Editor: Tiffany Truong
Bạch Tiểu Giác do dự một lút, liền nghẹn ngào thuật lại những lời oán giận của Bạch Tiểu Hoàn vừa nói lúc nãy, đem đầu đuôi ngọn ngành nói cho Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe xong, lòng lại trầm xuống!
Cũng vào thời khắc này, nàng mới đột nhiên ý thức được một chân tướng đáng ghét, thì ra... người muội muội hơn một tháng qua vẫn không thích nói chuyện, sau lưng lại đối xử với chính mình như vậy, hơn nữa nguyên nhân còn là... Ghen tị?
Bạch Ngọc Khuyết bị suy đoán này làm cả người run lên một cái, cả người mê mang: Có lầm hay không! Trên đời này... Còn có người ghen tỵ mình...? ! Nàng nàng nàng... Đầu óc không có vấn đề gì chứ?
Chẳng lẽ trên người mình thật sự có điểm nào ưu tú để người ghen tỵ? Ân, suy nghĩ thật kỹ, chẳng lẽ là dung mạo? A, Bạch Ngọc Khuyết lấy gương đồng ra, ngắm nghía say sưa nửa ngày, mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, cau mày thả gương xuống. Suy đoán này hình như không có khả năng lắm, nếu bàn về dung mạo, nữ yêu trẻ trong Hiên Viên Mộ đẹp hơn mình tuyệt không phải số ít...
Lẽ nào là pháp lực? Không không không! Khả năng này quả thực quá vô lý, mới vừa bị Văn Trọng đả kích, đồng chí Bạch Ngọc Khuyết rất tự biết thân biết phận, lập tức kiên định lắc đầu phủ định ý nghĩ hoang đường này...
Như vậy, chẳng lẽ là vì phong thái hào hoa phong nhã, *huệ chất lan tâm của mình? Ách, không lẽ mình... Thật sự là *vật hữu giá sao? Bạch Ngọc Khuyết còn chống cằm trầm tư, nửa ngày sau, nàng mới lắc đầu thật mạnh, lại một lần nữa kiên quyết phủ định suy đoán quá mức kinh thế hãi tục này.
*huệ chất lan tâm": chỉ người taonhã
*vật hữu giá: vật có giá trị
Như vậy tựa hồ chỉ còn dư lại... bạn trai? ! Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng như bừng tỉnh nhảy dựng lên, trong đầu lần lượt hiện ra từng hình ảnh trước đây luôn bị nàng bỏ qua:
Có vài đêm trước khi đi ngủ, Bạch Tiểu Hoàn đều vô tình đem đề tài chuyển tới trên người Văn Trọng, hỏi mình làm sao biết hắn, làm sao từng bước một đi tới hiện tại, tuy rằng lúc đó trong lòng Bạch Ngọc Khuyết không thoải mái, cho nên cũng không kể ra hết, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Bạch Tiểu Hoàn là muội muội, muốn biết chuyện tình yêu của tỷ tỷ mình mà thôi...
Còn có, hình như có rất nhiều lần mình nói chuyện cưỡi ngựa bên cạnh Văn Trọng thì Bạch Tiểu Hoàn đều sẽ âm thầm theo tới, ánh mắt đưa tình nhìn Bạch Tiểu Giác ở bên cạnh, thỉnh thoảng xấu hổ e lệ chen vào vài câu, bây giờ nghĩ lại, nàng nào có nhìn Tiểu Giác, rõ ràng là nhìn Văn Trọng!
Bạch Ngọc Khuyết vỗ gáy mình thật mạnh một cái, oán hận mắng: "Ngươi tên ngu ngốc này, nàng đều biểu hiện rõ ràng như thế rồi! Lâu như vậy rồi ngươi một điểm đều không nhìn ra, quả nhiên Ðát Kỷ mỹ nhân không có mắng sai ngươi!"
Đột nhiên Bạch Ngọc Khuyết còn nhớ tới một chuyện vô cùng khả nghi, một ngày kia, đại quân ở trên đường đóng trại nghỉ ngơi, lúc nàng đi tìm Văn Trọng, vô tình gặp được Bạch Tiểu Hoàn vẻ mặt không vui đang bưng một bát cháo thịt đang bốc hơi nóng từ hướng đối diện đi tới, Bạch Ngọc Khuyết lúc đó thuận miệng hỏi nàng một câu đi đâu, Bạch Tiểu Hoàn ấp úm nói, cháo thịt này là nàng tự tay vì Bạch Tiểu Giác chuẩn bị, đang muốn bưng qua cho đệ đệ uống.
Thần kinh thô Bạch Ngọc Khuyết nghe xong còn cảm động một hồi, thầm nghĩ Bạch Tiểu Hoàn tuy rằng có chút *bát quái, nhưng làm tỷ tỷ, nàng đối với Bạch Tiểu Giác cũng thật thân thiết. Bây giờ nghĩ lại, Bạch Tiểu Hoàn khi đó tuyệt đối là nói dối!
*bát quái: nhiều chuyện, ý chị ở đây là hay bon chen lúc chị nói chuyện với Văn Trọng
Chỗ đó chỉ cách lều vải Văn Trọng có mấy trượng, xung quanh đều là lều vải binh sĩ, làm gì có chỗ cho nàng nấu cháo! Nàng rõ ràng là nấu cháo mang dến lấy lòng Văn Trọng, nhưng lúc đó bị Văn Trọng làm cho bẽ mặt, lúc này sắc mặt khó coi đi ra ...
Nghĩ như vậy, Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt lĩnh ngộ một sự kiện, lúc trước sau khi Bạch phụ Bạch mẫu chết, Bạch Tiểu Hoàn cố ý muốn sống chung với Bạch Tiểu Giác, tuyệt đối không phải vì tình thân chó má gì đó mà nàng nói, mà là muốn... Tiếp cận Văn Trọng? !
Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt tỉnh ngộ hết! Vì sao, vì sao mình không sớm một chút phát hiện ra nàng hao tâm tốn sức! Bạch Ngọc Khuyết oán hận nghĩ. Bạch Tiểu Hoàn lại dám trắng trợn câu dẫn Văn Trọng ngay dưới mí mắt mình, uổng công mình còn ngốc nghếch đưa nàng đến Triều Ca như vậy, còn vì nàng suy nghĩ an bài một nơi thật tốt!
Bạch Ngọc Khuyết càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức đá Bạch Tiểu Hoàn về Hiên Viên Mộ! Nhưng mà kẻ đầu sỏ không ở trước mắt, Bạch Ngọc Khuyết chỉ có thể rầu rĩ dỗ Bạch Tiểu Giác đi ngủ, định chờ Bạch Tiểu Hoàn trở về, lại cảnh cáo nàng một phen.
Lúc này, đêm đã khuya, ngoại trừ lính gác tuần tra ở ngoài, còn lại đều trở lại ngủ, toàn bộ đại quân đóng trại trong rừng, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe mơ hồ tiếng kêu quỷ dị của những con cú.
Trong lều Ẩn Khôi, Bạch Tiểu Hoàn kiêu căng ngồi ở trong, giương cằm không kiên nhẫn nói: "Ẩn Khôi, ngươi gọi ta vào có chuyện gì?"
Ẩn Khôi như không để ý Bạch Tiểu Hoàn vô lễ, cười nói:
"Tiểu Hoàn cô nương, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, lần này lại cùng đến Triều Ca, này thật đúng là *thiên đại duyên phận, ở đây hai chúng ta đều sống không quen như nhau, cùng nhau ngồi xuống hảo hảo tâm sự, cũng có thể giết thời gian, chiếu ứng lẫn nhau, ngươi nói có đúng hay không?"
* thiên đại duyên phận: ý trời
Bạch Tiểu Hoàn không kiên nhẫn nhíu mày nói: "Ngươi nói đúng là dễ nghe, có điều, lúc trước Lang Vương bức bách ta đi tìm Kim Long tiên, cũng chẳng nghe ngươi vì ta nói một câu!"
Vẻ mặt Ẩn Khôi áy náy nói: "Tiểu Hoàn cô nương, lúc trước ta xác thực muốn giúp ngươi, nhưng mà ngươi cũng biết tên Lang Vương kia, hắn từ trước đến giờ đều tàn bạo, làm sao có thể cho phép ta một *ngoại nhân công khai nhúng tay vào chuyện của yêu tộc! Nhưng mà, ta từng vụng trộm cầu tình cho ngươi, vì thế chọc giận Lang Vương, còn bị hắn dùng yêu lực đánh cho bị thương, không tin ngươi xem —— "
*ngoại nhân: người ngoài
Ẩn Khôi nói xong, nhẹ nhàng vén áo mình lên, lộ ra một vết thương xanh tím ở bụng vừa nhìn chính là bị yêu lực gây thương tích, Bạch Tiểu Hoàn lập tức trợn to hai mắt, sững sờ nhìn vết thương kia.
Ẩn Khôi thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Hoàn, vô thanh nở nụ cười, chậm rãi thả áo xuống, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
Vết thương này của mình, hoàn toàn là Chủ thần đại nhân gây ra, còn liên quan đến tên Lang Vương đoản mệnh kia, hứ, một văn tiền cũng không có, nhưng Bạch Tiểu Hoàn này cũng thật ngu ngốc, càng thêm vào tỷ tỷ nàng vụng về ngu ngốc đến đòi mạng nữa, như vậy, kế hoạch của mình đúng là thật thuận lợi...
Trong lòng Bạch Tiểu Hoàn kỳ thực đã tin mấy phần, chính mình lúc này một thân một mình, càng không có món đồ gì có thể để cho Ẩn Khôi này mưu đồ, nàng căn bản không cần vô duyên vô cớ chạy tới lấy lòng mình. Nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: "Tại sao ta phải tin ngươi!"
Ẩn Khôi ôn nhu thở dài nói: "Tiểu Hoàn cô nương tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, Ẩn Khôi làm như vậy, cũng không cần cô nương cảm tạ, chỉ là có chút thương hại tình cảnh của cô nương, vì thế không nhịn được muốn nhắc nhở vài câu thôi."
Tâm sự của Bạch Tiểu Hoàn bị nói trúng, ngay lập tức giận dữ: "Tình cảnh của ta làm sao mà không tốt! Ngươi có ý gì?"
Ẩn Khôi thở dài nói: "Ai, ta thấy Tiểu Hoàn cô nương hơn xa ngươi đại tỷ, dung mạo tài trí đều vượt quá nàng bao nhiêu lần, đáng tiếc không biết vì sao Văn thái sư bị ngươi đại tỷ mê hoặc, đương nhiên không nhìn thấy Tiểu Hoàn cô nương ngươi càng thêm ưu tú xuất chúng... Ai, Ẩn Khôi mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cũng không nhịn được thở dài vì cô nương, chuyện này thực sự là *thiên đố hồng nhan a."
*thiên đố hồng nhan: trời ghen tị người đẹp; thiên đố anh tài: trời ghen tị người tài
Nhắc tới Bạch Ngọc Khuyết, Ẩn Khôi thật tâm khinh bỉ, đơn giản là về điểm này, nàng cũng không nghĩ ra, Bạch Ngọc Khuyết vụng về như vậy, làm sao có thể làm cho Văn thái sư để tâm? Quả thực quá mức hoang đường! Nhất định là có chỗ nào không đúng...
Những câu nói của Ẩn Khôi đều nói trúng lời nói đáy lòng của Bạch Tiểu Hoàn, trong lòng nàng oan ức, nghi hoặc, lửa giận nhất thời toàn bộ bộc phát ra, đột nhiên xiết chặt nắm đấm đứng lên, mắt đỏ ngầu hét lớn: "Câm miệng! Ngươi đừng nói nữa!"
Ẩn Khôi khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm đứng lên, nhẹ nhàng nắm chặt tay Bạch Tiểu Hoàn, ôn nhu an ủi: "Tiểu Hoàn cô nương chớ nản lòng như thế, thực ra, Ẩn Khôi nghĩ, lấy tư chất dung mạo ngươi, muốn thay vị trí đại tỷ ngươi, có thể nói là chuyện dễ dàng."
Ánh mắt Bạch Tiểu Hoàn sáng ngời, lập tức chăm chú nhìn chằm chằm Ẩn Khôi.
Ẩn Khôi ung dung thong thả nói: "Có điều, Tiểu Hoàn cô nương, lúc này thời cơ chưa đến, chờ tới thời điểm thích hợp, ta sẽ hiệp trợ ngươi ~"
Bạch Tiểu Hoàn có chút thất vọng, như vậy phải đợi tới khi nào... Nàng nghi ngờ nhìn Ẩn Khôi: "Tại sao ngươi phải giúp ta? Ngươi muốn gì?"
U quang dưới đáy mắt Ẩn Khôi lấp loé, cười nói: "Tiểu Hoàn cô nương không cần phải lo lắng, thứ ta muốn, đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay, bất quá, ngươi muốn có được Văn thái sư, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, giao dịch này, nói thế nào ngươi đều rất có lời, đúng không?"
Bạch Tiểu Hoàn lạnh lùng nhìn Ẩn Khôi cười ôn hoà, ánh sáng đan dệt thành một vòng lốc xoáy lớn trong tầm mắt, ở giữa vòng xoáy đó, mơ hồ hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Văn Trọng... Nửa ngày, nàng rốt cục hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh một cái, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
Khi Bạch Ngọc Khuyết tỉnh lại thì trời đã sáng, bên ngoài, đại quân đều nghiêm chỉnh thu dọn lều vải, chỉ còn vài canh giờ là có thể về nhà, trên mặt mỗi tên lính đều là vẻ mặt háo hức chờ đợi.
Bạch Ngọc Khuyết quay đầu liền thấy Bạch Tiểu Hoàn như không có chuyện gì xảy ra xuống giường rửa mặt, cũng không biết nàng lúc nào trở về tối hôm qua, nhưng lúc này đại quân chuẩn bị xuất phát, Bạch Ngọc Khuyết cũng chỉ đành áp chế phiền muộn trong lòng, quyết định tìm một cơ hội khác để cảnh cáo cô em gái này một chút.
Đại quân thu thập xong, liền tiếp tục chậm rãi xuất phát, hơn ba canh giờ sau, lúc xế chiều, các vị các tướng sĩ rốt cục chỉnh tề xếp thành hàng tiến vào Triều Ca.