Trong văn phòng làm việc, Lâm Đình Phong lấy một túi hồ sơ màu vàng đưa cho Mộc Tâm: “Đây là những gì về Benter mà anh thu thập được trong thời gian qua.”
Cô ngồi trên sofa, cầm tập hồ sơ chỉ mỏng bằng quyển tập 96 trang, quay đầu nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, tò mò hỏi: “Ít như vậy?”, với tài lực trong tối mà Lâm Đình Phong xây dựng, suốt thời gian dài mà chỉ điều tra được bấy nhiêu thông tin...!thật có hơi ngoài ý muốn.
Anh khẽ gật đầu: “Mọi thứ về ông ta giống như tờ giấy trắng vậy.
Nếu giống như em nói, ông ta thiết lập thế giới này, tin chắc rằng, ông ta rất dễ dàng để xóa sạch dấu vết của bản thân.”
“Dù là người thiết lập nhưng không phải muốn làm gì cũng được.
Thế giới này vận hành theo quy luật nhân – quả.
Ví dụ như, Trần Tiểu Như muốn đạt được hạn mục, cô ta phải cài gián điệp thương mại.
Ông ta muốn xóa dấu vết, chắc hẳn đã làm một thao tác gì trước đó rồi.”, cô lật hồ sơ ra xem, thông tin không nhiều, chủ yếu chỉ xoay quanh người mà ông ta tiếp xúc.
Thấy cô lật đi lật lại ở một trang tài liệu, anh nghiêng người qua xem, hứng thú hỏi: “Em đã nghĩ ra cách gì rồi sao?”
Cô quay đầu qua, đúng khoảng cách chạm phải má của anh.
Cô vội đẩy anh ra, Từ lúc cô nói rõ mọi việc với anh đến giờ, anh cứ như hóa thân thành con koala nhỏ, lúc nào rảnh là lại dính ở bên người cô, giống như sợ chớp mắt một cái là cô bị xuyên đi mất vậy.
Vừa đẩy anh ra, anh liền đưa tay giữ lấy eo cô, phải giữ khoảng cách thật gần mới yên tâm.
Mộc Tâm mặt kệ anh ôm, cô đưa một tờ lý lịch cho anh, giảo hoạt nói: “Em vừa nghĩ ra một diệu kế.
Có muốn thử không?”
Anh rất thích nhìn cô tinh nghịch như vậy, mỉm cười, nói: “Kế em nghĩ ra chắc chắn không tồi rồi.”
Cô tự tin đáp: “Đâu chỉ không tồi.
Nếu như thành công, giáng xuống một đòn knock out, là có thể trực tiếp hạ màn.”, cô ngoắc ngoắc anh, “Sát lại đây! Em nói nhỏ cho anh.
Đầu tiên...”
...
Hôm nay là cuối tuần, một ngày đẹp trời, à mà...!chẳng đẹp mấy...!vừa mới sáng sớm đã có mưa phùng.
Lâm Trí Viễn hạ tối hậu thư, buộc Lâm Đình Phong phải đem Mộc Tâm về nhà ăn cơm.
Sáng nay anh cần đến căn cứ điểm một chuyến vì có vài việc cần anh đích thân xem xét.
Tiểu A cũng đi theo anh, để ghi chép lại những điều anh phân phó.
Anh nhờ Lạc Tư chở Mộc Tâm đến Lâm trạch giúp anh.
Anh không để cô đi một mình, anh không sợ cô bị ức hiếp, chỉ là lo hai mẹ con kia sẽ gây khó dễ cho cô.
(Lạc Tư *angry*: Bình thường cho ăn cơm cún thì thôi đi! Giờ còn bắt làm tài xế...
Lâm Đình Phong: Đến đó có thể yêu cầu đầu bếp làm bánh ngọt.
Lạc Tư: Đừng tưởng mấy miếng bánh là có thể mua chuộc được tôi! Mấy giờ tôi đến rước?)
Chiếc BMW thể thao màu trắng xanh của Lạc Tư chạy vào khuôn viên.
Mộc Tâm đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây rộng đến không nhìn thấy hàng rào chắn.
Các dàn hoa đủ màu đủ loại được chăm chút như một tác phẩm nghệ thuật.
Chạy khoảng năm phút thì tới nơi, xe dừng ở trước một tòa biệt thự cổ kính.
Dù đã được bảo dưỡng kỹ càng nhưng vẫn có thể nhìn ra tuổi đời của nó không nhỏ.
Quản gia A Trạch cùng vài người hầu đứng chờ ở cửa để đón hai người.
Thấy hai người đẩy cửa xe đi xuống, A Trạch liền chào hỏi: “Mộc tiểu thư, cậu Lạc Tư.”, không thấy cậu chủ, anh ta hỏi: “Đại thiếu gia không về ạ?”, theo hiểu biết của mình, A Trạch không nghĩ là cậu chủ sẽ để cô Mộc về đây ứng phó một mình.
“Đình Phong, anh ấy bận chút việc, nên tôi đến trước.
Giờ cơm trưa anh ấy sẽ đến sau.”
“Dạ.
mời Mộc tiểu thư và cậu Lạc Tư vào nhà ngồi nghỉ.
Lão gia đang bận chút việc trên thư phòng, sẽ xuống ngay ạ.”
Chỉ vừa ngồi vào ghế, trên lầu đã truyền đến tiếng bước chân, kèm theo đó là giọng nói thanh trong: “Sáng hôm nay tôi còn thắc mắc tại sao trong bếp nhộn nhịp như vậy.
Thì ra là bạn gái của Đình Phong đến ăn cơm.”
Lâm Đình Kiệt mặc bộ vest lòe loẹt, cợt nhã nói: “Mẹ, nói bạn gái có phải là hơi đề cao rồi không? Biết đâu chỉ là bạn giường.”
“Cái thằng này, sao con nói bạn gái anh con như vậy.
Dù gì người ta cũng là khách đấy!”, Mẹ của Lâm Đình Kiệt liếc cậu ta, lời nói là trách cứ nhưng giọng điệu lại chẳng mang chút trách mắng nào.
Mộc Tâm không có bất kỳ phản ứng nào, cô cầm ly trà lên nhâm nhi, thưởng thức vở kịch nói của hai mẹ con kia.
Lạc Tư thì có tinh thần hơn nhiều, cậu ta có niềm tin mãnh liệt với sức chiến đấu của Mộc Tâm.
Cậu ta cầm đĩa mứt hạt sen vừa ăn vừa xem kịch hay.
A Trạch xin phép đi vào bếp dặn dò đầu bếp.
Hai mẹ con kia thì thong thả đi về phía sofa đối diện Mộc Tâm ngồi xuống.
Bà ta mặc chiếc sườn xám rất hợp cảnh, cười nói nho nhã: “Mộc tiểu thư, mong cô đừng để ý những lời của Đình Kiệt, nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”
Mộc Tâm mỉm cười, đáp: “Phu nhân quá lời rồi! Tôi làm sao lại đi trách mấy lời đó chứ.
Đặc biệt là những lời của mấy đứa trẻ suy giảm trí tuệ.”
“Cô nói ai suy giảm trí tuệ? Chỉ là gái bao nuôi thôi! Đừng tưởng là có thể bước chân vào nhà họ Lâm chúng tôi!”, Lâm Đình Kiệt tức giận nói lớn.
“Ai trả lời thì là người đấy!”
“Mộc tiểu thư, lời cô nói có phải hơi quá quắc rồi không?”, thấy con trai bị mắng, bà ta hơi nhíu mày nói.
Mộc Tâm tỏ ra vô tội, đáp: “ y! Tôi thấy nhị thiếu đã gần ba mươi tuổi, nhưng phu nhân lại nói cậu ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Tôi cứ nghĩ cậu ấy bị suy...!chặc! Chắc là tôi hiểu lầm.”
Bà ta bị Mộc Tâm nói đến nghẹn họng, Lạc Tư xem kịch vui, cậu nhịn cười đến muốn nội thương.
Đúng là Tiểu Tâm Tâm không bao giờ làm cậu thất vọng mà.
Phát ngôn phải nói là đi sâu vào lòng đất.
Chửi người mà cũng có thể ngây thơ vô số tội như vậy! 10 điểm 10 điểm!
Bà ta cố mỉm cười, hòa nhã hỏi: “Không biết là hôm nay, Mộc tiểu thư tự ý đến hay là Đình Phong đưa cô đến? Xin thứ lỗi cho, Lâm trạch không phải là loại khách gì cũng tiếp.”
Mộc Tâm liếc mắt nhìn lên trên cầu thang, cô mỉm cười tiếp tục uống trà, thầm nghĩ, bà ta đúng là khó xơi nha! Một câu nói đơn giản có thể vừa mắng cô thấp hèn, vừa muốn đuổi khéo cô đi.
Leo lên được như ngày hôm nay, ba ta cũng có chút bản lĩnh đó!
Nhưng...!49 gặp 50 rồi!
“Là tôi mời con bé đến đấy! Bà có ý kiến gì sao?”, Lâm Trí Viễn từ trên lầu đi xuống, nghe thấy câu nói của bà ta thì nhíu mày, trầm giọng, đáp.
Lạc Tư phì cười, bật thốt ra một câu nói nhỏ, chỉ đủ cho phạm vi vài người trên sofa nghe thấy: “Bất ngờ chưa bà già!”
Lâm Đình Kiệt không ngờ ba mình lại chấp nhận loại phụ nữ này làm con dâu, cậu ta nhăn mặt nhíu mày đầy khó chịu.
Mẹ Lâm Đình Kiệt thì vẫn cố giữ nét mặt tươi cười, đáp: “Đương nhiên là không có ý kiến rồi! Tôi chỉ tò mò nên hỏi chút thôi!”, bàn tay bà ta siết chặt vạt áo đến sắp rách, là một người kìm nén cơn giận khá tốt đấy!
...
Còn cách giờ cơm mấy tiếng, Lâm Trí Viễn dẫn Mộc Tâm đi dạo xung quanh.
Lạc Tư thì làm ổ trên sofa phòng khách ăn bánh.
Lúc đi ngang qua căn đình nhỏ trong sân, ông quay qua hỏi Mộc Tâm: “Con biết đánh cờ vây không?”
Cô khiêm tốn đáp: “Dạ, biết một chút ạ.”
“Vậy đánh với bác vài ván đi.”, ông đi lại, ngồi vào bàn cờ vây, nhường cho cô quân trắng để cô đi trước.
Trò chuyện với Lâm Trí Viễn một lúc, Mộc Tâm phát hiện ông ấy rất tốt, chắc là đôi khi bị hai mẹ con kia lợi dụng.
Nhớ đến kết cục của ông trong nguyên tác, cô thấy hơi xót xa, muốn giúp ông đề phòng hai mẹ con kia, nhưng nói thẳng ra thì hơi thất thố.
Thấy cô suy nghĩ hơi lâu, ông cười nói: “Sao vậy? Thất thần à?”
Cô bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, cười đáp: “Không ạ.
Chỉ là vừa tìm ra một nước cờ hay.”, nói rồi cô đặt xuống một quân cờ ở vị trí gần quân của ông nhất, tạo thành thế bao vây, ăn được quân cờ của ông.
“Haha, đúng là nước cờ hay, ăn quân ngay trong lòng địch.”
Mộc Tâm mỉm cười, ẩn ý nói một câu: “Bác thấy nước cờ này có giống đời người không? Đôi khi người thân cận nhất cũng rất đáng đề phòng.”
Ông mỉm cười, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, ông đương nhiên ẩn ẩn hiểu được ý của Mộc Tâm, ông cười nói: “Con có rảnh thì đến đây chơi cờ với bác.
Nếu tiện...!giúp bác đề phòng.
Thấy sao?”
Cô cười, đáp: “Bác không thấy phiền là được.”
“Không phiền, không phiền.”.