Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Sau hôm đó, đám người Tiểu Khuynh lại bị tách ra. Tiểu Vân bị Hách Liên Ngạo Thiên đón về vương phủ, giữa hai người đã có hôn ước, Tiểu Vân lại vẫn vì chuyện nàng quyết định rời đi mà áy náy, vậy nên không vì hành động ngang ngược của hắn mà tức giận. Nàng muốn dùng thời gian để sống chung với hắn thật tốt, ít ra đến lúc bọn họ phải xa nhau hai năm, nàng vẫn có điều gì đó để nhớ về hắn.

Tiểu Tuyết bị Quái Độc Tiên từ đâu xông ra bắt mất, hại nàng đang định đi thăm Hách Liên Chấn Thiên cũng phải từ bỏ ý định. Xuất hiện bên cạnh Quái Độc Tiên còn có một lão già khác, lão tự xưng là Thanh Nhân tôn giả, ngày ngày quấn lấy Tiểu Cẩn đòi nàng làm đồ đệ của lão. Bây giờ thì hai người đó khá hợp tính nhau, bởi vì cả hai cùng có chung một mưu đồ, đó là xử lí đám bồ câu được Tiểu Khuynh nuôi ở trong viện.

Tiểu Khuynh cũng chẳng rảnh rỗi. Nàng vì chuyện mình không có khinh công mà cực kì phiền não, vậy nên quyết định đến tìm sư phụ của mình, chính là vị Đại tướng quân nào đó dạo gần đây vô cùng nhàn rỗi, ngày ngày ở trong viện ăn bánh ngọt, nàng tinh mắt còn phát hiện ra càng ngày vòng hai của lão tướng quân càng đầy đặn nữa cơ!

Sau khi nghe nàng bày tỏ nguyện vọng, Đại tướng quân nằm trên ghế trúc gật gật đầu mấy cái, miệng vẫn không ngừng nhấm nuốt miếng bánh ngọt nàng mang đến. Chờ lâu mà vẫn không thấy Đại tướng quân nói gì, Tiểu Khuynh có chút mất kiên nhẫn nói:

“Sư phụ, ngài có định dạy khinh công cho ta không a?”

Đại tướng quân giật mình một cái, ngơ ngác nhìn nàng. Tiểu Khuynh phát hỏa rồi. Hóa ra từ nãy tới giờ nàng nói còn lão sư phụ này thì ung dung nằm ngủ! Nàng tức giận đoạt luôn miếng bánh trên tay Đại tướng quân, sau đó bê luôn cả đĩa điểm tâm định bỏ đi. Từ đằng sau truyền đến tiếng gọi í ới của Đại tướng quân:

“Hảo đồ đệ, con khoan đi đã!”

Bước chân Tiểu Khuynh dừng lại, nàng quay đầu cười nhạt hỏi:

“Sư phụ có gì cần dạy bảo sao?”

Đại tướng quân đứng dậy đi về phía nàng, miệng ông vẫn nói, nhưng hai mắt thì hau háu nhìn đĩa điểm tâm trên tay nàng, nuốt nước miếng:

“Sư phụ xác thực không thể dạy con được, nhưng sư phụ có thể kêu sư huynh đồng môn dạy cho con!”

Tiểu Khuynh nheo nheo mắt, nghi ngờ hỏi:

“Sư huynh đồng môn? Là ai vậy ạ?”

Đại tướng quân cười hai tiếng, thần thần bí bí nói:

“Hắc hắc a, hắn là người vô cùng thông thạo khinh công, có thể đạt tới cảnh giới đạp tuyết vô ngân rồi, là đồ đệ tâm đắc của lão già ta đây, hắn nhất định sẽ dạy con thật tốt!”

Tiểu Khuynh mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lúc nàng lại muốn hỏi, thì cái vị Đại tướng quân oai nghiêm nào đó đã biến đâu mất tiêu, ngay cả đĩa điểm tâm trên tay nàng cũng bốc hơi. Nhìn hai bàn tay trống không, trên đầu Tiểu Khuynh nổi lên hai vạch hắc tuyến. Cái lão già tham ăn này sao nhanh tay vậy chứ?

Cứ thế đến ngày thứ ba, cái người “sư huynh đồng môn” của nàng mới xuất hiện. Lúc hai người nhìn thấy nhau, cái vị “ sư huynh đồng môn” kia cười đến là thiên chân vô tà, vô hại thuần khiết:

“Tiểu tướng quân, chúng ta thật là có duyên a!”

Khóe miệng Tiểu Khuynh giật giật, thật không biết phải nói làm sao nữa, nàng lúc này chính là cảm giác khóc không ra nước mắt. Ai có thể nói cho nàng biết, cái vị “sư huynh đồng môn” kia sao lại biến thành Tam vương gia vậy a?

Nguyên lai Đại tướng quân hồi còn trẻ đã thu nhận mười cái đồ đệ, năm huynh đệ Hách Liên cũng ở trong số đó. Sau này ông ta lại cưỡng ép Tiểu Khuynh bái mình làm sư, nên nàng mới tự dưng có thêm mười cái sư huynh, sư tỉ như vậy. Nghe nói năm cái đồ đệ còn lại, hai người đang ở Bắc Hãn quốc, ba người còn lại thì không biết đã đi phương nào. Tiểu Khuynh cũng không hứng thú lắm với tiểu sử của đám đồ đệ lão già kia, nàng chỉ phiền não đó chính là, tại sao lúc nào nàng cũng phải dính vào Hách Liên Phách Thiên vậy?

Nhưng, khách quan mà nói, Hách Liên Phách Thiên có thể coi là một cao thủ trong cao thủ. Khinh công của hắn phải hơn Ảnh Sát không biết bao nhiêu lần, mà hắn cũng làm rất tận chức trách của một vị lão sư.

Ngày đầu tiên, Tiểu Khuynh dậy sớm, nàng chạy bộ quanh hồ trong hoa viên suốt một canh giờ, toàn thân vã mồ hôi, vốn đang định quay về tắm rửa thay y phục thì thấy Hách Liên Phách Thiên dẫn xác tới. Mang tâm tính muốn chơi xấu, Tiểu Khuynh rút đầu ở trong phòng hơn một canh giờ nữa mới lò dò bước ra. Trên mặt Tam vương gia chẳng lộ ra chút thần sắc nào khác biệt, khóe môi hắn ẩn hiện nụ cười nhìn nàng khiến Tiểu Khuynh bất giác rùng mình. Trước hết dạy nàng cách giữ thăng bằng, Hách Liên Phách Thiên để nàng đứng tấn ở trên cành cây. Hoàn hảo nàng trước đây luôn phải làm nhiệm vụ, cũng thường xuyên phải ngủ trên cây, nên Tiểu Khuynh giữ thăng bằng khá tốt. Một nén hương trôi qua, Hách Liên Phách Thiên vỗ tay, mỉm cười:

“Rất tốt!”

Tiểu Khuynh hạ hai cánh tay cùng chân xuống, lại đem túi cát cùng xô nước vất hết xuống đất, đáp lại hắn bằng một nụ cười co giật...

Liên tục hai ngày sau đó, Tiểu Khuynh chỉ đứng tấn trên cây. Đến ngày thứ tư, Hách Liên Phách Thiên bắt đầu dạy nàng khinh công. Hai người đứng trên cành cây có chút chật, Tiểu Khuynh không tự giác đứng nhích ra xa khỏi hắn một chút. Thanh âm Hách Liên Phách Thiên trầm trầm nhẹ nhàng vang lên bên tai:

“Tập khinh công không giống như võ thuật, không thể vội vã, phải từ từ, quan trọng hơn hết là phải kiên trì. Ta tin Tiểu tướng quân sẽ không phải vì ta mà khiến cho mọi công sức đổ sông đổ bể đâu nhỉ?”

Biết hắn đang giễu cợt mình, Tiểu Khuynh tức khí không thèm đáp lại. Nàng mím môi nói:

“Đừng nhiều lời nữa, làm thôi!”

Hai mắt Hách Liên Phách Thiên lóe lên, hắn mỉm cười, bắt đầu dạy nàng khinh công thực sự...


Những ngày này, Hách Liên Phách Thiên đều đặn buổi sáng đến, buổi chiều trở về, không khí giữa hai người bởi vì hợp tác mà cũng dịu đi không ít. Ít nhất thì Tiểu Khuynh đã không còn cảm giác quẫn bách khi đối mặt với hắn nữa! Ngày nào khi trở về trên người nàng cũng có vài vết thương, nhưng Tiểu Khuynh không để ý lắm, nàng sâu sắc nhận ra Hách Liên Phách Thiên quả nhiên có tố chất làm lão sư dạy võ thuật!

Tiểu Cẩn cũng không ngồi rảnh rỗi nữa, nàng sau khi hỏi qua ý kiến của Đại tướng quân cùng Tướng quân phu nhân, đã cùng Tiểu Tuyết bắt tay vào thiết kế một cái sân bóng rổ trong phủ tướng quân. Thợ mộc làm không biết mệt, tất cả thợ xây trong thành đều bị Đại tướng quân mời đến, làm việc ngày đêm, vô cùng hăng say. Tiểu Cẩn lúc nào cũng có mặt, trên tay nàng cầm bản thiết kế do Tiểu Khuynh vẽ, đứng ở giữa sân chỉ đông chỉ tây. Trong hậu viện từng bao lớn chất đống, hạ nhân đi qua thỉnh thoảng lại ghé vào xem một chút. Từ khi các công tử trở về phủ đến nay, không ngày nào là không có trò hay để xem! Âu Dương Tử Yên đi theo Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết tiến vào hậu viện, vừa nhìn đống hỗn độn trong này nàng ta đã trố mắt hỏi:

“Oa, Tiểu Cẩn định làm gì vậy a?”

Tiểu Khuynh không quay đầu đáp:

“Sân bóng rổ!”

Trên đầu Âu Dương tiểu thư nổi lên dấu chấm hỏi to đùng, nàng nghiêng đầu thắc mắc:

“Sân bóng rổ là cái gì vậy?”

Tiểu Tuyết chỉ nhìn nàng cười, thần thần bí bí nói:

“Đợi khi nào làm xong ngươi khắc biết!”

Dấu hỏi trên đầu Tử Yên lại càng phóng lớn!

Rốt cuộc qua một tuần, sân bóng rổ đã xây xong, đám Tiểu Cẩn cười đến mặt mũi đều nở hoa. Âu Dương Tử Yên đi theo các nàng mà mặt mũi ngơ ngác, nhưng nội tâm thì trào dâng ngàn tầng sóng khao khát. Nàng muốn thử, nàng muốn thử a! Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nội tâm nàng ấy đang kêu gào.

Ngày khánh thành sân bóng rổ, hạ nhân trong phủ liền bỏ dở hết công việc đang làm chạy đến xem. Hôm nay sẽ có trận đấu bóng giao hữu đầu tiên, nhất định không thể bỏ lỡ. Lúc Tiểu Cẩn, Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết cùng Âu Dương Tử Yên từ trong phòng thay đồ xong bước ra, từ xa xa liền truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng:

“Mọi người!”

Cả đám liền quay lại, liền thấy Tiểu Vân đang đi tới. Tiểu Cẩn không để Tiểu Vân nói thêm một câu nào, một túm hai kéo đẩy nàng vào trong phòng, ra lệnh:

“Thay đồ!”

Lúc Tiểu Vân bước ra, cả đám đang đứng chờ ở bên ngoài. Trang phục thi đấu được các nàng cải tiến lại, gần giống như nam trang nhưng còn gọn gàng hơn. Vạt áo dài tới đầu gối, ngang lưng thắt bằng một sợi dây lụa, quanh trán cũng có băng đầu buộc lại, trang phục có hai màu, một xanh, một đỏ. Tóc dài đều được buộc cao lên, ống tay ống chân bó lại bằng dây vải. Nhìn người nào cũng soái khí đầy mình, cho đến khi cả đám ra sân, đám hạ nhân, nô tì bên ngoài đều đồng loạt rú lên kích động. Đại tướng quân cùng Tướng quân phu nhân ngồi ở trên đài, ngạc nhiên nhất là hôm nay, bốn vị Vương gia đều tới. Hách Liên Ngạo Thiên một thân áo tím, sắc mặt lạnh nhạt ngồi ở ghế trên. Hách Liên Phách Thiên trường bào đen tuyền, khi nhìn thân ảnh Tiểu Khuynh đứng dưới thì khóe môi như có như không nhếch lên. Hách Liên Chấn Thiên ôn nhuận mỉm cười bạch y phiêu dật, ánh mắt ấm áp chỉ nhìn thấy mỗi Tiểu Tuyết của hắn. Hách Liên Vân Thiên ngồi chống má, y phục màu đỏ, dung mạo yêu nghiệt mơ hồ để lộ ra sự lười biếng không biết đã đốt cháy biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, hắn nhìn Tiểu Cẩn có vẻ như đang dò xét gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lóe lên. Hai lão ngoan đồng Quái Độc Tiên cùng Thanh Nhân tôn giả thì ngồi vắt vẻo trên chạc cây, trên tay Quái Độc Tiên bê một đĩa hạt dưa, hai người vừa cắn vừa tám chuyện.

Đang lúc mọi người chuẩn bị bắt đầu, từ bên ngoài một thanh âm chói tai vang lên:

“Hoàng thượng giá lâm! Tiêu phi nương nương giá lâm!”

Mấy người Tiểu Khuynh nhìn nhau, đồng loạt cười rực rỡ. Cuộc vui lớn như vậy sao có thể thiếu được Tiêu phi nương nương chứ? Tất cả người ở trong viện đồng loạt quỳ xuống hành lễ:

“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tiêu phi nương nương. Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên tuế!”

Hách Liên Minh Thiên mỉm cười, công công đi bên cạnh hắn liền hô to:

“Bình thân!”

Tất cả mọi người lại đứng lên. Đương lúc Hách Liên hoàng đế đang định mở miệng, từ bên cạnh hắn một cái bóng màu vàng vọt đi ra. Chỉ thấy Tiêu phi nương nương váy áo hoàng sắc như tia chớp vọt về phía đám Tiểu Khuynh, cánh tay vung lên, năm người đứng tại trên sân mỗi người đều bị nàng cho ăn một cái tát đầu! Tiêu phi chỉ vào quần áo các nàng đang mặc, lại chỉ vào váy áo thướt tha của mình, bất bình mở miệng:

“Ngươi... các ngươi chơi không đẹp tí nào! Tìm trò chơi với nhau mà lại không gọi ta tham gia!”

Tiểu Khuynh xoa xoa đầu, nàng nhăn mặt nhìn vẻ bất bình của Tiêu phi, bĩu môi:

“Ngươi ghen tị chứ gì? Hừ!”

Nói xong, Tiểu Khuynh giơ tay lên vỗ vỗ hai cái, hai nha hoàn trang phục giống nhau liền xuất hiện, Tiểu Khuynh chỉ vào Tiêu Khuynh thành ra lệnh cho hai người:

“Đưa nương nương đi thay đồ!”

Hai nha hoàn quy củ đáp dạ, một người cúi đầu hướng Tiêu Khuynh Thành vươn tay nói:


“Nương nương, mời!”

Tiêu Khuynh Thành đi rồi, Hách Liên Minh Thiên cũng đi đến chỗ mới được sắp xếp thêm cho hắn ngồi xuống, đám Tiểu Khuynh đứng tại trên sân, trong lúc chờ Tiêu Khuynh Thành thì bắt đầu khởi động làm nóng người. Tiêu nương nương thay đồ rất nhanh, chỉ loáng sau đã đi ra. Hách Liên Minh Thiên ngồi ở trên nhìn nàng mặc quần áo thi đấu, hắn không khỏi hai mắt lóe sáng trầm trồ:

“Thành nhi của trẫm quả nhiên là xinh đẹp, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp! Đây không phải cũng chính là nói mắt nhìn người của trẫm vô cùng tuyệt vời hay sao?”

Sau đó hắn vươn ngón trỏ, một hai ba bốn năm, chỉ vào đám Tiểu Khuynh lần lượt từng người, khinh thường nói:

“Năm con cóc!”

Gió lạnh thổi qua nơi ghế ngồi của Hoàng đế, Hách Liên Phách Thiên ngồi gần hắn nhất bóp bóp tay, hai mắt rực lửa quay đầu nhìn ba người còn lại bên cạnh mình hỏi:

“Ai ủng hộ bổn vương ngay tại đây xử tử hỗn đản hoàng đế này?”

“Ta!” Nhị vương gia mặt không đổi sắc lên tiếng.

“Tam ca đánh thật mạnh vào cho đệ!” Tứ vương gia cũng là hai mắt rực lửa đối lại, trong ánh lửa còn lấp loáng ánh sáng gươm đao, vô cùng đáng sợ.

“Thêm đệ nữa!” Ngũ vương gia cũng là nhảy vào góp vui. Cái tên kia đâu phải là cóc, nói hắn là một con ngỗng thì may ra còn nghe được!

Hách Liên Minh Thiên khóc thầm trong lòng, đám huynh đệ này của hắn biến chất hết rồi, vì sắc mà quên huynh trưởng là hắn a! Bi ai, thật đúng là bi ai!

Hách Liên Phách Thiên nắm đấm đã muốn giương ra, nhưng lúc này trên sân chợt vang lên một hồi còi, rồi tiếng hô lanh lảnh cất lên:

“Trận đấu bắt đầu!”

Năm cái nam nhân trên đài liền lập tức vất xung đột ra sau đầu, mười con mắt hoàn toàn chăm chú nhìn diễn biến trên sân. Sáu người chia ra làm hai đội, Tiểu Khuynh, Tiểu Vân, Tiêu Khuynh Thành một đội; Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết, Âu Dương Tử Yên một đội.

Vừa vào trận, Tiểu Cẩn đã nhanh chân cướp bóng trước, nàng truyền sang cho Tiểu Tuyết đứng gần đó. Tiểu Tuyết bật người lên đón được, nàng chạy qua công kích của Tiểu Vân, nhưng chưa được bao xa thì quả bóng đã bị người hớt đi. Tiểu Khuynh cười đắc ý nhìn nàng, vô cùng khéo léo luồn lách, bật người muốn ném bóng vào rổ, nhưng lúc này Âu Dương Tử Yên lợi dụng chiều cao vượt trội khiến quả bóng bị trượt đi. Quả bóng bật tưng tưng lại được Tiểu Vân bắt lấy, nàng nhanh chóng truyền qua cho Tiêu Khuynh Thành. Tiêu nương nương chơi bóng cũng quá cao siêu, nàng vừa đập bóng vừa chạy về phía rổ của đối phương, từ xa ném quả bóng vào rổ. Âu Dương Tử Yên ngừng đấu mắt với Tiểu Khuynh, dời lực chú ý sang quả bóng, lại muốn nhảy lên đỡ. Đột nhiên lúc này, Tiểu Khuynh gầm lên một tiếng:

“Tử Yên!”

Âu Dương Tử Yên giật mình nhìn nàng, quả bóng không bị cản trở cứ thế lọt rổ. Bốn phía xung quanh tiếng vỗ tay ầm ầm nổi lên, lấp mất thanh âm của Tiểu Khuynh, Tử Yên chỉ đọc được khẩu hình của nàng.

Thắt lưng tuột rồi!

Hờ, tuột rồi! Sắc mặt Tử Yên xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Khuynh đang lững thững đi về sân của mình. Nham hiểm, quả nhiên nham hiểm!

Cứ vậy, trận đầu tiên tính là 1-0, nghiêng về đội Tiểu Khuynh. Ba người vỗ tay nhau, vui vẻ cười to.

Trận thứ hai, nhờ Tiểu Cẩn ghi một bàn mà cân bằng tỉ số 1-1.

Trận thứ ba, có sự thay đổi tuyển thủ. Âu Dương Tử Yên không may bị trật chân, đành ngồi một bên xem diễn, Ngũ vương gia ham hố vào chơi thay. Nhưng không ngờ nhất là, bốn vị còn lại cũng thích xem náo nhiệt chạy vào chơi cùng. Thế là thế cục có sự thay đổi. Đám Tiểu Khuynh, có cả Tiêu Khuynh Thành gộp vào một đội, năm cái nam nhân vào một đội. Việc Tứ vương gia có thể đi lại không phải quá xa lạ với người trong phủ Tướng quân, nhưng tiếng nghị luận vẫn cứ nổi lên. Hách Liên Minh Thiên đưa ánh mắt lạnh lẽo quét qua, đám người đang nghị luận sôi nổi lập tức im bặt.

Tiểu Cẩn kẹp quả bóng bên eo, nhướng mày khiêu khích nhìn năm người trước mặt:

“Các vị xác định là biết cách chơi chứ?”

Ngũ vương gia đón đầu đối lại:

“Bọn ta từ nhỏ đã thông minh trác tuyệt, năng lực phân tích, lí giải cùng tiếp thu hoàn toàn là số một, xem qua các ngươi chơi hai trận như vậy, dĩ nhiên là hiểu!”

Tiểu Tuyết mỉm cười tiếp lời:


“Nếu vậy, chúng ta cũng cần có quy định rõ ràng, bên đội các ngài tuyệt đối không được dùng khinh công, bên bọn ta như thế nào thì vẫn giữ nguyên như thế!”

Tam vương gia không nhịn được lo lắng:

“Cái này...”

Nếu nói bọn họ một đám người chơi chưa thạo lại còn không được dùng khinh công đấu với các nàng, không phải là bọn họ sẽ thua chắc sao?

Tiểu Khuynh cười nửa miệng tiến lên, ngang ngược nói:

“Không cho phép kháng nghị! Ở đây không có chia thân phận tôn ti cấp bậc, ai cũng như ai cả thôi!”

Tiểu Cẩn liền phụ họa:

“Đúng vậy, ở đây luật là lớn nhất, chính là tương đương lời của bọn ta lớn nhất, luật là lời của bọn ta mà lời của bọn ta cũng chính là luật!”

Lời của nàng vòng đi vòng lại khiến đám hạ nhân đầu nổi đầy sao, có chút khó mà tiếp thu được nhanh chóng. Hách Liên Vân Thiên cắn răng, trừng nàng một cái rồi đáp:

“Được!”

Thỏa thuận đã xong, mọi người cùng lâm trận. Tiểu Cẩn giữ bóng đầu tiên, nàng khéo léo chuyền quả bóng sang cho Tiểu Khuynh. Bắt bóng chính xác, Tiểu Khuynh mỉm cười, vốn đang định chuyền sang cho Tiêu Khuynh Thành, nhưng một cái bóng xẹt qua, quả bóng trên tay nàng đã không rõ tung tích. Tiểu Khuynh quay đầu trừng mắt nhìn cái người vừa cướp bóng của nàng, nghiến răng:

“Ngươi ăn gian! Ngươi lại dùng khinh công!”

Tam vương gia thoải mái ném quả bóng cho Hách Liên Minh Thiên, hai mắt híp lại cười cười nhìn nàng:

“Đây không gọi là khinh công, đây gọi là thân thủ! Tiểu tướng quân, bổn vương chơi ăn gian bao giờ a?”

Hai người bắt đầu đấu nhau bằng ánh mắt. Bên này quả bóng đã sang tay Hách Liên Vân Thiên, Ngũ vương gia ánh mắt phun lửa trừng Tiểu Cẩn đang đứng trước mặt mình:

“Tránh ra!”

Mỗ nữ không sợ chết dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, giả bộ hỏi:

“Uy, Vương gia nói gì a, mời nói lại! Tại hạ nghe không rõ a!”

Hách Liên Vân Thiên gần như là gầm lên:

“Vân Cẩn Cẩn!”

Tiểu Cẩn vuốt ngực thở phù phù, nàng nháy nháy mắt, ra vẻ cảm thán ôm mặt nói:

“Uy, Vương gia, tại hạ đã nói bao nhiêu lần rồi tại hạ biết tên mình vô cùng đẹp vô cùng dễ nghe, nhưng ngài dù có thích có yêu quý tên của tại hạ đến thế nào cũng không cần đem thanh âm mình phóng lớn như vậy đâu! Ngài trắng trợn thổ lộ như vậy, lại ở nơi đông người thế này, sẽ làm cho người ta thấy ngượng ngùng a!”

Nói xong liền cúi đầu, trên mặt quả thực là nổi lên hai rặng mây hồng hồng. Nha hoàn nô bộc xung quanh, hai mặt nhìn nhau, trong đầu chợt nhảy ra một cái suy nghĩ lớn mật : Lẽ nào Ngũ vương gia và Vân tướng quân thật sự có gian tình? Đám Tiểu Khuynh thiếu chút nữa là té ngã toàn tập trên mặt đất, cả đám ôm bụng gập người, nén cười đến thật là khổ sở!

Hách Liên Vân Thiên nộ khí xung thiên gào lên:

“Vân Cẩn Cẩn!”

Tiểu Cẩn mở to mắt nhìn hắn, lo lắng nhắc nhở:

“Uy, uy, Vương gia, không nên giận, không nên giận, giận quá sẽ khiến các cơ mặt bị co lại, cơ mặt co lại nhiều sẽ dẫn tới thoái hóa, cơ mặt thoái hóa sẽ khiến nhan sắc bị suy giảm, nhan sắc suy giảm thì thần kinh cũng hư tổn, có thể dẫn đến khí huyết công tâm, phun máu tử vong....”

Lời nàng còn chưa nói hết, một quả bóng đã vù vù hướng nàng lao tới. Tiểu Cẩn nhanh nhẹn tránh ra, Tiểu Khuynh ở phía sau liền hứng trọn. Bước chân hơi lùi về sau một chút, Tiểu Khuynh thầm than. Lực này của Ngũ vương gia cũng thật là lớn a! Nàng ném lại quả bóng cho Tiểu Cẩn, lại giơ ngón cái lên với nàng ấy, ý bảo: Làm rất tốt! Tiểu Cẩn đón bóng, nhe răng cười hì hì, nàng ôm quả bóng định chạy đi, nhưng không biết nghĩ gì mà bước chân lại đổi hướng. Tiểu Cẩn nhìn Hách Liên Vân Thiên ở đối diện, nàng cúi người chín mươi độ, cảm kích nói:

“Cảm ơn Vương gia!”

Sau đó quay đầu chạy thẳng. Mỗ vương gia biết mình bị lừa phỉnh, mà còn là bị lừa dễ dàng như thế, vô cùng bị đả kích, thân mình lập tức hóa đá ở trên sân. Tam vương gia lúc này chạy lướt qua, ánh mắt sắc lạnh liếc tới khiến Ngũ vương gia rùng mình, thanh âm lạnh lùng đáng sợ như thoát ra từ kẽ răng nghiến ken két:

“Trở về sẽ tính sổ với đệ!”

Dám nặng tay như vậy với Tiểu Khuynh của hắn, hãy đợi đấy!

Quả bóng lúc này đã sang tay Tiểu Tuyết, nàng chạy lên trước vài bước, một bên Tam vương gia đã bị Tiểu Khuynh chặn lại, bên kia Ngũ vương gia còn đang mải đuổi theo Tiểu Cẩn đòi tính sổ, như vậy thì chỉ còn nàng, Tiểu Vân và Tiêu Khuynh Thành nữa. Cơ mà, Tiêu nương nương đi đâu rồi?

Ở một góc sân tập, Tiêu nương nương đang bị Hoàng thượng một ôm hai kéo lôi đi, nàng giãy dụa không ngừng:


“Uy, Hách Liên hoàng đế kia, ngươi phát điên cái gì?”

Hách Liên Minh Thiên vẫn kéo nàng đi xềnh xệch, hắn không quay đầu, nhạt nhẽo phun ra một câu:

“Thành nhi của trẫm bị thương rồi!”

Tiêu nương nương khó hiểu nhìn trên nhìn dưới bản thân mình, cau mày:

“Uy, uy, ta bị thương ở chỗ nào đâu?”

Hách Liên hoàng đế bất chợt quay đầu, bộ dạng rưng rưng nước mắt của hắn dọa Tiêu Khuynh Thành giật nảy mình. Hoàng đế có vẻ vô cùng ủy khuất, hắn cầm tay nàng đặt nơi bên ngực trái, nức nở nghẹn ngào nói:

“Nơi này nè Thành nhi của trẫm! Nhìn nàng chơi cái trò bạo lực như thế, phải chạy qua chạy lại cực khổ như thế, trái tim của trẫm rất đau a! Tim trẫm đau thì không phải tim nàng cũng đau hay sao? Như vậy có nghĩa là Thành nhi của trẫm bị thương rồi! Tô Nhật, mau truyền Thái y!”

Trên đầu Tiêu nương nương chảy xuống vài vạch hắc tuyến:

“Hoàng thượng, ta thấy người có vấn đề cần Thái y chữa trị ở đây là ngài chứ không phải ta đâu!”

Hách Liên Minh Thiên hai mắt lập tức sáng rực lên như đèn pha:

“Nàng cảm nhận được sự đau đớn của trẫm sao? Thành nhi của trẫm, đây có phải chứng minh hai chúng ta rất là tâm ý tương thông hay không?”

Tiêu nương nương cười đến là rực rỡ:

“Không! Hoàng thượng, ta nói vấn đề của ngài không phải ở tim đâu, mà là ở đầu đấy! Hoàng thượng, sáng nay ngài ra ngoài đầu bị cửa kẹp à?”

Hách Liên Minh Thiên lưu manh cười gian:

“Đúng vậy rồi Thành nhi của trẫm, trượng phu bị thương, thân làm thê tử không phải nên ở bên cạnh chiếu cố chăm sóc hay sao?”

Hắn nói xong liền ôm lấy Tiêu nương nương bỏ đi, vọng lại có chăng là tiếng kêu gào của Tiêu phi:

“Kháng nghị! Kháng nghị! Trọng tài đâu! Tiểu Khuynh! Tiểu Tuyết! Tiểu Vân! Tiểu Cẩn! Tử Yên a! Kêu bảo vệ đi a! Mau kêu bảo vệ!”

Tiểu Tuyết đứng hóa đá trên sân, gió lạnh thổi qua, quét đến nàng da gà da vịt rơi đầy đất!

Phanh! Tiểu Tuyết hồi thần nhìn lại. Oa, bóng, bóng của nàng đi đâu rồi? Quay đầu nhìn, đã thấy Nhị vương gia động tác thành thục ôm bóng chạy mất! Tiểu Tuyết trong đầu linh quang chợt lóe, nàng xoay đầu nháy mắt với Tiểu Vân. Gò má Tiểu Vân hơi đỏ, nàng gật đầu, nhanh nhẹn chạy đi. Nhị vương gia đang giữ bóng, thời cơ tốt nhất để ghi bàn, bất ngờ trước mặt xuất hiện một đạo thân ảnh. Tiểu Vân thở hồng hộc chạy tới trước mặt hắn. Dù không dùng khinh công thì tốc độ của mấy cái Vương gia này vẫn là người bình thường như nàng không thể nào bắt kịp. Nhị vương gia thấy mặt nàng đỏ ửng, hơi thở dồn dập khó nhọc, tim hắn bỗng nhói lên, lo lắng gọi:

“Vân nhi?”

Tiểu Vân không đáp, nàng chống gối thở hồng hộc, quả thực là mệt chết nàng rồi! Một lúc sau, Tiểu Vân mới gượng người đứng thẳng dậy, nhưng dưới chân lảo đảo, thân thể Tiểu Vân lập tức ngửa ra sau, tùy thời đều có thể ngất đi. Trong mắt Hách Liên Ngạo Thiên chỉ còn thân ảnh của nàng, hắn thuận tay quăng luôn quả bóng, lao người tới đỡ lấy nàng. Tiểu Vân nhu thuận tựa vào ngực hắn, nàng áp mặt vào ngực hắn che đi ánh mắt lóe sáng đắc ý, bàn tay ở bên dưới âm thầm hướng về phía Tiểu Tuyết dựng thẳng ngón cái!

Quả bóng nảy tưng tưng trên sân, Tiểu Tuyết thong thả đi tới định đón lấy, nhưng lại có người nhanh hơn đến hớt tay trên của nàng. Nhìn nam nhân trước mặt nở nụ cười vô cùng ôn hòa dịu dàng nhìn mình, Tiểu Tuyết cảm giác máu nóng dồn hết cả lên não. Hách Liên Chấn Thiên không nhìn đến đôi mắt có thể phun ra lửa của nàng, hắn xoay xoay quả bóng trong tay, một bộ tiểu nhân đắc chí, lưu manh nhìn nàng:

“Tuyết nhi, nếu nàng hôn ta một cái, ta sẽ đem bóng giao cho nàng!”

Tiểu Tuyết nhìn xung quanh người người ánh mắt dồn cả vào họ, bốn phía xung quanh lại chẳng còn ai có thể giúp nàng. Tiểu Khuynh bị Hách Liên Phách Thiên giữ lại rồi, Tiêu Khuynh Thành thì đã ra khỏi sân, Tiểu Vân thì bị Hách Liên Ngạo Thiên ôm, ngay đến Tiểu Cẩn cũng đang cùng Ngũ vương gia kia chơi trò đuổi bắt, vui đến bất diệc nhạc hồ luôn, trên sân giờ chỉ còn mỗi nàng và Hách Liên Chấn Thiên thôi! Nhưng cũng không thể ngay tại nơi này hôn hắn được a! Tiểu Tuyết bực bội trừng mắt nhìn bản mặt người nào đó giương giương tự đắc, nếu quả bóng mà ở trong tay nàng thì nàng thề nàng sẽ đập nó vào cái bản mặt đáng ghét của hắn!

Tròng mắt chợt lóe lên tinh ranh, Tiểu Tuyết cẩn thận nhìn xung quanh, dè dặt hỏi hắn:

“Chàng nói thật?”

Hách Liên Chấn Thiên trong mắt là đắc ý khi mưu đồ đã đạt thành, hắn cười đáp:

“Tất nhiên! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

Tiểu Tuyết cúi đầu, che giấu ánh mắt ranh mãnh, nói nhỏ:

“Vậy, chàng đi lại đây!”

Hách Liên Chấn Thiên ôm quả bóng đi về phía nàng. Lúc này thì chuyện không ngờ đã xảy ra. Ngay khi Tứ vương gia chỉ còn cách mĩ nhân năm bước chân, thì ở bên cạnh một cái bóng màu đỏ vọt tới, không chút kiêng dè đụng phải Tứ vương gia đang cười đến hai mắt cong cong, hai người cứ vậy ôm nhau ngã rầm về một bên. Hóa ra Tiểu Cẩn nhằm hướng hai người Tiểu Tuyết mà chạy tới, hai người đuổi nhau hăng quá nên không để ý có người ở phía trước, đến lúc gần sát Hách Liên Chấn Thiên rồi Tiểu Cẩn mới nhận ra. Nàng phanh lại không kịp nữa, trong tình cảnh “ ngàn cân treo sợi tóc” Tiểu Cẩn nhanh trí xoay chân, nhảy vọt sang bên cạnh, vậy là tránh thoát được. Nhưng cái người đuổi ở sau nàng thì không được như vậy, thế là Ngũ vương gia cứ vậy mà tông thẳng vào Tứ vương gia, hai người kéo nhau ngã ngửa ra đất. Quả bóng bị hất tung lên, rất thuận lợi rơi vào trong tay của Tiểu Tuyết. Nàng giơ ngón cái với Tiểu Cẩn đang vỗ tay cười đến suýt lăn lộn trên đất ở một bên, sau đó đem quả bóng ném cho nàng. Tiểu Cẩn đón lấy, đã không còn chướng ngại gì nữa, quả bóng an an ổn ổn lọt vào rổ.

Tiếng vỗ tay rầm rầm rào rào nổi lên, hạ nhân nô bộc xung quanh hò hét ầm ĩ, Âu Dương Tử Yên còn chẳng thèm để ý đến cái chân bị thương của mình, nàng vui sướng nhảy dựng lên vỗ tay tới tấp, nhưng ngay sau đó lại ngã về trên ghế, ôm cái chân đau xuýt xoa. Hai lão ngoan đồng đang ngồi trên cây cắn hạt dưa, Thanh Nhân tôn giả thấy đồ đệ mình vừa ghi bàn, sung sướng vung tay lên, cả đĩa hạt dưa cứ vậy hoa hoa lệ lệ đập thẳng vào mặt Quái Độc Tiên, hai ông già gườm gườm nhìn nhau, sau đó là một màn đánh nhau lập tức xảy ra trên chạc cây...

Năm người các nàng ôm nhau nhảy nhót trên sân, mấy cái Vương gia hai mặt nhìn nhau, cũng bất giác phì cười. Buổi sáng hôm nay quả thực có quá nhiều chuyện vui xảy ra, Đại tướng quân lập tức phân phó hạ nhân bày một bàn tiệc lớn chiêu đãi Hoàng thượng, Tiêu nương nương và các vị Vương gia. Mọi người ngồi xung quanh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Âu Dương Tử Yên cũng vất luôn chuyện chân đau ra ngoài, thay bằng khuôn mặt tươi cười rực rỡ. Phủ Đại tướng quân chưa bao giờ náo nhiệt đến như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận