Editor: Tiffany Truong
Chờ tỷ đệ hai người thật vất vả bình tĩnh lại, Hòe Đồ liền thử khuyên bảo bọn họ theo tộc nhân về Hiên Viên Mộ trước rồi lại tính sau.
Bạch tiểu giác khóc thút thít cầu khẩn nói: "Hòe Đồ thúc thúc... Con... Con muốn tỷ tỷ..."
Bạch Tiểu Giác trong miệng tỷ tỷ, đương nhiên là Bạch Ngọc Khuyết, Hòe Đồ vừa định làm dịu hắn Bạch Ngọc Khuyết hiện tại đang làm chuyện vô cùng quan trọng, sợ là không tiện đem hắn tiếp nhận đi, bất thình lình Bạch Tiểu Hoàn cũng nói theo:
"Hòe Đồ thúc thúc, tin tức cha và mẫu thân bị giết, đại tỷ nhất định còn không biết... Con muốn dẫn Tiểu Giác đi nói cho đại tỷ biết chuyện này. Hiện tại, Bạch gia liền còn lại ba tỷ đệ chúng con, con và Tiểu Giác lại không muốn rời xa đại tỷ ... Ô ô ô..."
Hòe đồ làm khó khăn nhíu mày khuyên nhủ: "Tiểu Hoàn, ta biết các con hiện tại rất khó vượt qua, nhưng mà... tình cảnh của Tiểu Ngọc bây giờ... Các con tới chỉ sợ không tốt... hay là trước hết theo mọi người chúng ta về Hiên Viên Mộ đi, các con yên tâm, tất cả mọi người chúng ta đây đều sẽ chăm sóc thật tốt các con."
Bạch Tiểu Giác vô cùng đáng thương nháy mắt liếc Tiểu Hoàn, muốn chờ nhị tỷ quyết định, Bạch Tiểu Hoàn nhưng không chậm trễ chút nào kiên quyết nói:
"Cảm ơn Hòe Đồ thúc thúc hảo ý, có điều, chính là bởi vì tình cảnh hiện tại của đại tỷ không được tốt, con với Tiểu Giác mới càng muốn đi giúp nàng. Đại tỷ pháp lực thấp kém, con không muốn nàng có nguy hiểm gì."
Hòe Đồ thấy Bạch Tiểu Hoàn chủ ý đã định, mà lý do lại đầy đủ, Không nói gì nữa, chỉ bất đắc dĩ đưa mắt nhìn sang Bạch Tiểu Giác, Bạch Tiểu Hoàn ngay lập tức liền rõ ràng vì sao hắn lo lắng, mình còn có thể giúp đỡ đại tỷ, nhưng Tiểu Giác đi tới trái lại cái gì cũng không giúp được.
Nàng liền nhanh chóng quay sang Bạch Tiểu Giác phân phó nói: "Tiểu Giác, đệ trước tiên theo Hòe Đồ thúc thúc về Hiên Viên Mộ đi, không bao lâu nữa ta cùng đại tỷ sẽ trở lại."
Hòe đồ cũng ôn nhu nói: "Tiểu Giác ngoan, nghe lời nhị tỷ con được không? Bên ngoài loạn như vậy, một đứa bé như con đi ra ngoài nhiều nguy hiểm, con yên tâm, đợi lát nữa về Hiên Viên Mộ, thúc thúc và mọi người nhất định sẽ cố gắng đợi với con.”
Những yêu quái khác cũng nhanh chóng rối rí phụ họa Bạch Tiểu Giác trở về với bọn hắn trước... Bạch Tiểu Giác lẻ loi đứng ở đám yêu quái, đối mắt đen bởi vì khóc nên sưng đỏ quay một vòng, thấy tất cả lũ yêu đều khuyên một mình hắn trở lại, bỗng dưng "Oa ——" một tiếng khóc lớn lên.
Thân thể nho nhỏ run như lá rụng trước gió thu, hắn khóc như một con mèo vô tội bị chủ nhân vứt bỏ, vô cùng đáng thương co lại thành một đoàn, cuối đầu nhỏ nghẹn ngào lẩm bẩm nói: "Không... Không muốn... Con muốn đi... Ô ô ô... Tìm tỷ tỷ... Con muốn tỷ tỷ..."
Vây xem lũ yêu đều tâm thương yêu không dứt nhìn khóc như vậy đáng thương Tiểu Tiểu hài đồng, hòe đồ cũng bị bạch tiểu giác khóc trong lòng chua xót, chỉ được bất đắc dĩ nói:
"Tiểu Hoàn, hay là như vầy đi, con liền mang theo Tiểu Giác cùng đi, hắn còn nhỏ tuổi, liền gặp biến cố này, vẫn là cùng người nhà sống chung một chỗ càng tốt hơn. Nhưng mà, bên ngoài phong ba hiểm ác, con nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa nhỏ này."
Bạch Tiểu Hoàn gật đầu đáp lại, Hòe Đồ chờ cho những yêu quái khác không yên lòng căn dặn nàng thật lâu, Bạch Tiểu Hoàn lúc này mới mang theo Bạch Tiểu Giác đang khóc không ngừng đến cáo từ cùng lũ yêu.
Trên đường, Bạch Tiểu Hoàn vốn là buồn bực, lại thấy Bạch Tiểu Giác vẫn cứ khóc liên tục, không khỏi mất kiên nhẫn ngắt lời nói: "Tiểu Giác! Đệ đừng khóc nữa có được hay không! Cả ngày chỉ biết khóc, bộ dáng này của đệ lại không đàng hoàng trở về Hiên Viên Mộ, còn nhất định phải theo lại đây, lỡ như gặp phải chuyện gì, cũng chỉ làm liên lụy ta!"
Bạch Tiểu Giác nhất thời nín khóc, gắt gao cắn môi lại không dám khóc thành tiếng, chỉ là một chuỗi nước mắt dọc theo khuôn mặt trắng mịn nhỏ thành dòng suối chảy xuống dưới.
Khi hai người đi tới bên ngoài quân doanh Ân Thương, nhưng không may vừa vặn gặp phải tên ăn no không chuyện làm, dửng dưng đi ra tiêu thực Hắc Kỳ Lân, Bạch Tiểu Hoàn than xui xẻo, yêu tộc đối với Hắc Kỳ Lân sợ hãi hầu như là từ lúc sinh ra đã mang theo ——
Nàng kinh hãi bên dưới, không kịp nghĩ nhiều, liền cấp tốc triển khai phép thuật trốn, còn lại Bạch Tiểu Giác một người sợ hãi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn thần thú đáng sợ càng ngày càng tiến gần.
Vạn vạn không ngờ, Hắc Kỳ Lân kia không thèm để ý xẹt ngang qua kinh ngạc đến ngây người Bạch Tiểu Giác, chỉ "Hự" một tiếng, từ trong mũi phun ra một luồng khí trắng nồng đậm, nhanh chóng phóng về Bạch Tiểu Hoàn đã chạy xa chỉ còn dư lại một cái điểm đen nhỏ.
"Xoạt" một thoáng, đem nữ tử đang kinh hoảng kia trở về. Lại sau đó, nó liền cực kỳ ác liệt chơi trò chơi tẻ nhạt - quăng Cầu Cầu. (TiffanyT: nhà ai có chó thì biết mí con chó hay chơi hất đồ lên òi nhặt lại đóa)
Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe Bạch Tiểu Giác kể lại, vừa suy đoán, cũng loáng thoáng đoán được bảy tám phần, nàng trầm tư một lúc, liền dắt tay Bạch Tiểu Giác, đi tới trước mặt Bạch Tiểu Hoàn.
Bạch Tiểu Hoàn vừa thấy Bạch Ngọc Khuyết, bỗng nhiên khóc thút thít nói: "Đại tỷ... Ô ô ô, sự tình phụ thân và mẫu thân ngươi đều biết chứ? Ô ô, ngươi nói nên làm gì a?"
Bạch Ngọc Khuyết trong lòng cũng khổ sở, tuy rằng thời gian chung đụng ngắn ngủi, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm giác được thiện ý từ cặp vợ chồng kia, không ngờ... Bất quá, bây giờ không phải là lúc thương tâm, nàng miễn cưỡng lên tinh thần đối với Bạch Tiểu Hoàn nói:
"Nhị muội, việc đã đến nước này, thương tâm cũng không có tác dụng gì, không bằng ngươi trước tiên mang theo Tiểu Giác về Hiên Viên Mộ, ta sẽ ở bên ngoài chậm rãi điều tra chuyện này, chờ khi nào có tin tức sẽ nói cho các ngươi."
Bạch Tiểu Hoàn nghiêng đầu lén lút liếc khuôn mặt đẹp trai cực kỳ của Văn Trọng một chút, bỗng dưng nhào vào lòng Bạch Ngọc Khuyết, khóc lớn tiếng:
"Không được! Đại tỷ, hiện tại Bạch gia cũng chỉ còn sót lại ba người chúng ta, ta cùng Tiểu Giác đều không muốn cùng ngươi tách ra... Ngươi đừng đuổi chúng ta đi a, ô ô ô..."
Bạch Ngọc Khuyết không dễ chịu tránh thoát, cũng may Bạch Tiểu Hoàn đúng lúc thả ra nàng, cấp tốc ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tiểu Giác nói: "Tiểu Giác, đệ muốn một mình về Hiên Viên Mộ sao, mau van cầu đại tỷ để chúng ta ở lại a!"
Bạch tiểu giác không biết làm sao nhìn ánh mắt cấp thiết Bạch Tiểu Hoàn, tay nhỏ gắt gao nắm lấy làn váy Bạch Ngọc Khuyết, ngửa đầu nhìn nàng, nhỏ giọng cầu khẩn:
"Tỷ tỷ! Tiểu Giác không muốn một mình về Hiên Viên Mộ đâu! Ô ô ô, tỷ tỷ, Tiểu Giác muốn cùng với ngươi, người đừng cản Tiểu Giác..."
Bạch Ngọc Khuyết thấy Bạch Tiểu Giác khóc làm cho đau lòng không thôi, luống cuống ngửa đầu nhìn Văn Trọng, thấy Văn Trọng chỉ suy tư đứng ở nơi đó, cũng không có bộ dáng nào muốn nhúng tay vào việc này.
Bên này Bạch Tiểu Hoàn tiếp tục khóc: "Ô ô ô... Đại tỷ, đều nói chị cả như mẹ, ngươi... Ngươi xem một chút Tiểu Giác, hắn còn nhỏ như thế, ngươi thật sự nhẫn tâm đem hắn một đứa bé lẻ loi ném đến Hiên Viên Mộ sao? Lỡ như hắn bị hài tử khác bắt nạt, ngay cả người có thể vì hắn làm chủ cũng không có, ngươi thật có thể nhẫn tâm như vậy sao?"
Bạch Ngọc Khuyết trong lòng rối thành một cục, tuy biết việc này không thích hợp, nhưng vào tình huống như bây giờ, nếu không thể thuyết phục Bạch Tiểu Hoàn, cũng không nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn, nàng chỉ gật đầu, nói: "Các ngươi trước hết theo ta đi."