ điển, căng bóng láng mịn, trong đó có hai chuỗi ngọc óng ánh, kết lại thành giọt nước. Ngoại trừ khá cổ kính một chút, không khác gì một cái trâm bình thường, căn bản không nhìn ra cái gì huyền cơ, Bạch Ngọc Khuyết thầm than, Nữ Oa nương nương này giàu nứt vách đổ tường, ngay cả cây trâm gài tóc đều có uy lực mạnh mẽ như vậy.
Tô Đát Kỷ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng về Bạch Ngọc Khuyết nói: "Tiểu Ngọc, tỷ vốn xin Nữ Oa nương nương ban cho muội một cái bảo vật hộ thân, nhưng nương nương nói muội tự có cơ duyên, bây giờ nhìn lại, thiên hạ vạn sự quả nhiên đều ở trong dự liệu của nương nương."
Bạch Ngọc Khuyết bĩu môi: "Cơ duyên cái con khỉ! Rõ ràng nàng keo kiệt, không nỡ đưa cho ta một cái bảo vật!"
Tô Đát Kỷ vừa buồn cười vừa tức giận, quay sang Bạch Ngọc Khuyết trách mắng: "Tiểu Ngọc, không cho muội nói bậy! Nương nương há lại là loại người chỉ vì một cái bảo vật liền tính toán chi li? Lão nhân gia nàng nếu làm như vậy, tất có nguyên nhân, bằng vào hiện tại, lão già Khương Tử Nha đã biết thân phận của muội, nhưng cũng không làm gì được muội, liền đủ thấy nương nương thật là thần cơ diệu toán. Được rồi, cũng đừng giận nữa, muội đó nha, tỷ đi không tới hai ngày, sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy! Thực sự không yên tĩnh! Trước tiên kể cho tỷ chuyện của muội cùng Khương Tử Nha."
Vừa vặn cũng tới bữa trưa, Bạch Ngọc Khuyết vừa ăn, vừa quơ tay múa chân đem chuyện hôm nay cùng Dương Tiễn, Khương Tử Nha giao phong từ đầu tới cuối tường thuật hết cho Tô Đát Kỷ, Tô Đát Kỷ cười đến hoa dung thất sắc, nói với Bạch Ngọc Khuyết: "Ha ha, Tiểu Ngọc, là tỷ trách nhầm muội, thì ra muội còn có kỹ năng thông minh đột suất, ha ha ha..."
Bạch Ngọc Khuyết đắc ý một chút, đột nhiên nghĩ đến Trụ vương, không nhịn được lặng lẽ nhíu mày, nói với Tô Đát Kỷ: "Tỷ tỷ, muội thấy đại vương, cũng thật không thể tin tưởng được, rõ ràng đối với tỷ muốn gì được nấy, nhưng còn thỉnh thoảng đi ve vãn nữ nhân khác, nếu hắn không nghe lời tỷ, vậy nhiệm vụ hạ phàm của chúng ta nếu muốn hoàn thành, thật khó a."
Tô Đát Kỷ cười nhạo một tiếng, ung dung thong thả nói: "Tiểu Ngọc à, nam nhân mà, đều tiện cả, tuy nhiên, tỷ vốn cũng không hi vọng hắn toàn tâm toàn ý với tỷ, chỉ cần trong lòng hắn, tỷ có phân lượng lớn nhất, như vậy, nhiệm vụ của chúng ta, không cần phải lo xong không làm được."
Bạch Ngọc Khuyết suy tư gật gật đầu, thầm nghĩ: Cũng đúng, muốn làm cho một cái hoa hoa công tử bỏ qua hậu cung ba ngàn, chỉ lấy một gáo nước để xài, có còn khó hơn lên trời. Bất luận gáo nước này ngọt ngào thoải mái cỡ nào, sợ rằng cũng không thỏa mãn được lòng tham vô đáy của hắn, xem ra, vẫn là tỷ tỷ nhìn thật chuẩn.
Ở chỗ Tô Đát Kỷ cọ cơm xong, Bạch Ngọc Khuyết mới ung dung về chỗ ở của mình, lúc này không giống xưa, tuy rằng tạm thời giải quyết được sát ý của Khương Tử Nha với mình, nhưng nàng còn chưa quên, bên cạnh hắn còn có một Dương Tiễn coi trời bằng vung lại tâm cơ thâm hiểm nha.
Bạch Ngọc Khuyết không dám tùy ý chạy loạn ra khỏi thành, đàng hoàng trở lại chỗ ở của mình. Ai ngờ, mới nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Bạch Ngọc Khuyết mới vừa vào tẩm điện của mình, liền thấy một thiếu niên với một thân hồng y đẹp đẽ, cười toe toét, ngồi chéo chân bên cạnh bàn, nàng thấy tình thế không ổn, xoay người liền chạy, ai biết "Ầm" một tiếng, cách cửa phía sau như có bức màng vô hình ngăn cản, làm cho nàng không kịp chuẩn bị, té chổng vó!
Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng bò lên, kinh hãi thoái lui đến góc tường, xoa xoa cái cổ đau nhói của mình, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi tại sao lại ở đây?"
Dương Tiễn "Xoạt" vén áo choàng lên, đắc ý nhướn mày nói: "Ha ha, tiểu yêu, tiểu gia ta muốn đi tới đâu, ngươi cho rằng có ai có thể ngăn cản được sao?"
Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng chuyển động não, nàng kiên quyết không muốn bị bắt trở lại cái tỏa yêu túi chật hẹp kia, nhưng trước mắt, trốn lại trốn không thoát, đánh lại đánh không lại, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, chết mất, chết mất...?
Khi nàng còn đang tự rối loạn trận tuyến, tiểu thiếu niên Dương Tiễn vênh váo tự đắc đã đi đến trước mặt nàng, đôi mắt đẹp đẽ đánh giá Bạch Ngọc Khuyết từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ phải qua trái, Bạch Ngọc Khuyết bị hắn nhìn đến nổi cả người nhức nhối, không nhịn được kéo lại vạt áo trước ngực, cảnh giác nói: "Dương Tiễn, ngươi muốn làm gì? !"
Dương Tiễn "Xì xì" cười một tiếng nhỏ, tiếp theo càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng thậm chí cười không đứng nổi, cảnh giác của Bạch Ngọc Khuyết thoáng chốc biến sạch, mắt nhìn chòng chọc Dương Tiễn như nhìn một đứa bệnh thần kinh, âm thầm nói: Đúng là tạo hóa trêu ngươi, *thiên đố anh “sắc”, nhìn đẹp trai thế, mà khùng đến chùn bước đối thủ như vậy.
*thiên đố anh “sắc”: trời ghen tị/ đố kị trai đẹp
Dương Tiễn vất vả lắm mới dừng cười, lau nước mắt, khinh bỉ nhìn Bạch Ngọc Khuyết, nói: "Ngươi... Ngươi cũng thật dám nghĩ... bằng vào dáng dấp xấu xí của ngươi, cho dù cởi sạch ném tới trên đường cái của Triêu Ca thành, phỏng chừng cũng không ai thèm nhìn vì sợ hư mắt, thế mà dám tự kỷ nghĩ là mình có giá... Aiz da, buồn cười quá đi được ha ha ha..."
Trái tim bé bỏng của Bạch Ngọc Khuyết bị lời nói chanh chua của Dương Tiễn làm cho rỉ máu đầy rẫy, thù cũ thù mới đồng loạt nổi lên, nàng không nhịn được trầm thấp lầu bầu nói:
"Đúng nha, ngươi nói đúng, mị lực của ta làm sao có thể cùng Dương Tiễn Đại thiếu gia so được... Nếu như ngươi bị cởi sạch vứt tại bên trong Triêu Ca thành, phỏng chừng bách tính của toàn Triêu Ca thành đều vây quanh xem! Nói không chừng, không quá hai ngày, làm cho ai đó từ một đóa hoa cúc nhỏ béo mập, liền bự thành một đóa hoa hướng dương tươi mơn mởn!"
Bị Dương Tiễn áp bức quá lâu, nàng nói ra lời này thực không khách khí, Dương Tiễn căn bản nghe không hiểu, nhưng nhìn nụ cười quái dị vô sỉ từ trên mặt của con tiểu yêu này thì biết rằng lời này 100% không phải thứ gì tốt lành.
Dương Tiễn nhíu nhíu đôi lông mày nhỏ, nói: "Tên tiểu yêu này, nói thầm cái gì đó, bản lĩnh thì cùi bắp, lại còn mồm miệng nhanh nhảu, còn dám nói bậy, coi chừng tiểu gia ta..."
Nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Khuyết mặt không hề cảm xúc cấp tốc tiếp lời: "Lấy nội đan của ta, đưa cho Hao Thiên Khuyển ăn chứ gì?"
Nhìn dáng vẻ nàng một bộ dửng dưng, Dương Tiễn nhất thời bị nghẹn, không phát tác ra được. Nửa ngày mới nhớ mục đích tới đây của mình, liền chuyển động con ngươi, bất động thanh sắc nhìn Bạch Ngọc Khuyết vài lần, dùng một loại cực kỳ huyền diệu giọng nói: "Này! Tiểu yêu quái, nghe nói ngươi yêu thích sư thúc của ta, có phải không?"
Vừa hỏi, ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Khuyết, giống như nhìn người ngoài hành tinh.
Vấn đề này sớm nằm trong dự liệu, Bạch Ngọc Khuyết cắn răng, giả ngu nói: "Trước đây ta bị sư thúc của ngươi đánh cho mất trí, hiện tại cái gì cũng không nhớ được, làm sao biết trước đây có thích hắn hay không!"
Dương Tiễn không dễ bị lừa, cười nói: "Tiểu yêu không thành thật! Vậy tại sao hôm nay ở Cần Chính điện, nhìn thấy sư thúc của ta, ngươi lại phản ứng quái dị như vậy?"
Bạch Ngọc Khuyết giả vờ kinh ngạc "Ồ" một tiếng: "Khi ta nhìn thấy hắn, cảm giác có chút quen thuộc, nên mới đi tới xác nhận, có vấn đề gì sao? Sau khi bị mất trí nhớ, chuyện như vậy, không có tám mươi, cũng có một trăm vụ, không tin ngươi đi hỏi đại vương một chút, sau khi ta khỏi bệnh lần đầu tiên thấy hắn, cũng phản ứng như vậy."
Nàng liều chết cũng không nhận chuyện xấu hổ này, buồn cười! Nếu thừa nhận chẳng khác nào nói thẩm mĩ của mình bị biến dị thiếu hụt? Phải biết rằng hổ chết để da, yêu quái chết rồi cũng phải đủ oai hùng oanh động, không thể bôi đen danh dự của mình được.
Dương Tiễn chắc chắn sẽ không vì chuyện như vậy mà tìm Trụ vương xác nhận, thấy tiểu yêu này bộ dáng chắc như đinh đóng cột, nguyên bản cảm thấy sự tình hoang đường, hiện tại càng thêm phủ định, hắn âm thầm thở dài:
Aiz, lại hết chuyện vui để coi, thói đời, thực “khốn lạn” a. Chỉ cần nghĩ đến vị sư thúc giữ thân như ngọc của mình, luôn đắm mình tu hành ngàn năm ở núi Côn Luân, bị đào hoa gõ cửa... ui cha, chắc chắn lúc đó các vị sư bá sư thúc, sư huynh sư đệ, cả môn phái sẽ kéo nhau xuống núi hóng chuyện, thiệt là đông vui nha. Lòng Dương Tiễn ai thán không ngớt, rõ ràng chờ mong một hồi trò hay, lại vồ hụt... Tiểu yêu này, tại sao không kiên trì, mạnh mẽ, chung tình một chút theo đuổi sư thúc đây...
Bạch Ngọc Khuyết thấy Dương Tiễn cau mày khổ não, không dám lên tiếng, chỉ sợ chọc giận hắn sẽ bị nhốt vào tỏa yêu túi. Dương Tiễn ảo não một chút, không cam lòng thất bại tan tác mà về như vậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Khuyết, một bộ nhiều chuyện lên giọng nói: "Tiểu yêu quái, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi trà trộn vào trong hoàng cung, dự định làm gì?"
Trái tim của Bạch Ngọc Khuyết lỡ một nhịp, lập tức nói: "Ta... Ta không muốn làm cái gì, ta chỉ hiếu kỳ bộ dáng của hoàng cung, nên đi vào đi bộ đi bộ —— "
Thấy đôi mắt của Dương Tiễn hiện lên hang chữ "Ngươi đang nói xạo", đầu óc Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng chuyển động vài vòng, điều chỉnh tốt khuôn mặt, nhanh chóng bổ cứu nói: "Được rồi được rồi! Nói cho ngươi là được, nhưng không cho phép nói cho người khác ừ, ta... Kỳ thực ta là..."
Vừa nói vừa"Thẹn thùng" cúi đầu, tập trung nỗ lực xây dựng một loại mặt có tên "Ngượng ngùng": "Ta ngưỡng mộ thái sư đại nhân, nhưng ta lại không vào được phủ của hắn, ta hỏi thăm được mỗi ngày hắn đều muốn vào cung xử lý chính sự, nên... Dùng yêu pháp mê hoặc một vị nương nương trong cung, để nàng nhận ta làm nghĩa muội, còn đem ta vào trong cung ở. Như vậy có thể... có thể mỗi ngày lén lút nhìn thái sư đại nhân ..."
Bạch Ngọc Khuyết quyết định, nhất định phải giúp Tô Đát Kỷ thoát khỏi hiềm nghi, bởi vậy nhanh trí nghĩ đến một cái lý do cho hợp tình hợp lý. Dương Tiễn không nghĩ tới sự tình là như vậy, hắn sững sờ nửa ngày, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi thích thái sư...Văn... Văn Trọng?"
Bạch Ngọc Khuyết "Thẹn thùng" gật gật đầu. Trong lòng thì trợn mắt phùng mang: Làm ơn đi, toàn bộ Ân Thương, ngoại trừ Văn Trọng, còn ai dám xưng mình là thái sư sao? Cái tên Dương Tiễn này, nhìn hắn nhanh nhẹn thế, không nghĩ tới, lại là đứa đần, ai, thực tiếc cho cái bộ túi da đẹp đẽ của hắn a...
Nàng cũng không biết, ở trong lòng Dương Tiễn, cái này ở tu đạo giới đại danh đỉnh đỉnh Văn sư huynh, trước giờ một bộ cự người ngàn dặm cảnh giới, vạn vật xa lánh, giờ lại nghe nói, có tiểu yêu thầm mến hắn, trái tim bé nhỏ của Dương Tiễn nhất thời bị kinh thiên động địa đả kích, thực sự không nghĩ ra, con tiểu yêu này, nói cho cùng chắc là dòng yêu quái đột biến, cư nhiên lại thích một tảng băng ngàn năm mà thần xa thánh lánh này! Nàng thích bị “ngược” sao trời... ?
Bạch Ngọc Khuyết thấy con ngươi của Dương Tiễn bất động nửa ngày, giống như đang bị sấm sét oanh tạc dữ dội tới mức ngoắc mồm trợn mắt, thì quyết định không thèm quấy rầy hắn phát bệnh nữa, nàng tẻ nhạt triển khai Thuấn Di Thuật, đi đến bàn hoa quế tô phía ghế quí phi, bắt đầu ăn say sưa ngon lành, khi Dương Tiễn phục hồi tinh thần lại, liền thấy tiểu yêu này ngồi xếp bằng dưới đất, tay bưng một mâm bánh ngọt, hết sức chuyên chú tập trung tinh ăn mê say, hồn nhiên đem hắn một người sống sờ sờ quên đi , hắn nhất thời có chút co giật.
Nữ nhân này, đến cùng có phải cái yêu quái không nha! Làm yêu quái sao lại vụng về và không chuyên nghiệp như vậy! có đạo đức nghề nghiệp không đây? đột nhiên Dương Tiễn rất muốn biết, nếu như mỗi ngày Văn Trọng bị một con nữ yêu ngu vô cùng tận như thế này yêu mếm theo đuổi, cái thương hiệu “băng sơn ngàn năm” đó của hắn có còn tiếp tục được duy trì và phát huy được nữa không đây?
Aí chà... Vừa nghĩ đến đây, là thấy có trò hay để “bà tám” rồi khà khà, Dương Tiễn đoạt lấy cái mâm bánh ngọt, không để ý tới bộ dáng giận mà không dám nói cực kỳ oan ức của tiểu yêu kia, hai ba ngụm ăn xong, hắn "Hòa ái" cười nói: "Thì ra là vậy... Ha ha, tâm nguyện của ngươi ta đều biết, con người của tiểu gia ta, lòng tốt tràn trề (Heo:” Chứ ko phải là bà tám tràn trề hả anh?”), cho nên từ nay về sau, ta sẽ tận lực giúp ngươi, ngươi cứ yên tâm mà “lớn mật” theo đuổi Văn sư huynh đi!"
Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc nghĩ, hum nay mặt trời mọc từ phía tây sao, Dương Tiễn này khi nào lại có thêm tôn chỉ "Giúp người làm niềm vui" đây! Trong lúc vô tình, nàng thoáng nhìn qua, lại thấy đáy mắt Dương Tiễn chợt lóe lên giảo hoạt cùng hứng thú, nhất thời đoán được, vị này tiểu gia e rằng hỗ trợ là “chín”, xem kịch miễn phí mới là “mười”! Nhưng diễn kịch phải có kịch bản, Bạch Ngọc Khuyết biết rõ điều này, nàng làm ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Thật không? có thật không? Ngươi là người tốt nha!"
Dương Tiễn ý cười toe toét nói: "Không cần khách khí như vậy, tiểu gia ta gần đây cũng không có chuyện gì làm, nên động lòng trắc ẩn giúp ngươi đạt thành “tâm nguyện”. Đêm nay ta sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút biện pháp cho ngươi, ngày mai sẽ tới tìm ngươi."
Bạch Ngọc Khuyết dùng hai hàng nước mắt dài như hai cọng mì lưu luyến không rời đưa tiễn Dương Tiễn, nàng liền thay đổi sắc mặt, lập tức dùng Thuấn Di Thuật, đi đến Tô Đát Kỷ tẩm cung, Tô Đát Kỷ lúc này đang mặc một bộ lụa mỏng màu vàng, tư thái thanh thản phi dao trong phòng, phong cách yêu mị điên đảo chúng sinh, dù đã ở chung với nhau một thời gian, Bạch Ngọc Khuyết vẫn như cũ bị mê hoặc mãnh liệt đến quên lối về tới nửa ngày.
Tô Đát Kỷ đột nhiên thấy Bạch Ngọc Khuyết lòng như lửa đốt lăng xăng chạy tới, khuôn mặt nhỏ luôn luôn mang theo ý cười lại trở nên nghiêm túc, nàng hỏi Bạch Ngọc Khuyết: "Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì?"
Bạch Ngọc Khuyết đem đoạn đối thoại vừa rồi cùng Dương Tiễn tường thuật toàn bộ cho Tô Đát Kỷ, sau đó nàng vội vàng nói: "Tỷ tỷ, tuy nói tỷ hiện tại có ẩn nguyên trâm, bọn họ không thấy được chân thân của tỷ, nhưng nếu hai ta luôn ở cùng nhau, khó tránh khỏi bọn họ sẽ nghi ngờ thân phận của tỷ."
Tô Đát Kỷ chậm rãi xoa xoa ẩn nguyên trâm đang cắm ở trên tóc, đáy mắt cũng có mấy phần ưu tư, nói: " Tên Dương Tiễn này, giảo hoạt vô cùng, rất khó đối phó! Muội nói đúng, hắn hiện tại tuy bị lừa dối, nhưng lấy tài trí của hắn, không sớm thì muộn, có thể phát giác ra muội đang nói dối, như vậy đi, chúng ta tạm thời tách ra một quãng thời gian, chờ sự chú ý của hắn dời đi, lại tiếp tục kế hoạch của chúng ta vậy."
Bạch Ngọc Khuyết gật gật đầu, nói: "Tỷ tỷ, tỷ ở lại trong cung xem trước tình hình, muội trước tiên xuất cung một quãng thời gian, khắp nơi đi dạo, quá một thời gian lại trở về, thế nào?"
Tô Đát Kỷ lập tức nói: "Không được, sau khi muội mất đi ký ức, pháp lực đã không bằng lúc trước, không thể tùy tiện đi loạn, sơ ý một chút, mạng nhỏ liền mất rồi!" Bạch Ngọc Khuyết cũng biết đạo lý này, lấy thực lực bây giờ của nàng, thế giới bên ngoài xác thực nguy cơ trùng trùng.
Tô Đát Kỷ trầm tư nửa ngày, cuối cùng làm ra quyết định, ngữ khí kiên định nói: "Tiểu Ngọc, muội tạm thời về trước Hiên Viên Mộ một thời gian đi, chờ tin tức của ta, một khi Triều Ca an toàn, tỷ sẽ gọi muội trở về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui