Chiếc Maybach quen thuộc lăn bánh trên con đường quen thuộc, Mộc Tâm thẫng thờ nhìn ra cửa sổ.
Lớp tuyết mỏng tan phủ lên lề đường được làm bằng gạch đỏ, nhìn cứ như chiếc bánh bông lan quếch một lớp kem trắng mịn.
Các cửa hàng bắt đầu trang trí cây thông nô-en trước cửa, lúc này cô mới sực nhớ đến sinh nhật ai kia.
Chu choa mạ ơi! Mình quên mất! Là do mình bận nên mới quên thôi nhỉ? Đó là điều bình thường phải không?
[Lâm tổng *hát*: Người ta đâu có yêu mình, có thương gì mình! Người ta đâu có yêu mình, thương gì mình đâu!]
...
Sau khi tắm xong, Mộc Tâm ngồi trên giường ôm gối, dựa lên đầu giường nghịch điện thoại.
Lâm Đình Phong đi vào phòng tắm.
Mộc Tâm dựng hai lỗ tai lên, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra.
Cô ấn ấn tìm số điện thoại rồi gọi đi, máy vừa kết nối, cô liền nhỏ giọng nói: "Alo, Lạc Tư."
Lạc Tư đang ở nhà chơi điện tử trên chiếc máy Console game* của mình.
Anh vội bật loa ngoài, tay vẫn không ngừng thao tác nhanh nhẹn: "Tiểu Tâm Tâm, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, em không 'ăn thịt hổ' mà còn gọi cho anh có chuyện gì vậy?"
(*Máy chơi game cầm tay)
Mộc Tâm nghe tiếng 'binh binh bang bang' phát ra cùng cái giọng gợi đòn của anh ta thì đầu đầy vạch đen.
Nhưng vì có việc cần hỏi nên cô không cúp máy được, cô cười nói: "Em có việc cần nhờ anh tư vấn này!"
"Oh, nói gì chứ mấy chuyện tư vấn này anh rành sáu câu.
Em cứ nói đi!", miệng thì trả lời, tay thì vẫn không ngừng nghỉ, đúng là đứa con của 'làm việc năng suất'.
Mộc Tâm nghĩ nghĩ một chút, sợ anh ta trêu chọc mình, cô lựa lời, nói: "Tôi có một người bạn...!sắp tới sinh nhật của người yêu mà cô ấy không biết tặng gì! Anh có thể gợi ý vài phương án không?"
Đang sắp đi đến tường thành của giặc, Lạc Tư phấn khích, miệng bâng quơ đáp: "Ầy, cô ấy cứ trực tiếp đẩy ngã anh ta là...!À mà khoan..."
Anh ta bỗng chết đứng tại chỗ như bị điểm huyệt, trên màn hình HD là nhân vật game bị vạn tiễn xuyên tâm, dòng chữ game over đỏ đến chói mắt.
Mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ như cái đèn giao thông.
Mộc Tâm không nghe anh ta nói tiếp, liền hỏi: "Lạc Tư, anh còn đó không vậy?"
Giọng nói cứng ngắt của anh ta truyền vào tai cô khiến cô cứ tưởng anh ta chuẩn bị tiến hóa mega tới nơi: "Tiểu Tâm Tâm, cô nói bạn cô...!Ngọc Điềm...!có bạn trai?"
Mộc Tâm không hiểu sao anh lại hỏi chuyện này nhưng anh nghĩ vậy cũng không sao, dù gì mình cũng chỉ có một người bạn là Ngọc Điềm thôi mà.
Nghĩ rồi, cô liền nói: "Đúng vậy, cho nên tôi mới hỏi anh nè.
Lúc nãy sao anh nói nửa chừng thì dừng lại vậy? 'Đẩy ngã' rồi sao nữa?"
Lạc Tư bây giờ đang hóa đá trên chiếc sofa, anh chậm rì rì nói: "Tiểu Tâm Tâm, tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, phần sau cô cứ áp dụng công thức là ra."
"Ây, khoan đã...!anh...", 'tút tút tút', cô mắt lớn mắt nhỏ nhìn chiếc điện thoại.
Tại sao cô đã không còn đi học nữa mà vẫn còn cái thứ 'áp dụng công thức là ra' này vậy, câu nói đó rất 'huyền diệu' đó, có biết không hả?
'Cạch!', Lâm Đình Phong đẩy cửa phòng tắm đi ra, trên người anh mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xanh mực, vì không buộc chặt dây lưng nên cổ áo bị mở rộng, lộ ra vòm ngực rộng rãi và thấp thoáng các khối cơ bụng rắn chắc.
Mộc Tâm khẽ nuốt nước bọt một cái, 'đẩy ngã anh', sao giống quà dành cho mình hơn là cho anh vậy.
Lâm Đình Phong thấy ánh mắt của cô dán lên người mình, anh cười khẽ một tiếng, ngồi lên giường ôm lấy cô: "Vừa nói chuyện điện thoại với ai à?"
Mùi sữa tắm đầy nam tính lẫn quẩn trong phạm vi thân mật, mái tóc còn hơi ướt của anh cọ lên da cô mang đến một cảm giác mát lạnh đến tê dại.
Mộc Tâm vội đặt điện thoại xuống, cười nói: "Không có gì, công ty bảo hiểm quảng cáo thôi!"
Thấy hai mang tai cô hồng hồng, anh rất thưởng thức dáng vẻ này của cô, dáng vẻ chỉ có anh mới nhìn thấy: "Oh, bọn họ vất vả thật! Giờ này còn tăng ca gọi quảng cáo cho em."
Cô hơi chột dạ, kéo anh nằm xuống: "Ngủ sớm nha, hôm nay đi dự thầu hơn nửa ngày khiến em hơi mệt."
Anh đưa tay tắt đèn, nằm xuống ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, bên mũi là mùi hương quýt thơm ngọt: "Kế hoạch của em hình như diễn ra rất thuận lợi.
Vậy thì không cần anh phải lo rồi!"
Cô ở trong ngực anh, nghe thấy lời anh nói thì ngước đầu lên nhìn anh, tò mò hỏi: "Anh biết em định làm gì sao?"
Anh cúi đầu nhìn gương mặt mềm mại của cô, đáp: "Anh cũng đoán được phần nào."
Cô chớp chớp cặp mắt ánh đào, hứng thú hỏi: "Nói em nghe xem, em đoán được gì?"
"Sau hai lần thua thầu mà em không vạch trần nội gián, chắc chắn là em còn có việc cần dùng đến.
Anh suy nghĩ một chút, dựa theo phong cách làm việc thường ngày của em.
Chắc là em muốn dẫn dụ Quý thị, cụ thể là dụ Trần Tiểu Như giành toàn bộ dự án của Lâm thị.
Bên đó giành được càng nhiều thì càng đúng ý của em.
Dù dạ dày lớn cỡ nào thì ăn nhiều cũng sẽ khó tiêu.
Lúc đó, vì ôm đồm quá nhiều dự án mà xoay vòng vốn của Quý thị sẽ gặp vấn đề.
Nếu xử lý không tốt, Quý thị có thể trực tiếp bị rớt đài.
Còn những việc tiếp theo em định làm thì anh chưa nghĩ đến."
Đôi đồng từ của Mộc Tâm dãn ra, cô hôn lên cằm anh một cái, đầy yêu thích: "Ôi, sao anh có thể thông minh vậy chứ? Em định làm gì cũng biết luôn!"
Anh hôn lên trán cô, mỉm cười: "Không thông minh thì có ôm được người đẹp như em vào lòng không?"
Cô đỏ mặt, chôn đầu trong lòng ngực anh, nói sang chuyện khác: "Nhưng chắc thời gian tới anh phải bị các cổ đông mời đi uống trà rồi! Anh không phiền chứ?"
Anh nhắm mắt, ôm cô sát vào người mình, như muốn hòa tan cô vào trong máu thịt của bản thân, dịu dàng nói: "Tiểu phiền phức nhà em mà anh còn chịu được, chút chuyện đó thì ăn nhằm gì?"
Cô há miệng cắn lên ngực anh một cái: "Anh mới là đại phiền phức!"
Lực cắn của cô không lớn, rơi lên người anh lại khiến trong lòng anh rục rịch, anh hít một ngụm khí lạnh để đè nén lửa nóng trong người, bàn tay đánh nhẹ lên mông cô, giọng nói trầm trầm: "Đừng lộn xộn, ngủ đi."
Mộc Tâm thấy cơ thể anh hơi căng cứng, cô cũng đoán được phần nào, ngoan ngoãn nằm ngủ, không dám cử động lung tung nữa..