Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh


Mộc Tâm vẫn chưa thể nào bình định được cảm xúc xáo động lúc bấy giờ.

Trong đầu cô bây giờ là một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao nhưng không câu hỏi nào có đáp án.
Why? Mình khó khăn lắm mới có một người bạn thân, mà sao người đó lại...!thích mình? Sai ở đâu rồi? Quyển tiểu thuyết này bị lỗi rồi hay gì vậy? Rõ ràng là tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà? Bông hoa bách hợp này là gì? Lừa đọc giả chắc?
Cô láy xe về thẳng chung cư Toro, sau khi lên đến tầng 5, cô dừng một chút, rồi đưa tay ấn chuông phòng 502.
Chỉ vài phút, cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Mộc Tâm không nói lời nào, liền xà vào lòng ngực quen thuộc ấy.

Cô vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, hít lấy hơi thở bạc hà thoang thoảng trên người anh.

Mùi hương và độ ấm của anh như một liều thuốc an thần, nó giúp cô dần bình tĩnh lại.
Thấy tâm trạng hôm nay của cô hơi khác thường, Lâm Đình Phong đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, dịu dàng nói: "Có chuyện gì sao? Vào nhà rồi nói anh nghe."
Mộc Tâm vẫn ôm anh đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng nỉ non: "Cho em ôm một lát là được rồi!"
Đối với yêu cầu của cô, ngoài chiều theo thì anh thật sự không cách nào từ chối được.

Anh đứng yên ở cửa để cô ôm mình, bàn tay của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Qua khoảng 5 phút, Mộc Tâm mới nới lỏng vòng tay, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh: "Chúng ta vào trong nhà anh đi, bên ngoài hơi lạnh."
Lâm Đình Phong đưa tay ôm vai cô, kéo cô vào nhà rồi đóng cửa lại, đặt cô ngồi lên sofa, anh vào bếp rót cho cô một ly nước ấm, sau đó hỏi: "Không phải em đi sinh nhật bạn à? Sao về sớm vậy?"
Mộc Tâm đặt ly nước ấm lên bàn, cọ đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói: "Em sợ anh ở nhà một mình sẽ buồn, nên về sớm với anh."
Lâm Đình Phong biết rõ cô là không muốn nói, anh cũng không ép cô, chỉ ngồi yên để cô dựa vào.


Mộc Tâm ngồi yên một chút thì ngước mặt lên nhìn anh, hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
"Anh ăn rồi."
"Vậy anh có đang bận gì không? Anh làm việc đi, em ngồi bên cạnh xem thôi được không?"
Hiếm lắm mới thấy cô bám người như vậy, anh cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: "Được, vậy vào thư phòng, khi nào mệt thì nói với anh một tiếng.

Hửm?"
Mộc Tâm gật gật đầu, cầm ly nước ấm, lẽo đẽo theo anh vào thư phòng.

Cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa nhìn anh làm việc.
...
Bên kia, Ngọc Điềm sau khi rời khỏi nhà hàng, cô không tự láy xe mà bỏ tiền thuê một tài xế chở mình đi.

Tài xế vừa khởi động xe vừa hỏi: "Cậu trai trẻ, cậu tính đi đâu?"
Ngọc Điềm nghe bác ấy gọi mình là 'cậu trai trẻ' thì nở một nụ cười khổ, nhàn nhạt nói: "Bác cứ chạy thẳng đi ạ."
Bác tài xế thấy tâm trạng cậu không tốt nên bác ấy im lặng điều khiển xe chạy thẳng trên đường lớn.

Ngọc Điềm đờ người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy kéo kính xe xuống để gió phả vào mặt mình, cô ấy nghĩ rằng làm vậy sẽ có thể vơi đi bớt cảm giác khó chịu trong lòng.

Nhưng chiếc xe càng lăn bánh, cảm giác đau nhói trong lòng ngày càng rõ ràng hơn.
Xe đi được vài cây số, một biển hiệu bảy màu của một quán bar đập vào mắt Ngọc Điềm.


Cô ấy bảo tài xế dừng lại, cô đưa tiền, rồi nói một dãy địa chỉ để bác ấy vận chuyển xe về nhà dùm mình.
Sau đó, cô quay lưng đi về phía quán bar nọ, cô đứng trước cửa, ngước mắt nhìn lên tên bảng hiệu, nhỏ giọng lẫm bẫm: "Arc-en-ciel? Cầu vồng sao?"
Cô ấy đi vào trong, ngồi ở quầy rượu gõ gõ tay xuống mặt bàn: "Một chai Whisky."
Người phục vụ rất nhanh đặt chai rượu ra trước mặt Ngọc Điềm, cô ấy vặn nắp chai rượu, rót ra ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Cảm giác hơi men nóng hổi lan ra trong cơ thể khiến trong lòng cô ấy như dể chịu hơn.

Trên sân khấu, một cô nữ ca sĩ đang hát một bài nhạc jazz đầy feeling, âm thanh trong trẻo mềm mại ấy hòa cùng chút men say khiến đầu óc người nghe thêm phần mụ mị.
Khi chai rượu trên tay Ngọc Điềm chỉ còn lại một phần ba, cô đưa tay gọi thêm một chai Whisky, trong góc phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng "Rầm!" thật lớn.
Ngọc Điềm nhíu mày nhìn qua, thấy có ba người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo.

Cô không thèm quan tâm, tiếp tục uống rượu của mình.
Trong căn phòng kín, truyền đến tiếng quát tháo đầy tức giận: "Buông em ấy ra, cậu là gì của em ấy hả?"
Người đàn ông to con kéo cậu trai trẻ ra sau lưng: "Tôi là bạn trai của em ấy đấy! Cậu là ai hả?"
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm cậu trai trẻ phía sau: "Em nói rõ xem, ai mới là bạn trai của em hả?"
Cậu trai trẻ ấy đau đầu không thôi! Ais, chết tiệt! Chuyện gì không biết nữa, sao đi bar mà cũng gặp hai tên công bám dai như đĩa này vậy?
Cậu ấy rút tay khỏi tay người đàn ông kia, lạnh giọng, nói: "Tôi không có quan hệ gì với hai người hết, chỉ là tình một đêm thôi mà!"
Tên to con tỏ vẻ lưu luyến, nắm lấy tay cậu trai trẻ: "Không phải vậy, anh thật lòng thích em mà Lạc Lạc."
Cậu trai trẻ chỉ biết đỡ trán: "Thật lòng thích? Ai lại đi tìm tình yêu ở trong phòng bar chứ anh hai?"
"Không, Lạc Lạc, có phải tên chết tiệt này đã làm em thay lòng không? Nên em mới đối xử với anh như vậy.", nói rồi hắn ta tung nắm đấm về phía gã đàn ông còn lại.

Hai người bắt đầu lao vào ẩu đả, cậu trai trẻ muốn lên can ngăn nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.

Hai người càng đánh càng hăng, càng đánh càng lớn, tiếng động đổ vỡ phát ra "Rầm! Rầm!" liên tục.

Các người khách trong quán bar bị tiếng động dọa sợ núp hết vào trong góc.
Ngọc Điềm vẫn bình thản rót rượu rồi uống rượu, như thể những tiếng động đó chỉ là bản nhạc đệm.

Người đàn ông to con kích động cầm ghế lên ném về phía người đàn ông kia.

Hắn ta né qua một bên, chiếc ghế cứ thế lao thẳng về phía của Ngọc Điềm, dội lên bàn làm chai Whisky rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nhìn chai rượu thứ ba vừa mới đem ra giờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, một cỗ sát khí nồng đậm xông thẳng lên bộ não nhiễm hơi men của cô.
Ngọc Điềm đứng dậy khỏi ghế, cô đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ, giọng nói trầm trầm đầy tức giận hướng về hai tên to xác kia: "Là ai làm?"
Ngọc Điềm mặc niệm vài giây cho tên xấu số đó, lúc tâm trạng cô không tốt mà cứ thích đâm đầu vào! Tới số rồi!
Cô không đợi câu trả lời mà trực tiếp xông lên đánh về phía hai tên to con kia.

Mặc dù nhìn thấy hai người họ đô con, cơ bắp rắn chắc nhưng thực chất chỉ là luyện tập để được cái mã thôi, lực chiến đấu quá thấp.

Chỉ vài phút, Ngọc Điềm đã hạ đo ván cả hai người, sao đó cô thản nhiên đi lại quầy rượu kêu một chai Whisky khác.
Mọi người trong quán rượu thấy vậy thì trố mắt nhìn chằm chằm cô như nhìn con quái vật.

Hai tên to con bị quản lý kêu bảo vệ khiêng ra ngoài.
Cậu trai trẻ kia sau khi thấy tư thế mạnh mẽ của Ngọc Điềm thì trong lòng dâng lên chút hứng thú, cậu ta đi lại quầy rượu ngồi xuống cạnh Ngọc Điềm, gõ tay xuống bàn: "Hai ly Volka"
Phục vụ đặt hai ly rượu màu xanh lam nhạt trước mặt cậu ta.

Cậu đẩy một ly rượu về phía Ngọc Điềm: "Cậu uống cũng nhiều rồi, rượu Whisky mạnh lắm, uống một ly Volka đi."

Ngọc Điềm không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục uống rượu của mình.

Cậu trai trẻ thấy bản thân bị quăng cho cục lơ nhưng vẫn không nề hà gì, cậu ta cười nói: "Tôi tên Lạc Tư, cậu tên gì? Chúng ta làm quen đi.

Cảm ơn cậu lúc nảy đã giúp tôi xử lý hai tên kia."
Ngọc Điềm thấy thật phiền phức, sao thất tình đi uống rượu thôi mà hết gặp đánh nhau rồi tới gặp tên lắm lời này chứ?
Nghĩ rồi cô đặt tiền lên bàn, đứng dậy định rời đi.

Vừa bước được một bước, cảm giác chóng mặt ập tới khiến cô xiêu xiêu quẹo quẹo ngã về phía trước.
Lạc Tư thấy vậy vội chạy lên đỡ, lúc đưa hai tay ra đỡ hai vai Ngọc Điềm, bàn tay Lạc Tư vô tình ấn nhẹ lên ngực cô.

Mặt dù cách một lớp vải, nhưng với đôi tay nhạy cảm do nghề nghiệp của cậu ta làm sao không nhận ra được cảm giác mềm mại này.
Cậu mở to mắt, không thể tin được! Chàng trai soái khí ngút trời trước mặt lại là con gái.

Aiz! Thế giới này đảo điên rồi hay sao vậy? Một đứa con gái mà còn soái hơn cả ông đây!
Ngọc Điềm cảm giác được có người chạm vào ngực mình, cô ngước cặp mắt phượng lên, bắn ánh mắt chết chóc về phía Lạc Tư.

Không nói hai lời liền đánh tới tấp về phía cậu ta.
Lạc Tư quanh năm không rèn luyện gì, cậu lại là một bé thụ chính hiệu đấy! Cậu đỡ không nổi mấy đòn liền bị giẫm xuống nền nhà kêu cha gọi mẹ: "Bà cô ơi, aaa, đừng đánh lên mặt, cô làm gì vậy, tôi tốt bụng đỡ cô mà cô lại đánh tôi?"
"Đỡ tôi? Anh sàm sỡ tôi thì có! Cái tên lưu manh này! Hôm nay bà sẽ dạy cho cưng cách làm người.", Ngọc Điềm đánh thẳng tay mấy đòn vào bụng khiến cậu ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Quản lý thấy tình hình không ổn, sợ sẽ có án mạng, ông ta núp trong góc gọi cho cảnh sát.

Rất nhanh cảnh sát đến lôi hai người họ lên phường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận