Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

“Tứ ca, huynh đang làm gì ở đây vậy?” Hách Liên Vân Thiên vừa ngủ dậy, hắn duỗi mạnh cái eo mảnh khảnh, vừa liếc mắt liền thấy một bóng người áo tím đang đứng quay lưng về phía này ở cách đó không xa. Hắn tiến đến, vươn tay vỗ vai người kia, tà tà mở miệng:

“Đừng bảo vì Tứ ca đột nhiên đem lòng nhớ thương ấu đệ nên mới nửa đêm lặn lội mò đến đấy nhá!”

Cơ thể người kia đột nhiên căng cứng, sắc mặt Hách Liên Vân Thiên cũng thoáng tái mét lại, nuốt nước bọt hỏi:

“Đừng bảo với đệ là... tứ ca thầm mến đệ thật nha...”

Hách Liên Chấn Thiên quay người lại, vẻ mặt khó coi hừ lạnh một tiếng. Hách Liên Vân Thiên nhận thấy không ổn, hắn cười khan hai tiếng, lập tức muốn quay đầu rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước, trên vai đã truyền đến một trận lạnh lẽo. Ngũ vương gia trong lòng lộp bộp rơi xuống, thầm tự khinh bỉ bản thân không có tiền đồ. Nhưng biết làm sao được đây? Ba vị đại ca của hắn, một người lại so một người đáng sợ hơn, đều là kẻ không thể đụng vào. Không lẽ đêm nay chính là thời khắc cuối cùng của hắn? Chẳng lẽ từ nay về sau một thế hệ phong lưu công tử phải “mai danh ẩn tích rồi”.? Đừng mà, hắn vẫn còn chưa thú lão bà, còn chưa hưởng hết thú vui tao nhã trên đời, còn chưa có tôn tử nối dõi nha,....

Trong lúc Hách Liên Ngũ vương gia mồ hôi đổ đầy sau ót, sắc mặt khó coi cực điểm, thì vị đứng sau hắn lại có vẻ mặt càng độc đáo hơn. Vẻ mặt Tứ vương gia dao động từ màu trắng sang đỏ rồi lại trở về trắng. Không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng có thể nói biểu cảm của Tứ vương gia lúc này là vô cùng phong phú. Thật lâu, thật lâu sau, lâu đến nỗi Hách Liên Vân Thiên nghĩ rằng toàn thân hắn đã tắm đẫm mồ hôi lạnh, một thanh âm có vẻ lúng túng vang lên:

“Ừm... Ngũ đệ, bình thường... ừm... đệ theo... theo đuổi nữ nhân như thế nào?”

Nói hết câu này trọn vẹn dường như đã rút cạn toàn bộ khí lực của Hách Liên Chấn Thiên, hắn cảm giác hai tay mình gần như là run lên. Hách Liên Vân Thiên im lặng thật lâu. Rồi bỗng nhiên, hắn quay đầu, tà tà nở nụ cười, vẻ mặt muốn bỉ ổi bao nhiêu liền có bấy nhiêu:

“Tứ ca~~ hắc hắc, thật là không ngờ nha~~”

Khuôn mặt Hách Liên Chấn Thiên vẫn là một bộ trấn định, thản nhiên, nhưng nếu bây giờ có một ngọn đèn rọi thẳng vào thì không khó nhận ra hai gò má hắn đã ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Tứ vương gia khẽ hắng giọng một cái, rất đúng lí hợp tình mở miệng:

“Đệ có thể thì sao ta lại không thể?”

Hách Liên Vân Thiên mặt cười bỉ ổi, tiến tới khoác vai Hách Liên Chấn Thiên, bày ra bộ dạng tự đắc nói:

“Xem ra tứ ca huynh cũng là người có nhãn quang! Về cái khoản này, tứ ca đến tìm đệ là đúng rồi đó! Sao, nói đi, là vị tiểu thư nhà nào lại có phước như vậy? Lại có thể khiến Hách Liên Tứ vương gia xưa nay không coi trọng nữ nhân dồn sức theo đuổi như vậy?”


Hách Liên Chấn Thiên khinh thường liếc mắt nhìn vẻ mặt bỉ ổi của hắn, thản nhiên nói:

“Vì an toàn của nàng ấy, tứ ca không thể nói cho đệ được!”

Hách Liên Vân Thiên bĩu môi, lầm bầm lầu bầu:

“Cái gì mà an toàn chứ? Nhân phẩm của đệ cũng đâu có kém đến mức đó đâu...”

Đêm thực yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng lạo xạo của tuyết bị giẫm lên.

Vầng trăng sáng treo trên nền trời trong vắt, phản chiếu mặt nước đã sớm lạnh lẽo, hắt ánh sáng lóng lánh như kim cương. Dưới ánh sáng vàng dịu trong vắt, thấp thoáng một thân ảnh nữ tử.

Tiểu Tuyết đi một mình trên con đường lớn phủ tuyết, dựa vào ánh trăng mà quan sát xung quanh. Hai bên đường là những căn nhà nhỏ nằm thưa thớt. Thành Ung Châu không quá lớn, nhưng lại nằm ở vị trí khá trọng yếu, hầu như là ngay sát đường biên giới giao nhau giữa ba đại đế quốc. Đây là một thôn làng nhỏ hẻo lánh, trước đây là một nơi khá nghèo nàn lại có ít dân sinh sống, vậy nên khi dịch bệnh tràn đến, nơi này liền trở thành nơi bị cách li.

Hiu, hiu... Hai tiếng xé gió vang lên, Tiểu Tuyết cảm giác một trận gió lạnh thổi qua người, nàng rùng mình, chớp mắt một cái, trước mặt đã xuất hiện một thân ảnh. Nhìn rõ người vừa đến kia, Tiểu Tuyết không nhịn được mà kinh hô:

“Sư phụ!”

Người tới là một lão già râu tóc bạc phơ, toàn thân cao thấp rối loạn nhếch nhác, vành mắt cong cong hiển hiện một nụ cười thập phần bỉ ổi. Người không biết, sẽ không ai nghĩ rằng lão già nhìn có vẻ nhếch nhác này lại là Quái Độc Tiên nổi danh giang hồ. Nhìn sắc mặt kinh ngạc của đồ đệ, Quái Độc Tiên nhe răng cười hắc hắc:

“Đồ đệ!”

Một tiếng đồ đệ này vừa dứt, lão đã muốn nhào lên ôm nàng, nhưng lại để Tiểu Tuyết lắc mình tránh thoát. Quái Độc Tiên nổi danh một đời liền cứ vậy mà hảo hảo cùng mặt đất thân thiết, cái mông vì tư thế ngã đặc thù mà vểnh lên trời. Tiểu Tuyết bất khả tư nghị đứng ở bên cạnh, nhìn lão nhân gia là sư phụ tôn kính của mình thực bất nhã ngã chổng mông lên trời, trong giây lát thực không biết lên dùng ngôn ngữ gì để hình dung.

Khục, khục... Quái Độc Tiên đặt mông ngồi thẳng người lại, từ trong miệng nhổ ra một nắm tuyết, vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu lại nhìn nàng, hai mắt thoáng ngập tràn ủy khuất:


“Đồ đệ, ngươi cậy ta là người già mà ăn hiếp a~~”

Vẻ mặt Tiểu Tuyết giật giật mấy cái, nàng cười khan, trong đầu lúc này đối với vẻ mặt ủy khuất của người kia chỉ có độc một suy nghĩ.

Thực quỷ dị a~~

“Sư phụ, sao người lại tới đây vậy?” Tiểu Tuyết đi tới, vươn tay đỡ Quái Độc Tiên dậy, nhìn khuôn mặt lấm lem tuyết của ông, mở miệng hỏi.

Vừa nghe Tiểu Tuyết nhắc tới chuyện này, sắc mặt Quái Độc Tiên lập tức biến đổi. Lão rút ra một cái cuộn giấy nho nhỏ, nhìn nàng bất mãn nói:

“Không nghĩ tới con đường đường là đồ đệ của ta, mà một cái bệnh dịch nho nhỏ liền không chữa khỏi được. Haizz, thân làm sư phụ như ta cũng nên vì đồ đệ là con mà dốc chút tâm sức đi hỗ trợ, vậy nên mới không quản đường xa gió tuyết, bão tố cuồng phong, yêu ma quỷ quái,... vượt dặm đường xa lặn lội đến đây. Ta vốn nghĩ sắp tới sẽ đưa con đi du ngoạn để học hỏi thêm, nhưng với tình hình như vầy, hẳn là phải tính lại từ đầu rồi!”

Nghe Quái Độc Tiên nói vậy, Tiểu Tuyết trợn mắt thật to. Sư phụ nói muốn đưa nàng đi du ngoạn sao? Để học hỏi thêm kiến thức? Trong lòng Tiểu Tuyết âm thầm mừng như điên. Nàng là một y nhân, tất nhiên đối với tất cả những gì có liên quan đến chữa bệnh, chế dược luyện thuốc đều có hứng thú. Cái này, khẳng định là một đề nghị vô cùng hấp dẫn đi. Suy nghĩ một hồi, chân mày Tiểu Tuyết đột nhiên cau lại. Nhưng là, nếu nàng bây giờ rời đi, đám Tiểu Khuynh phải làm sao a? Tiểu Khuynh chắc chắn sẽ rất tức giận. Bọn họ ở thời không dị thế này không gia đình, không thân thích, hoàn toàn bơ vơ lạc lõng, chỉ có bốn người dựa vào nhau. Nếu bây giờ nàng mà rời đi, khẳng định sau này cũng không có mặt mũi nào mà gặp lại ba người kia nữa. Nghĩ vậy, Tiểu Tuyết khẽ thở dài, ngăn lại một tia tiếc nuối trong giọng nói, hướng Quái Độc Tiên nói:

“Sư phụ, e là đồ nhi không thể theo phụng bồi được!”

Quái Độc Tiên khó hiểu nhíu mày, nhìn nàng hỏi:

“Tại sao?”

Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn đi xa xa, thở dài nói:

“Con vẫn còn có người cần phải bảo vệ, tạm thời không thể đáp ứng theo sư phụ! Nhưng người đừng lo, chỉ qua một thời gian nữa thôi, sau khi mọi chuyện đã an bài, con lập tức theo sư phụ lên đường hành y cứu người!”


Nghe nàng nói vậy, Quái Độc Tiên cũng chỉ đành nói:

“Sư phụ đã biết, cái này sư phụ không ép buộc con! Nhưng nếu có một ngày con đổi ý, đến lúc đó sư phụ sẽ lập tức mang con đi!”

Tiểu Tuyết mỉm cười, gật đầu nói:

“Con biết rồi, sư phụ!”

Quái Độc Tiên che miệng quay đầu, làm bộ dạng như đang âm thầm rơi lệ không muốn để cho người khác biết, thương tâm nói:

“Nha đầu hư hỏng này, ngươi làm sư phụ ta đây thương tâm xiết bao~ Đau tim quá ~~”

Tiểu Tuyết ho khan hai tiếng, cười trừ, đối với dáng vẻ này của sư phụ, chỉ đành bất đắc dĩ nói:

“Được rồi, sư phụ đừng thương tâm nữa. Đợi sau khi người giúp con giải quyết dịch bệnh ở đây, con liền làm vịt nướng cho người ăn!”

“Hai mươi con!” Lão đầu Quái Độc Tiên hóp bụng, ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, rất có khí thế chèn ép người mở miệng.

“...” Trên đầu Tiểu Tuyết trực tiếp hiện lên hai vạch đen. Sư phụ, ngài ăn hết được hai mươi con vịt nướng sao? Đến lúc đấy bị bội thực, đồ đệ là nàng đây cũng không có cách nào chữa cho lão được đâu!

“Được rồi! Hai mươi con!” Bất đắc dĩ, Tiểu Tuyết đành gật đầu đồng ý.

Lão đầu Quái Độc Tiên gỡ cái bọc to tướng xuống, nhanh gọn ném vào trong lòng của Tiểu Tuyết, sau đó lão vươn vai, thỏa mãn thở dài. Lát sau, mới liếc qua cái túi to đùng đang nằm trên tay Tiểu Tuyết cùng bộ dạng chật vật và sắc mặt khó coi của nàng, Quái Độc Tiên thủng thỉnh nói:

“Nặng quá! Hảo đồ đệ, con thay sư phụ vác đi, sư phụ già rồi, xương cốt yếu ớt lắm!”

Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của lão đầu trước mặt, Tiểu Tuyết khóe miệng giật giật. Cái gì mà xương cốt yếu? Cái người mà một tay vác cả một con gấu đi tung tăng trong rừng mà là xương cốt yếu sao? Đặt cái túi xuống đất, Tiểu Tuyết cau mày hỏi:

“Trong đây chứa cái gì mà nặng vậy, sư phụ?”


Quái Độc Tiên cười hắc hắc, hai con mắt hoa hoa lệ lệ mà biến thành hai đường thẳng híp tịt, nhăn nhở đáp:

“Ấy dà, ấy dà, nhiều thứ lắm, nhiều lắm...”

Lão đầu hí ha hí hửng đi tới, mở cái bọc lớn ra, sau đó vừa sột soạt đụng đồ vừa thao thao bất tuyệt:

“Sư phụ đã cho tất cả mọi đồ đạc của con vào đây rồi đó. Đồ đệ, con xem, có áo khoác này, áo choàng này, trung y này, còn cả nội y nữa này... Tiểu Tiểu Tuyết, nội y của con lỗi thời quá rồi, mấy thiếu nữ ở y phường còn mặc nội y gợi cảm hơn con gấp nhiều lần đấy...”

Binh! Binh! Bốp! Lão đầu kia còn chưa nói xong, trên đầu đã nhiều thêm mấy cục u. Tiểu Tuyết như con khủng long bạo chúa gào lên:

“Lão già sắc lang!” Nàng vươn tay chộp lấy bộ râu của Quái Độc Tiên, gương mặt vô cùng đáng sợ “Lão già, có phải người lại lợi dụng lúc con không ở đó mà lén đi làm vài chuyện phong hoa tuyết nguyệt không vậy? Hả?”

Quái Độc Tiên nuốt nước bọt ực ực, lắc lắc đầu, tỏ vẻ vô tội chớp mắt nhìn nàng. Tiểu Tuyết hừ lạnh, buông tay ra đứng dậy, không thèm nhìn lão già kia nữa. Cái lão đầu này, lớn tuổi rồi mà còn mê gái, thật sự không biết trong đầu ông ta rốt cuộc đang chứa cái gì nữa!

Trên nóc nhà, lão già kia một tay nắm bầu rượu, đứng lắc lư người, ê a hát. Mà bên cạnh, Tiểu Cẩn ôm cái chai rỗng nằm ngủ khò khò. Rượu của Tiểu Tuyết quả nhiên là lợi hại, nàng uống hết một chai, cả người say đến nhũn cả ra, dứt khoát nằm trên nóc nhà ngủ luôn. Nơi này gió thổi hiu hiu, không khí thoáng đãng, lại không có côn trùng bay vo ve vo ve, quả thực là chỗ ngủ lí tưởng a!

Lão già đang ê a hát chợt ngừng lại, lảo đảo bước đến chỗ Tiểu Cẩn, dùng một tay lay lay người nàng, lèm bèm hỏi:

“Ê, tiểu nha đầu, ngươi ngủ rồi hả?”

Tiểu Cẩn đang ngủ bị người lay dậy, nàng khó chịu lầm bầm:

“Hừ, ồn ào quá! Con muỗi chết tiệt, cút ngay!”

Một tay Tiểu Cẩn giơ lên, một quyền không chút lưu tình đấm vào mặt lão già. Đấm xong, nàng xoay người, khoan khoái ngủ.

“Ha ha, hảo thú vị, hảo thú vị!” Lão nhân một tay xoa mặt, ngồi một bên cười ha hả. Chớp chớp mắt, dư quang nơi đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, lão nhân giơ cao bầu rượu trong tay, ngửa đầu nói:

“Đồ đệ như ngươi, lão phu đã định rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận