Sau khi biết được người ngấm ngầm trong tối bao lâu nay là ai, Mộc Tâm biết mình không thể chờ đợi được nữa.
Nếu ông ta đã muốn bảo vệ thiết lập của thế giới này.
Vậy chắc chắn, điều đầu tiên ông ta làm chính là khiến Lâm Đình Phong rời khỏi Lâm thị.
Nghĩ rồi, Mộc Tâm không về nhà mà bắt xe đi thẳng đến Lâm thị.
Chắc hẳn đã đến lúc ngã bài với anh ấy rồi...
Điều này khiến cô hơi căng thẳng, anh ấy sẽ tin lời mình nói chứ? Anh ấy có cho rằng mình bị sốt đến hỏng não rồi không?
...
Xe rất nhanh đã đến Lâm thị, Mộc Tâm một mạch đi lên phòng làm việc của Lâm Đình Phong.
Cô biết giờ này anh không có đi gặp khách hàng, chắc là chỉ ở trong phòng xử lý văn kiện thôi.
Cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Khi cửa vừa mới hé được vài xen-ti-mét, bên trong phòng truyền đến giọng nói đều đều của Mạc Chí Thiên: "Lần trước tôi giúp cậu hợp thức hóa đoạn ghi âm kia, đẩy con trai hắn ta vào tù.
Hắn ta đã bắt đầu có hành động đáp trả rồi.
Một nội gián tôi cử đi đã mất liên lạc, mật báo cuối cùng được gửi về chỉ có hai từ."
Nghe đến đây, Lâm Đình Phong ngẩng đầu lên, tầm mắt chuyển đến người đối diện, ý bảo anh ta nói tiếp.
"Mộc Tâm.", nói đến đây, Mạc Chí Thiên đầy khó hiểu, "Mộc Tâm là ai? Em dâu nhỏ à? Nhưng mà không phải em ấy tên Mộc Tiểu Tâm sao? Chẳng lẽ vì mật báo gấp quá nên đánh thiếu chữ?"
"Không cần biết mục đích của hắn có phải Mộc Mộc hay không.
Cậu giúp tôi giám sát nhất cử nhất động của hắn ta.
Tôi sẽ nghĩ cách khiến hắn lòi đuôi."
"Chuyện đó thì cậu yên tâm đi.
Nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận, hắn ta rất gian xảo.
Tôi điều tra về lý lịch của hắn, mọi thông tin đều là giấy trắng.
Hắn ta giống như từ trên trời rơi xuống vậy.
Muốn nắm được điểm yếu của hắn rất khó."
"Đã là người thì chắc chắn có điểm yếu thôi!", nghĩ đến vấn đề gì đó, Lâm Đình Phong liền nói: "Nghe nói bên quân đặc chủng vừa chế tạo được thiết bị liên lạc và định vị siêu nhỏ."
Mạc Chí Thiên vuốt vuốt tóc, biểu cảm như nhìn thấu hồng trần, nói: "Biết rồi! Biết rồi, Muốn đặt cho em dâu nhỏ chứ gì? Để tôi chuẩn bị cho."
Mộc Tâm nhẹ nhàng khép cửa lại, cô dựa lưng vào lớp gỗ cứng rắn, đôi đồng tử màu hổ phách hơi xáo động.
Thì ra ông ta đã ra tay thăm dò mình từ lâu.
Những chuyện rắc rối xảy ra thời gian qua với những người xung quanh cô, đều là đang xác nhận thân phận người xuyên thư đến đây của cô.
“Thư ký Mộc, cô đến tìm sếp ạ? Để tôi mở cửa!”, Tiểu A đi đem tài liệu cho Lâm Đình Phong, đúng lúc thấy cô đứng đực ở cửa nên lại hỏi thăm.
Mộc Tâm cười nhẹ, xua xua tay, nói: “Không cần, tôi chỉ là muốn ghé qua đây xem mọi người làm việc như thế nào thôi.
Tôi về liền đây.
mấy ngày nay phải vất vả cho cậu rồi.”, cô vỗ vai Tiểu A một cái rồi rời đi.
Tiểu A ngẩng ra vài giây nhìn theo cô, sao mình cứ cảm thấy thư ký Mộc hôm nay hơi lạ nhỉ?
“Cốc! Cốc!”
“Vào đi.”
Tiểu A đẩy cửa đi vào, cậu cẩn thận đặt mấy tập văn kiện cần ký tên lên bàn, sau đó nghiêm chỉnh đứng đợi Lâm Đình Phong xem.
“Alo!”, Mạc Chí Thiên nhận được một cuộc điện thoại, “Biết rồi! Tôi đến ngay.”
Sau khi cúp máy, anh ta đứng dậy nói: “Tôi có chút việc, đi ngay đây.
Đồ tôi sẽ cho người đem đến cho cậu.”
“Ừm.”
Lâm Đình Phong vừa ký tên lên văn kiện vừa hỏi: “Tối nay có một buổi tiệc xã giao phải không?”
“Dạ, buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút.”
“Lát nữa cậu chuẩn bị một phần cơm tối, giao đến cho Mộc Mộc.”, anh để tập văn kiện đã ký qua một bên, mở tập văn kiện khác, mở miệng dặn dò.
“Dạ.”, nghĩ đến gì đó, Tiểu A nói tiếp, “Lúc nảy thư ký Mộc có đến đây, tôi thấy cô ấy đứng trước cửa phòng sếp hồi lâu nhưng không vào.”
“Sao không báo ngay với tôi? Cô ấy đâu rồi?”, anh dừng bút lại, ngước mắt lên nhìn Tiểu A.
“Về rồi ạ, cô ấy nói là ghé qua xem một chút...”
Đôi đồng tử anh khẽ dời đi, môi mỏng từ tử nói: “Buổi tiệc tối nay cậu đi thay tôi.
Không cần chuẩn bị cơm tối.”
“Dạ boss.”, Tiểu A đáp xong, vội vã ôm chồng văn kiện đã được ký xong, co giò chạy ra khỏi phòng.
Bởi vì ở cạnh boss bây giờ như ở trong hầm băng vậy...!eo ôi nó lạnh lẽo!
...
Ngồi trên chiếc giường kingsize mềm mại, tiếng máy sấy “Ù ù” bên tai, phả lên má một hơi ấm dịu nhẹ.
Từng lọn tóc mát lạnh được mơn trớn trên bàn tay cứng rắn đầy dịu dàng.
Mộc Tâm ngồi thẳng lưng, thoải mái tiếp nhận sự săn sóc tỉ mỉ từ anh.
Cô hơi cụp mắt để tránh tóc mái hơi dài bị gió thổi tung mà đâm vào mắt.
Đôi môi mọng mấp máy hồi lâu mới chậm rì rì nói: “Hôm nay em không có ngoan ngoãn ở nhà.”
“Ừm.”, Lâm Đình Phong không mấy để ý, đáp.
“Em đi gặp một người – Benter.
Anh biết ông ta không?”
“Cạch!”, anh tắt máy sấy, rút chui điện, đặt nó vào tủ đầu giường, không đáp gì.
Mộc Tâm thấy hơi ngoài ý muốn.
Không hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cô xoay người lại, đối diện với anh, cô nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Anh không hỏi em tại sao đi gặp ông ta à?”
Anh nhìn cô, gương mặt vẫn không thể hiện bất kỳ biểu cảm gì, giọng nói trầm trầm, rõ ràng là hơi tức giận: “Em đi một mình? Không biết gọi anh sao? Hay lúc đó quên mất mình có bạn trai luôn rồi?”
Cô gân cổ lên nói lại: “Không phải em vẫn tay chân lành lặn đây sao? Anh nổi giận gì chứ?”, muốn nói chuyện đàng hoàng mà cũng không yên nữa, đồ nam nhân nắng mưa thất thường.
“Em...”, anh bị cô nói đến mức nghẹn lại, đành thở dài bất lực, nói: “Lần sau không cho tự ý một mình đi gặp hắn.”
“Biết rồi...!Nhưng anh đây không phải là trọng điểm...”, cô nhích nhích người trên chiếc nệm mềm, tiến gần về phía anh, mềm giọng nói: “Em có một chuyện...!muốn nói rõ với anh.”
Lâm Đình Phong nhìn con hồ ly nhỏ trắng trắng mềm mềm, ngoan ngoãn ngồi trước mặt, ánh mắt có hơi tối lại, hỏi: “Chuyện liên quan đến Benter? Nếu như là chuyện này thì em không cần để tâm, anh sẽ xử lý.”
“Anh không muốn biết mục đích của ông ta sao?”
“Không cần biết.
Chỉ cần xác nhận ông ta là kẻ đối đầu.”
“Nếu như mục đích đó liên quan đến em thì sao?”
“...”, Lâm Đình Phong im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô.
Cô biết là anh đang chờ mình nói tiếp, cô xoắn xoắn ngón tay, hơi căng thẳng: “Em nói trước, những lời em nói sau đây có thể rất phi thực tế.
Nhưng anh phải tin em...”
“Anh tin em.”, chưa đợi cô nói hết câu, anh đáp lại bằng một giọng điệu chắt nịt.
Trái tim cô bất chợt như được ngâm trong nước ấm, cô dùng cách ngắn gọn súc tích nhất, nói ra sự việc: “Em không phải là Mộc Tiểu Tâm, em tên là Mộc Tâm.
Em từ một thời không khác xuyên đến đây.
Thế giới ở đây toàn bộ tạo nên từ giấy mực, nó là một quyển sách mà em đọc...”.
“Vì vậy...!em biết chuyện mỏ quặng ở tỉnh Q?”, gương mặt Lâm Đình Phong không thể hiện chút bất ngờ nào, nhưng giọng nói của anh bất giác hơi run nhẹ.
Cái run nhẹ ấy nhưng lại như hồi trống đánh vào tim Mộc Tâm.
Cô nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, đáp: “Phải...”
“Vậy...!anh không phải con người sao? Chỉ là giấy mực...?”
Cô dùng môi chặn lời anh định nói, hai tay ôm chặt lấy anh, áp chặt người lên lòng ngực anh, mềm mại, nói: “Hơi thở và nhịp tim này? Có giấy mực nào có thể có không?”
Anh lẳng lặng nhìn cô, đôi đồng tử lay động, ánh nhìn chăm chú như muốn khắc họa khoảnh khắc này: “Anh đã biết tại sao em lại chọn lúc này để nói chuyện.”
Cô nhướng mày liễu, cả người đổ về phía anh, áp anh ở dưới thân mình, mỉm cười: “Vì đàn ông...!ở trên giường...!dễ nói chuyện hơn nhiều.”
Lâm Đình Phong đưa tay tắt công tắt đèn, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ mập mờ, giọng nói từ tính: “Đêm còn dài...!em cứ từ từ nói anh nghe.”.