Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Đám Tiểu Khuynh quay trở lại phủ Tướng quân còn chưa đầy một canh giờ đã bị gọi đến sảnh chính.

Tiểu Cẩn đang ngủ bị người dựng dậy, lò dò kéo cái thân xác mệt nhoài đến
sảnh chính, mọi người ở đó, bao gồm Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, Đại tướng
quân và Âu Dương Minh Triệt, đều đã có mặt đầy đủ.

Ngồi xuống một bên, Tiểu Cẩn dựa lưng vào ghế, mệt mỏi ngáp dài. Tiểu Tuyết
ngồi bên cạnh, dùng cùi trỏ huých nàng ấy một cái. Tiểu Cẩn lau lau nước mắt, với ly trà trên bàn lên uống, lúc này mới có vài phần tỉnh táo.
Sau khi tất cả đều đã hoàn toàn nghiêm túc lại, Đại tướng quân mới hắng
giọng, mở lời:

“Tối nay ta triệu tập mọi người lại là có chuyện quan trọng cần thương nghị. Ngày hôm qua chúng ta đã
nhận được mật báo, Tần Nguyệt quốc ở phía nam đang có ý đồ đưa quân sang xâm lấn. Chuyện này vẫn chưa chiếu cáo đến toàn dân chúng, Hoàng thượng đã hạ mật lệnh muốn ta đem theo một lượng binh lính đến cố thủ phía
nam, ngăn chặn nguy cơ chiến tranh không để bùng phát. Trong trận chiến
lần này, rất cần đến sự nỗ lực của tất cả mọi người.”

Tiểu Tuyết đang ngồi nghe, bỗng ngắt lời:

“Ý Đại tướng quân là, lần này chúng ta sẽ chiến đấu trong bí mật sao?”

Âu Dương Minh Triệt quay sang nhìn nàng, cau mày nói:

“Mục đích chính của lần xuất chinh này, chính là ngăn chặn cuộc tiến công từ bên ngoài, không để quân địch tràn vào biên giới.”

Trong nháy mắt, Tiểu Tuyết sững sờ:

“Cái gì?”

Tiểu Khuynh vẫn luôn ngồi một bên bình thản uống trà, bất chợt mở miệng:

“Vậy, đã ấn định ngày khởi hành chưa?”

Đại Tướng quân nhanh chóng gật đầu:

“Là ngày mùng bảy tháng sau. Trong thời gian này, phải tăng cường nâng cao thực lực quân sĩ lên mức cao nhất!”

Nhận mật dụ xong, cả ba người đều quay trở về phòng. Tiểu Khuynh đang dọn
giường chuẩn bị đi ngủ, chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Động tác
trên tay nàng ngừng lại, Tiểu Khuynh đi ra mở cửa. Đứng bên ngoài là
Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh lách ra một chút để Tiểu Tuyết đi vào, xong liền đóng cửa lại. Tiểu Tuyết leo lên giường ngồi, ôm chăn nhìn Tiểu Khuynh
hỏi:

“Gọi ta đến có việc gì không?”

Tiểu Khuynh cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh, nàng lật chiếc gối lên, ở dưới
có một cặp sáo nhỏ. Hai ống sáo độ dài bằng nhau, một cái màu trắng, một cái vân tím nhạt, chỉ nhỏ vừa bằng ngón tay, hai đầu sáo đều khắc hai
cái đầu rồng. Tiểu Khuynh đưa cái màu vân tím cho Tiểu Tuyết. nàng cầm
ống sáo nhỏ xíu trên tay, ngắm nghía một hồi, phát hiện bên dưới đầu
rồng có khắc hai chữ nhỏ “Long Ẩn”. Đang mải ngắm nghía, bên tai liền
vang lên thanh âm của Tiểu Khuynh:

“Đây là ống sáo có thể triệu tập đội hộ vệ Long Ẩn, đó là tên tổ chức của chúng ta. Gọi là hộ vệ, nhưng thực chất chính là sát thủ. Cái đầu rồng này chính
là biểu tượng, ngươi nhớ kĩ đó.”

Hai mắt Tiểu Tuyết mở to, tựa như không thể tin nổi:

“Ý ngươi là, tổ chức của chúng ta đã thành hình rồi sao?”

Tiểu Khuynh cười mỉm, đáp:

“Không phải là “đã thành hình”, mà là “đã hình thành”. Bọn họ giờ chỉ còn đợi chúng ta nữa thôi!”

Trên gương mặt Tiểu Tuyết không thể giấu nổi nỗi vui sướng, nàng kích động
nắm chặt ống sáo trong tay, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt nàng lại thoáng trầm xuống. Tiểu Khuynh quan sát sắc mặt của nàng, hỏi:

“Sao vậy?”

“Tiểu Khuynh, có phải sau khi kế hoạch hoàn thành, chúng ta sẽ hoàn toàn
không còn dính dáng gì đến Hoàng gia khộng?” Ánh mắt Tiểu Tuyết dường
như lấp lánh thứ gì đó, nhưng Tiểu Khuynh không nhìn rõ, rồi bất chợt
Tiểu Tuyết ngẩng lên, đến lúc này Tiểu Khuynh mới thấy, một hàng lệ lăn
dài trên má nàng ấy.

“Tiểu Tuyết...”

“Oa!” Tiểu Tuyết bỗng oa một tiếng òa khóc, nàng nhào vào lòng Tiểu Khuynh,
vục đầu vào ngực nàng mà khóc. Hai bờ vai nàng run run, nước mắt rơi ướt đẫm áo Tiểu Khuynh. Hai tay Tiểu Khuynh ôm lấy vai Tiểu Tuyết, nhỏ
giọng nói:

“Qua chuyện này, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó. Chúng ta sẽ lại có hạnh phúc, phải không Tiểu Tuyết?”

Tiểu Tuyết như gật đầu, lại cũng như lắc đầu, nhưng nàng ấy cứ khóc mãi,
khóc mãi. Khóc một hồi lâu, hai mắt Tiểu Tuyết mọng đỏ, nàng nắm chiếc
sáo nhỏ trong tay, sụt sịt mũi hỏi:

“Cái này dùng thế nào?”

Tiểu Khuynh đến cũng bó tay với tốc độ thay đổi của nàng ấy. Người này, thái độ của nàng thay đổi so với lật một trang giấy còn nhanh hơn. Tiểu
Khuynh cũng chẳng biết nói gì hơn, lại ngồi chỉ dẫn cặn kẽ cách dùng sáo cho Tiểu Tuyết. Chỉ dẫn xong xuôi, Tiểu Khuynh vuốt cằm, nói thêm:

“Vốn ta đang phân vân không biết làm cách nào để kế hoạch được thực hiện, nhưng xem ra, trời đã cho chúng ta một cơ hội!”

Tiểu Tuyết chăm chú ngắm nghía chiếc sáo nhỏ, mở miệng trêu chọc:

“Ta lại không biết từ khi nào Tiểu Khuynh lại tin vào trời đất rồi đấy! Thế nào, có định tôn thờ thần phật luôn không?”

Tiểu Khuynh trừng mắt nhìn Tiểu Tuyết, hiếm có khi nào nàng ấy để lộ biểu cảm khác ngoài vẻ lãnh đạm nhạt nhẽo thường ngày:

“Ta đang rất là nghiêm túc đấy!”

“Rồi, rồi, kế hoạch của ngươi là gì đây?”

Tiểu Khuynh ngồi sáp lại gần, che miệng thầm thì vào tai Tiểu Tuyết, xong xuôi, nàng mỉm cười:

“Thế nào? Chỉ mất hai tháng sau trận chiến với Tần Nguyệt.”

Tiểu Tuyết trầm ngâm gật đầu, quay lại nhìn Tiểu Khuynh cười giảo hoạt:

“Tốt đấy, quả không hổ danh là Tiểu Khuynh!”

Nhưng không biết, liệu kế hoạch của các nàng, có được diễn ra thuận lợi hay không?

Mùng bảy tháng sau, một vạn quân binh, dẫn đầu bởi Đại tướng quân, Tam vương gia và năm vị Tướng quân khác rời kinh đô từ cửa nam, tiến đến biên
giới Hách Liên- Tần Nguyệt. Cứ điểm đóng quân ở đây là một thành trì
không lớn, gọi là thành Tương Yên. Lúc đoàn quân đến nơi, trên cổng
thành cờ xí bay rợp trời, thành chủ thành Tương Yên đích thân ra nghênh
tiếp.

Thành chủ Tương Yên là một nam nhân
trung niên tuổi ngoại tứ tuần, vóc dáng có vài phần cao lớn, khuôn mặt
chữ điền cương nghị. Đi bên cạnh ông ta là vài vị quan tước vị cao trong thành. Tiểu Khuynh nhảy xuống ngựa, đi bên cạnh Lưu Chấn Phi theo Đại
tướng quân và Tam vương gia đi vào trong thành. Một vạn binh lính đóng
quân ngay tại cửa thành, dựng lều, đốt lửa. Chuyến đi này chỉ có một
mình Tiểu Khuynh tham gia, ba người Tiểu Tuyết ở lại kinh thành.

Trong thành phủ, ngồi trong chính sảnh chỉ có Tam vương gia, Đại tướng quân
và thành chủ, đám Tướng quân như Tiểu Khuynh thì đều cất nhắc ở bên
ngoài. Không có việc gì để làm, Tiểu Khuynh liền nhàm chán đi xung quanh thành phủ. Nơi này nhìn chung không tính là quá rộng, nhưng cảnh trí
xung quanh quả thực là đẹp tuyệt vời. Tường nhà lát đá cẩm thạch, trong
viện có hồ nhỏ, trên hành lang treo đầy lồng đèn hình bát giác vẽ cảnh
sông núi cây cỏ vô cùng xinh đẹp. Đi sâu vào trong viện là đình đài lầu
các san sát nhau, kiểu cách sang trọng, cột trụ chạm trổ tinh xảo. Xung
quanh vô số loài hoa nở rộ, xinh đẹp vô cùng.

Mải đi, Tiểu Khuynh không biết là mình đã đi đến nơi nào, lúc quay đầu lại
liền không thấy đâu là đường để quay về. Nàng chán nản vỗ trán, thầm cảm thấy tiếc hận vì vừa rồi đã từ chối đi cùng với Lưu Chấn Phi. Rồi sao,
bây giờ nàng biết đi đường nào để về đây?

Tiểu Khuynh khoanh tay, đứng dậm chân nhìn ngã ba trước mặt. Cái thành phủ
này nhìn không lớn mà lại vô cùng nhiều ngã rẽ, càng nhiều ngã rẽ lại
càng dễ bị lạc. Tiểu Khuynh dùng ngón tay điểm điểm trán, nàng chỉ cánh
tay vào ngã ba, bắt đầu đếm từ một đến mười.

“Hướng này!”

Dứt lời, nàng liền nhấc chân đi vào con đường nhỏ bên phải. Mà trong lúc
đó, từ con đường ở chính giữa, Lưu Chấn Phi mang vẻ mặt lo lắng xuất
hiện. Hắn đi tìm Tiểu Khuynh từ nãy đến giờ mà không thấy. Cái tiểu nữ
tử này đi đâu mất rồi không biết? Đứng ở ngã ba, Lưu Chấn Phi suy nghĩ
xem Tiểu Khuynh có thể đi hướng nào. Sau vài phút ngẫm nghĩ, hắn liền
nhấc chân đi thẳng.

Tiểu Khuynh rẽ vào con
đường nhỏ bên phải, nàng đi được một đoạn, phía trước liền truyền đến
tiếng nước chảy róc rách. Tò mò, Tiểu Khuynh tăng nhanh tốc độ đi về
phía ấy. Nàng vươn tay rẽ đám lá cây, một ôn tuyền nhỏ hiện ra. Hơi nước bốc lên trong không gian, xung quanh ôn tuyền trồng đủ các loại hoa cỏ
lạ kì. Hiện ra lờ mờ giữa màn hơi nước, nàng thấy một thân ảnh thấp
thoáng. Tiểu Khuynh hiếu kì tiến lên một bước, vốn muốn đến gần để xem
cho rõ, nhưng nghe loáng thoáng từ đằng trước truyền đến tiếng nói, cước bộ nàng liền dừng lại. Từ xa đi tới hai cái nha hoàn trang phục giống
nhau, trên tay mỗi người đều xách một cái thùng gỗ lớn, bên trong chứa
một loại nước đen ngòm, còn có thứ gì đó, nhưng Tiểu Khuynh không thể
phán đoán. Nàng nheo mắt, thân hình hoàn toàn bị che khuất bởi lá cây.
Hai nha hoàn từ từ tiến lại gần, một người nhìn cái thùng mình đang xách trong tay, nhăn nhó lên tiếng;

“Thật không
hiểu Đại tiểu thư nghĩ gì, lại dùng Thiên trùng quý giá để đi nuôi một
con ma bệnh. Ta nghĩ hắn không sống quá một tháng nữa đâu!”

Nha hoàn đi bên cạnh nghe vậy có vẻ chột dạ, vội vàng nói:

“Ngươi đừng có nói bậy, cái thiếu niên ốm yếu này nghe nói có thân phận không
hề tầm thường, nghe như là vương tử của một nước nào đấy, Đại tiểu thư
chúng ta đem hắn đến nơi này chính là giam lỏng, ngăn chặn việc hắn trốn thoát!”

Nha hoàn kia bĩu môi, dè bỉu:

“Hừ, vương tử gì chứ, một con ma bệnh mà thôi! Một kẻ đến hơi sức bước đi cũng không có thì trốn thoát kiểu gì được?”

Nha hoàn bên cạnh không tiếp tục nhiều lời, hai người bê thùng gỗ đặt trên
thành ôn tuyền, rồi lật nghiêng. Từ trong thùng, một thứ nước đen ngòm
như mực đổ xuống, nhanh chóng hòa tan trong nước nóng ôn tuyền, theo ra
cùng thứ nước đó, một thứ gì dài ngoẵng, đen nhánh, ngọ nguậy rơi xuống. Hai nha hoàn làm xong việc của mình liền nhanh chóng rời đi. Từ đầu đến cuối, kẻ vẫn ngâm mình trong ôn tuyền vẫn không hé răng nói một lời.

Tiểu Khuynh nhảy từ trên cây xuống, đi lại gần bờ ôn tuyền. Đứng từ trên
cao, nàng nhìn xuống mặt nước đen nhánh, có những con trùng màu đen đang bơi qua bơi lại. Màu đen trong làn nước trong lại càng rõ rệt. Mà ngồi ở đầu kia, ngâm nửa thân người trong nước nóng, một thiếu niên có vẻ
ngoài gầy yếu. Tóc dài thật dài xỏa tung trong nước, đầu thiếu niên cúi
thấp, nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Tiểu Khuynh ngồi xổm
xuống, hướng về phía thiếu niên kia, lên tiếng:

“Ê, ngươi còn tỉnh không?”

Thiếu niên kia không đáp lời nàng. Mấy con trùng bơi quanh hắn.

“Ê, ngươi nói một tiếng xem nào?”

Vẫn không có tiếng đáp lại, xung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc.

Hỏi đi hỏi lại mà không nhận được một lời đáp, Tiểu Khuynh bực tức đứng
dậy, xoay người muốn rời đi. Bất ngờ, lúc xoay người, khóe mắt nàng bắt
gặp một thứ gì đó lóe sáng. Cước bộ nàng dừng lại, Tiểu Khuynh suy nghĩ
một chút liền đổi hướng, đi đến phía thiếu niên kia. Mặt nước tuy phủ
một màu đen nhạt, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhận ra được dưới đáy nước kia
đang có thứ gì. Một sợi xích rất lớn được móc vào giữa hồ nước, hai đầu
xích chia ra khóa chặt hai tay hai chân của người thiếu niên nọ. Người
này bị nhốt trong ôn tuyền sao? Nơi này là thành phủ Tương Yên, người
thiếu niên bệnh tật này lại bị nhốt tại đây. Nghe loáng thoáng thì có vẻ thân phận của hắn là một vương tử.

Tiểu
Khuynh có cảm giác mình đã nắm được một đầu của sợi dây, nhưng nàng
không vội kéo sợi dây đó về phía mình. Bí mật, phải được lật giở từ từ
mới thú vị.

Tiểu Khuynh nhếch môi cười, nhưng
bên tai chợt vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Từ sau lớp hơi nước mù
mịt, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện. Trong chốc lát, Tiểu Khuynh thoáng ngây người, nhưng rất nhanh, nàng kịp thu hồi cảm xúc, nhanh chóng
khuất đi một chỗ.

Người đi đến từ từ có thể nhìn rõ. Một nữ tử... vô cùng xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui