Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh


Mộc Tâm nói xong, chỉ tay vào màn hình, nêu nhiệm vụ cho từng phòng ban:
"Tiêu Mỹ Lệ, quản lý phòng marketing, làm cho tôi một bản kế hoạch quảng bá dành cho Linky, sáng mai đưa cho tôi".
Tiêu Mỹ Lệ là người khởi xướng cho công cuộc thị uy không đến họp ngày hôm nay, cô ta nhìn ngón tay Mộc Tâm như xuyên qua màn hình chỉ thẳng vào mình vậy, cô ta đổ mồ hôi lạnh, cười nói:
"Được, ngày mai tôi sẽ kêu người đưa đến cho thư kí Mộc".
Mộc Tâm nhận được câu trả lời thì hài lòng nói tiếp: "Trịnh Kha, quản lý phòng tài chính, làm cho tôi một bản tổng kết tài chính của tập đoàn trong một năm qua, sáng mai cũng đem đến cho tôi".
Trịnh Kha là một người đàn ông đã tứ tuần, mặt mài hiền hòa, ông mở miệng nói: "Thư kí Mộc, tổng kết một năm mà sáng ngày mai đưa cô, có phải hơi gấp gáp quá không?".
Mộc tâm nhướng mày liễu: "Ông thấy thời gian một ngày không đủ à? Vậy tối nay đưa cho tôi cũng được".
Trình Kha cười trừ: "Không, một ngày là đủ rồi, sáng mai tôi sẽ đưa cho cô ngay".

Ông thầm lau mồ hôi, cô gái này phong cách làm việc sao lại giống sếp vậy chứ, thật đáng sợ, chả trách sếp tuyển cô ta vào còn giao dự án lớn như vậy cho cô nữa.
Mộc Tâm gật đầu với ông một cái, tiếp tục điểm qua một lượt các tên của các quản lý phòng ban, giao nhiệm vụ cho họ và đặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ rõ ràng.
Mọi người hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, cô vậy mà có thể nhớ hết tên của tất cả nhân viên phòng ban, còn nắm rõ cách vận hành của tập đoàn như vậy.

Đúng là người sếp đích thân chọn, không phải tầm thường mà.
Xong hết mọi việc, cô mỉm cười nhìn mọi người, nói một câu cuối: "Cuộc họp diễn ra rất suông sẻ, mong rằng lần sau mọi người đừng quên thời gian họp để tôi phải tốn 5 phút nhắc mọi người.

Mọi người làm việc vui vẻ".


Nói rồi cô đưa tay gõ vài cái, màn hình của các quản lý trở lại như cũ.

Cô khép máy tính lại, đứng dậy đi ra cửa, trước khi đi cô xoay lại dặn dò thực tập sinh: "Lát nữa giao cho tôi một bản ghi chép cuộc họp".

Cô giẫm giày cao gót tiêu sái rời đi.
Sau cuộc họp hôm nay, mọi người đều truyền tai nhau rằng Mộc Tâm là một phiên bản nữ của sếp nhà mình.

Lạnh lùng quyết đoán còn đáng sợ nữa.
...
Lâm Đình Phong đang ngồi xem hồ sơ, nghe Tiểu A nói về sự tình ngày hôm nay trong công ty của Mộc Tâm.

Anh cười một tiếng: "Haha, sao lại có cô gái đáng yêu như vậy chứ".
Tiểu A đứng một bên nghe lời ông chủ của mình nói thì cậu từ chối hiểu.

Khẩu vị của ông chủ quá nặng rồi, hung tàn vậy mà cũng gọi là đáng yêu.

Đúng là đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu!
...
Mộc Tâm sau khi họp xong cô ở phòng làm việc điều tra tư liệu về người sáng lập và điều hành Linky.

Mộc Tâm nhớ tình tiết trong tiểu thuyết chưa từng nhắc tới người này, cô buộc phải bắt đầu từ con số không rồi.

Sau khi điều tra và gọi điện hỏi thăm qua một lượt nội bộ của Linky.

Mộc Tâm ngoài ý muốn mà phát hiện người điều hành Linky lại là Trần Gia Thành, nam phụ yêu nữ chính đến chết đi sống lại, anh ta là họ hàng xa của nhà nữ chính Trần Tiểu Như.
Tổ tiên Trần gia có hai người con trai, người con cả có chí cầu tiến mà ở lại thừa kế gia nghiệp, người con thứ thích sống tự do phóng khoáng nên đã ra nước ngoài định cư lập nghiệp.

Mãi đến đời con thứ năm, chính là đời ba của nữ chính – Trần Nghị, trong một lần đi công tác nước ngoài gặp được ba của Trần Gia Thành là Trần Lễ.

Hai người ăn uống trò chuyện hồi lâu thì mới nhận ra bọn họ vậy mà lại có họ hàng với nhau, hai người trở thành bạn bè, cũng họp tác vài hạng mục nhỏ.

Vì giao tình hai nhà khá thân thiết nên Trần Gia Thành cũng nhiều lần gặp gỡ trò chuyện với Trần Tiểu Như, "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" anh bắt đầu thích sự kiên cường cùng thông minh xinh đẹp của Trần Tiểu Như trên thương trường và còn kèm thêm hào quang nữ chính đã khiến anh ta yêu Trần Tiểu Như đến chết đi sông lại.


Biết cô qua lại với Quý Tử Khiêm nhưng vẫn ở phía sau âm thầm giúp đỡ, đã trợ lực cho con đường sự nghiệp của cô ta không ít.
Mộc Tâm nghĩ đên đây thì cười như không cười, nhìn tấm ảnh của chàng trai trẻ trên màn hình máy tính.

Cô thầm nghĩ, phải dẹp từng hòn đá lót đường của nữ chính mới mong dập tắt được hào quang của cô ta.

Nghĩ là làm, Mộc Tâm dùng chút thủ thuật lấy được lịch trình từ trợ lý của Trần Gia Thành.

Cô lướt xem lịch trình thì thấy 7 giờ tối hôm nay anh có hẹn với khách ở nhà hàng Hoa Diệp.

Cô âm thầm tính toán có nên tạo ra sự "Tình cờ" gặp mặt không đây?
Mộc Tâm lấy điện thoại gọi đến Hoa Diệp đặt một phòng bao riêng.

Cô tiếp tục làm việc đến 6 giờ, cô thấy mọi người vẫn còn đang cố gắn tăng ca, cô đứng dậy vỗ tay một tiếng thật lớn, cô cười nói: "Hôm nay tăng ca tới đây thôi, chúng ta đi ăn nhà hàng, tôi mời".
Mọi người đứng hình mất năm giây nhìn Mộc Tâm, một nữ ma đầu cuồng công việc mà hôm nay cho về sớm à, A Khải nghi ngờ hỏi: "Thật sao thư kí Mộc?".
Mộc Tâm không ngờ mọi người lại phản ứng như vậy, bình thường cô chỉ...!ừm...!có hơi nghiêm khắc một chút thôi mà.

Cô đành cười tươi nói: "Là thật".
Mọi người như được đại xá "Hoan hô" lên một tiếng, A Khải vui vẻ xoa xoa tay nhìn Mộc Tâm hỏi: "Hôm nay Mộc đại lão muốn dẫn chúng tôi đi đâu ăn đây?".
A Kiều nhanh nhảu cười nói: "Thư kí Mộc, chúng ta đi ăn nhà hàng Trung đi, mọi người đa phần không ăn được món Tây đâu".

Các người khác nghe vậy cũng ồ ạc đồng ý với A Kiều.
Mộc Tâm nhìn cả đám hổn độn như mớ bòng bong thì đỡ trán, cô nói lớn: "Được rồi, tôi cũng thích ăn món Trung hơn món Tây, hôm nay chúng ta đến Hoa Diệp ăn.


Mọi người thu dọn chút đi".
Mộc tâm cùng bọn họ đi xuống bãi đổ xe, Mộc Tâm ngồi chung xe với A Khải, Tiểu Mỹ và A Kiều.

Trên xe ba người kia nói chuyện rom rả, Mộc Tâm lâu lâu góp vui nói vài câu.

Tiểu Mỹ cười thẹn nói với Mộc Tâm:
"Thư ký Mộc, thật phải nói lời xin lỗi cô, lúc đầu tôi hiểu lầm cô, còn nói xấu sau lưng cô nữa.

Lâu ngày tiếp xúc mới thấy cô là người rất tốt lại có thực lực nữa, tôi học hỏi được rất nhiều thứ từ cô".
A Kiều và A Khải cùng hùa theo nói: "Đúng vậy, lúc trước tôi cũng từng nói xấu cô, hiểu lầm cô nữa, thật xin lỗi cô thư kí Mộc".
Mộc Tâm nghe họ nói vậy thì cười ngọt ngào nói: "Không sao, tôi đột ngột vào công ty còn ngồi chức cao như vậy khó tránh bị nghĩ xấu, không trách mọi người được".
Hóa giải khuất mắc mọi người cũng tư nhiên nói chuyện hơn, gần 6 giờ 50 mọi người có mặt tại phòng bao Mộc Tâm đặt trước.

Mộc Tâm nhìn đống hồ sắp 7 giờ thì cười nói với mọi người: "Mọi người cứ tự nhiên gọi món trước đi, tôi ăn gì cũng được.

tôi đi toilet một chút"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận