[CHƯƠNG 18.1]
-Thanh Long!
-Thuộc hạ có mặt!
-Ngươi mau đi điều tra lại thân thế của Nam Yên!
-Sao ạ?
-Những gì ngươi báo cáo hoàn toàn khác với Nam Yên ta gặp!
-Không thể nào,thuộc hạ đã điều tra rất rõ ràng!
-Vậy tại sao người ngươi điều tra và người ta gặp mặt lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
-Theo điều tra,sau khi mất trí nhớ thì Nam Yên cô nương mới hoàn toàn biến thành như vậy,giống như là một con người khác!
-Ân,ngươi lui trước đi! Trở lại hoàng cung Chu quốc bảo vệ cho Thượng Quan Dĩnh!
-Thuộc hạ xin phép cáo lui!
……
Thượng Quan Tán Lý một đêm không ngủ,trong đầu không ngừng suy nghĩ về Nam Yên,nàng ta không hề tỏ ra nhút nhát yếu kém như trong điều tra,và người bị ức hiếp…hình như là hai tỷ tỷ của nàng chứ không phải là nàng. Giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời,vì sao khi mất trí nhớ tính tình của nàng lại thay đổi một cách khó hiểu như vậy?
Nàng tạo cho hắn một ấn tượng khá lớn. Sự uy nghiêm lạnh lùng bấy lâu nay hắn tạo dựng đều sụp đổ trong tay nữ nhân này,nàng không sợ hắn. Đụng phải nàng cứ y như rằng hắn sẽ đấu võ mồm như hai đứa tiểu oa nhi. Vừa mới kết oán hôm qua,hôm nay lại trở thành phu thê,phải chăng là do duyên số trùng hợp? Không,hắn nhất định không tin vào ba cái chuyện vớ vẩn này,đối với hắn chỉ có một lòng trung thành với đất nước,không thể và cũng không bao giờ có thể xảy ra tình yêu với bất kì nữ nhân nào.
Nam Yên có nội công rất cao,người có võ như hắn chỉ cần để ý hơi thở của nàng là nhận ra ngay,tạo sao một tiểu thư như nàng lại có được nội công thâm hậu? Như vậy nhất định là không dễ ra tay giết nàng,chưa kể bên cạnh nàng còn có hai đại cao thủ nổi danh trong giang hồ theo làm hộ vệ. Hừ,nếu không giết được nàng thì đợi khi về Ngôn quốc, hắn liền tống nàng vào lãnh cung,nhất định không thể đễ bị nữ nhân làm phân tâm,ảnh hưởng đến sự nghiệp lớn của hắn.
…Đêm dài nặng trĩu trôi qua…
Buổi sáng nắng lên cao chiếu rọi những ánh vàng như rót mật,chim không ngừng cất tiếng reo,như một dàn đồng ca thiên nhiên vui mắt. Cây cỏ lá hoa bay bay theo chiều gió mang theo hương thơm ngan ngát nhẹ dịu,tưởng chừng rất bình yên nhưng…
Trong một biệt viện khác.
-Hừ,khốn kiếp,ả nữ nhân chó chết dám hại chúng ta ra nông nỗi này!
Nam Ngự Phiêu Phiêu mặt mày trắng bệt ngồi phịch xuống ghế,cả buổi tối hôm qua nàng ta cùng muội muội không biết tranh nhau vào nhà xí bao nhiêu lần,kế hoạch không những thất bại mà còn bị hộ vệ của ả tiện nhân kia bắt phải bò ra ngoài biệt viện. Cả đời nàng chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Nam Ngự Yên Yên,ta nhất định phải báo thù,ta phải cho ngươi chết mới hả dạ.
-Muội có sao không?
-Bụng ta hết đau rồi,tỷ thì sao?
-Ta cũng vậy! Bây giờ chúng ta làm gì để trả thù ả tiện nhân đó đây?
-Phá hôn lễ!
-Ngươi nói sao?
-Phải làm cho tiện nhân kia bẽ mặt trước mọi người,chúng ta tính kế phá hôn lễ đi!
-Nhưng…bằng cách nào? Phụ thân nhất định sẽ…
-Ai…các ngươi không tìm được mưu kế thì để ta tìm giúp cho!
Cái bọn nữ nhân chết tiệt này,nếu không phải ta quan tâm cất công đi xem các ngươi đi nhà xí nhiều quá có bị chết hay không thì ta làm sao biết được hai người này không những không rút ra được bài học mà còn âm mưu phá hôn lễ của ta. Hổ không ra oai thì các ngươi tưởng ta là mèo hen à?
-Ngươi…vì sao lại tới đây?
-Ta muốn đi đâu thì đi,các ngươi quản được sao?
-Nơi này là chỗ ở của bọn ta,ngươi muốn vào phải đi ra cổng mà bò vào!
-A…bắt chước phong cách của ta là không được đâu nhé!
-Ngươi…!!!
-Sao nào?
-Đồ tiện nhân,hôm nay là ngươi tự dẫn xác tới đây,có chết thì đừng trách bọn ta!
-Vậy sao? Để ta xem thử ngươi lợi hại hay ta lợi hại!
Ta dùng hàn khí bức người nhìn chăm chăm vào hai nữ nhân trước mặt,tốt,tốt,đã lâu không có luyện võ,hôm nay đem các ngươi ra làm bao cát cũng hay.
-Sao vậy? Không dám ra tay? Lúc nãy các ngươi rất khí thế mà!
-Khốn kiếp,ai sợ ngươi!
Nam Ngự Phiêu Phiêu bắt đầu giương nanh múa vuốt đem bộ móng tay nhọn hoắt lao đến định cào vào mặt ta. Đúng là bọn ngốc,đánh nhau như thế chỉ dành cho lũ con nít. Ta nhẹ nhàng di duyển như bay về phía sau,hạ cho nàng ta một chưởng không nặng cũng không nhẹ.
Nam Ngự Phiêu Phiêu không tin tưởng trừng mắt vào nữ nhân vừa mới đánh mình,nàng ta không phải là tứ muội yếu ớt lúc xưa hay bị nàng ức hiếp sao? Tại sao bây giờ lại trở nên mạnh mẽ đến ghê sợ như vậy? Tóc gáy Nam Ngự Phiêu Phiêu bắt đầu dựng đứng lên khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Nam Yên. Bản năng cho biết,người này không còn là Nam Ngự Yên Yên lúc xưa,mà hình như cũng không phải là Nam Ngự Yên Yên. Nữ nhân trước mặt,giống như một mãnh thú đang ngủ yên không nên chạm vào. Nếu lỡ chạm vào…sẽ rất khó sống. Nam Ngự Phiêu Phiêu nuốt nuốt nước miếng,mồ hôi bắt đầu tuôn mạnh.
-Nam Ngự Yên Yên,ngươi phải chết!
Nam Ngự Y Y sắc mặt quỷ dị lạ thường,tay cầm theo một con dao hướng Nam Yên xông tới.
-Ngu ngốc!
Ta dùng khinh công xoay người thành vòng tròn để lấy đà bay lên không trung hại Nam Ngự Y Y mất đà lao thẳng về phía cây cột phía trước.
Muốn đánh lén ta? Không dễ đâu nha. Đánh nhau như vậy chẳng vui chút nào. Thật là mất hứng.
-Ngươi là người hay là quỷ?
-Ta hả? Trong mắt các ngươi ta giống quỷ sao?
-Ta…
-Các ngươi nghe đây,ta hôm nay đến là để cảnh cáo,tốt nhất là đừng gây phiền phức với ta,nếu không đừng trách ta nặng tay!
-Ngươi có quyền gì mà nói chuyện với ta bằng cái giọng đó?
-Nam Ngự Y Y,sự việc hôm qua và hôm nay ta tạm tha cho ngươi vì ta không rảnh nói chuyện với kẻ tiểu nhân. Nếu ngươi muốn lãnh hậu quả xấu nhất thì cứ thử đụng vào ta đi!
-Ngươi…!!!
-Các ngươi nếu dám bày mưu phá hủy hôn lễ của ta,ta tuyệt không nương tay. Ta sẽ làm cho các ngươi sống không được mà chết cũng không xong. Ta nói được thì sẽ làm được. Nếu các ngươi không tin hay muốn tìm các chết thì cứ làm thử đi!
-………
-Lời đã nói xong,tạm biệt!
………
Haha…ta thật là oai hùng quá đi,hai nữ nhân kia khẳng định là đang sợ mất mật. Nếu hôn lễ bị phá hủy thì của hồi môn,vàng bạc châu báo của ta sẽ trôi xuống sông xuống biển hết,vì vậy,ta nhất quyết không để ai phá hủy hôn lễ này.
Hôm sau,sính lễ đã được đưa tới an toàn,mắt ta như muốn nở hoa trước vô số lụa là gấm vóc thượng hạng,những món trân bảo quý giá có một không hai đều vào tay ta,hắc hắc…hạnh phúc chết mất thôi.
-Ngươi có vẻ rất thích những thứ này?
-Đúng,đúng…ta thật thích,xem ra lấy ngươi cũng không tệ nha!
-Ngươi ham muốn vinh hoa phú quý?
-Ố…cái đó ai mà không ham,ta chỉ là ham muốn hơn họ một chút thôi!
Thượng Quan Tán Lý khuôn mặt trở nên khó hiểu,nàng ta không phải là tiểu thư sống trong vinh hoa phú quý,muốn gì được nấy sao? Tạo sao lại còn lóa mắt vì những thứ này?
-Ấy…nhìn mặt ngươi có vẻ như là đang nghĩ ta ham mê những thứ đó nên mới lấy ngươi?
-Ta đúng là đang nghĩ như vậy!
-Vậy ta hỏi ngươi,giữa ta và ngươi có tình yêu không?
-Tình…yêu???
-Không có chứ gì? Ta cũng vậy!
-Vậy thì vì sao ngươi còn đồng ý nhận lời cầu hôn?
Đây chính là điều hắn đang muốn hỏi nàng. Nữ nhân này thật sự rất kì quái
-Vì tên hoàng thượng kia nói nếu ta không nhận lời cầu hôn thì sẽ có chiến tranh xảy ra. Nếu là ngươi,ngươi có muốn nhìn thấy vì một mình ngươi mà dân chúng vô tội phải chết không? Ta đây không làm được! Vả lại ta cũng đã suy nghĩ,nếu lấy ngươi,ta sẽ lựa chọn cuộc sống vinh hoa phú quý an nhàn,mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm,đừng động đến ta là được rồi!
-Vậy nếu ta đem ngươi vào lãnh cung?
Lãnh cung? Nghe quen quen…hình như trong TV vị nương nương nào không được sủng nữa sẽ bị đem bỏ vào trong đó tới cuối đời. Tên hỗn đãm này dám đem ta vào đó ư? Đừng có mơ.
-Ngươi nghĩ ta có đồng ý chui vào cái nhà tù đó không?
-Ta là trượng phu của ngươi,lệnh của ta ngươi phải nghe theo!
-Mơ đi,nếu ngươi đem ta vào trong đó,ta nhất định sẽ bỏ trốn. Lưu lạc giang hồ cũng vui đấy. Ngươi cứ loan tin đồn ta đã chết rồi hay gì gì đó,như vậy sẽ rất tốt cho cả hai! Ta được tự do,ngươi cũng không gặp vướng bận!
-Cái gì?
Ố…mặt hắn đột nhiên giận dữ là sao? Ta chỉ là thuận miệng nói chơi thôi,chẳng lẽ hắn không muốn như vậy?
-Ngươi…không phải là cũng không yêu ta sao?
-Ta chưa từng nói câu đó!
-Vậy là ngươi thích ta?
-Ta cũng chưa từng nói qua thích ngươi!
-………
-Ta không muốn nữ nhân vướng bận vào sự nghiệp của mình. Vì vậy,cho ngươi vào lãnh cung là hay nhất!
-Hay cái đầu ngươi!
-Ngươi nói gì?
-Nếu đã như vậy…ngươi quan trọng sự nghiệp,ta lại quan trọng vinh hoa, tự do,không bằng chúng ta thương lượng đi!
-Có gì thì nói mau!
-Trước mặt mọi người,ta sẽ giả làm phu nhân hiền ngoan của ngươi,còn bình thường ta và ngươi không quan hệ,ta một chỗ, ngươi một chỗ,không ai can thiệp đến ai. Không cần đưa ta vào lãnh cung,ý ngươi thế nào?
-Hừ…
-Sao? Đồng ý không?
-Ý ngươi là đóng kịch trước mặt mọi người?
-Ye,ngươi nói đúng rồi!
-Tốt thôi!
-Vậy là ngươi đồng ý rồi phải không? Yên tâm,ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi!
-Nói thì phải giữ lấy lời!
-Hừ…hôm qua người gây phiền phức hình như là ngươi chứ không phải ta!
-Ta…
-Ngươi hại ta phải bò lên nóc nhà rình rập,nhỡ người ta nhìn thấy được sẽ nghĩ gì ta đây?
-Ngươi biết khinh công?
-Ân,ta biết!
-Ai dạy ngươi?
-Đại ca của ta,hắn mừng hôn lễ của ta bằng hai viên nội đan nên ta mới có nội lực để học khinh công!
Thì ra là vậy,Nam Ngự Phong nổi danh giang hồ,hai viên nội đan đối với hắn cũng không có gì là khó tìm. Mọi thắc mắc của hắn đã được giải đáp. Nữ nhân này đúng là tiểu yêu nữ,rất giỏi bày mưu. Nàng ta lại thẳng thắn thừa nhận mình ham vinh hoa,lại còn hỏi hắn có yêu nàng không mà không hề đỏ mặt. Nói chuyện với nàng thật thoải mái,rất lâu rồi sống trong sự gò bó của triều đình,hắn không có được một lần vui vẻ như mấy hôm nay. Giữ nàng lại cũng tốt.
-Mọi việc đã được thỏa hiệp,ta về ngủ đây!
-Ngủ? Chẳng phải ngươi mới ngủ dậy sao?
-Đó là khi ta đang ngủ thì Vân Đình vào thông báo đồ sính lễ đã được đưa tới cho nên ta vội vàng ba chân bốn cẳng bay đến xem rồi bất ngờ gặp ngươi. Bây giờ ta xem xong rồi thì về ngủ tiếp!
-………
Việc thương lượng lúc nãy là nhất thời nghĩ ra,không biết Thượng Quan Tán Lý có nghĩ ta bày mưu tính kế với hắn không nhỉ? Mặc kệ,dù sao mọi việc đã được giải quyết thuận lợi,an tâm lo chuẩn bị làm cô dâu thôi.