Xuyên Qua Thời Không Tìm Tình Lang


Gần như là cùng lúc, Lạc Uy nơi này chợt loé thì bên kia Linh Hương tung người một cái, động tác có thể sánh ngang tuyển thủ bóng chày Olympic, tư thế muốn bao nhiêu hoàn mỹ có bấy nhiêu hoàn mỹ, vậy mà chẳng những rơi vào khoảng không, còn bị ba ám khí Chi Hoa Mai bắn trúng.
"A!"
"Phịch" một tiếng, Linh Hương cả người ngã sấp xuống đất.
"Tiểu Hương? !"
Lạc Uy muốn xông qua, nhưng người áo đen đã cầm đao từ phía trước tấn công tới, mỗi một đao đều là nhát trí mạng, làm hắn không thể không chuyên tâm đối phó với địch.
Giang Vân cũng tiến lên giúp một tay ứng phó, đột nhiên hơn mười tên áo đen xuất hiện ở khắp nơi.
Có điều, Lạc Thiên Bảo cũng không phải là hư danh. Trong Bảo, nam nam nữ nữ cũng sẽ biết chút quyền cước, cho tới Lạc gia quân do Lạc Uy huấn luyện càng thêm khó lường.
Rất nhanh, xuất hiện một cuộc đánh nhau kịch liệt, Linh Hương nằm sấp xuống đất, động cũng không dám động, chỉ sợ vừa động, chúng Võ Lâm Cao Thủ đang đánh nhau ở phía trên nàng sẽ dẫm lên nàng, huống chi nàng cũng không nhìn được tình hình thực tế, bởi vì cái mông của nàng rất đau.
Quay đầu vừa nhìn, nước mắt của nàng trực tiếp lăn xuống. Chẳng trách được, nếu như cái mông của ngươi cắm ba ám khí Chi Hoa Mai, nếu không đau mới có quỷ.
Bày ra đôi mắt to đẫm lệ, nàng không ngừng tìm kiếm nam nhân yêu dấu của mình.
"Lạc Uy. . . . . . Ngươi đang ở đâu?" Nàng kêu gào hết sức đáng thương.
"Ta ở chỗ này!"
Lạc Uy muốn phóng tới bên cạnh người yêu, tiếc rằng đối thủ của hắn, mỗi một chiêu đều rất ác liệt, ép hắn đứng yên tại chỗ, không thể nào đến gần nàng.
"Đáng chết!" Hắn quyết định ở trong ba chiêu kết thúc trận chiến.
Lạc Uy lòng như lửa đốt, vậy mà công phu đối phương cũng không kém, cư nhiên có thể tiếp hơn mười chiêu của hắn, mà trên đời có thể tiếp được nhiều chiêu của hắn như thế, trừ Giang Vân, còn lại chỉ có. . . . . .
"Lạc Uy! Nhanh lên một chút, cứu cứu ta. . . . . ." Linh Hương phát ra kêu cứu khẩn cấp. Trời ạ! Cái mông máu chảy không ngừng!
"Tiểu Hương, đừng sợ! Ta ở chỗ này." Vì cứu người yêu, Lạc Uy quyết định xuất tuyệt chiêu, "Hoán Thiên!"
Một tiếng "Hoán Thiên", thoáng chốc Thần Kiếm cổ xưa trong tay hắn lóe ra một đạo ánh sáng màu trắng, sau một cái chớp mắt, đạo kiếm khí đó hóa thành Bạch Long khí thế vạn quân xông về đối phương.
"Đáng chết!" Người áo đen khẽ nguyền rủa, vội vàng dùng chiêu Kim Nguyệt Tráo, tại xung quanh người hắn hình thành một vùng màu vàng sáng chói.
"Phanh" một tiếng vang lớn nổ ra, chỉ thấy người áo đen liên tục bị đẩy lui vài bước.
"Ngươi. . . . . ." Lạc Uy nhìn chằm chằm người áo đen với vẻ mặt lạnh như tiền.
"Ly Thiên Cừu, ngươi tới làm loạn sao?" Giang Vân thở phì phò nói.

Dùng một chiêu này giống như đại biểu tên, công phu độc nhất, mọi người liếc mắt liền nhìn ra người tới là Vô Tình công tử Ly Thiên Cừu.
Chỉ thấy người áo đen cởi mặt nạ ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, dù là ai hắn cũng không nhìn, chỉ nhìn chăm chú vào Giang Vân.
"Tình yêu của ta, nhiều năm không thấy, ngươi vẫn một thứ ánh sáng tươi đẹp động lòng người."
"Thả chó, rắm thúi!" Giang Vân không một chút tiếp nhận tình cảm.
"Ly Thiên Cừu, ngươi muốn làm cái quái gì?" Lạc Uy hỏi.
"Tìm ngươi quyết đấu!"
"Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chết hy vọng, ngươi biết rõ ràng là ngươi vĩnh viễn đánh không lại lão đại!" Giang Vân khinh thường nói.
"Vân, ta phải giết người nam nhân này, nếu không ta vĩnh viễn không chiếm được ngươi." Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, hoàn toàn không có bị Giang Vân chê cười mà ảnh hưởng.
"Cái gì? !" Trên mặt Giang Vân xuất hiện vẻ xấu hổ.
Ôi chao! Anh hùng cứu mỹ. . . . . . À! Không, chẳng lẽ là cướp mỹ? ! Linh Hương nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn một màn này, nhưng mà bởi vì cái mông quá đau, nàng vội vã đưa tay nhỏ bé yếu ớt vẫy Lạc Uy.
"Cứu mạng!" Muốn ôn chuyện thì hôm khác đi! Đừng chọn lúc này chứ?
"Tiểu Hương!" Lạc Uy lập tức xông đến bên cạnh người yêu, ôm cổ nàng: "Nàng không sao chứ?"
"Ta. . . . . . Cái mông thật đau. . . . . ."
"Không sợ, không sợ! Ta lập tức đi tìm đại phu. . . . . ."
"Vô dụng thôi"
Những lời này của Ly Thiên Cừu, làm cho sắc mặt của mọi người ở hiện trường trắng bệch.
"Ngươi hạ dược?"
Vũ khí của Ly Thiên Cừu trong võ lâm người ta gọi là ám khí đứng đầu, nhưng không phải sợ ám khí của hắn vừa chuẩn lại lợi hại, mà là hắn thích bôi độc gì đó rất kỳ quái lên trên ám khí, khiến cho người trúng chiêu khổ không thể tả.
"Ly Thiên Cừu, mau đưa thuốc giải ra!" Giang Vân chìa tay về phía hắn, trên gương mặt xinh đẹp đầy giá lạnh, lại không hề giảm đi vẻ đẹp mê người của hắn.
"Ngươi mở miệng, ta sẽ cho ngươi mặt mũi, qua đây lấy đi!"
Giang Vân vừa nhấc chân, thì bị Linh Hương gọi lại.
"Không cần qua! Hắn sẽ không cho ngươi thuốc giải ." Linh Hương vội nói, cử động một cái, thì cái mông liền đau nhức kịch liệt.

"Đúng! Người này rất giảo hoạt. . . . . ." Lạc Uy cũng không yên tâm nói.
"Không cần cũng được" Ly Thiên Cừu cầm bình trắng trong tay nhét lại vào trong ngực: "Có điều, độc này là ta làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, nếu như không nhanh giải, chỉ sợ cũng qua không nổi tối hôm nay.”
"Lấy ra!"
Khi hắn đang hết sức lảm nhảm, Giang Vân một bước nhanh vọt tới trước mặt hắn, đưa tay hướng tới hắn đòi thuốc giải.
Vậy mà ngay trong nháy mắt này, đối phương đưa tay hướng Giang Vân điểm một cái, sau đó nàng lập tức mất đi tri giác, xụi lơ trog lồng ngực hắn.
"Ngươi. . . . . ."
"Lạc Uy, ta muốn nàng, cho nên ngươi đừng uổng phí tâm cơ đuổi theo nàng." Ly Thiên Cừu nói vừa xong, thân thể dịch chuyển, nhanh chóng biến mất ở nóc nhà, biến mất ở trước mắt mọi người.
Những tên áo đen khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Ghê tởm!"
Lạc Uy muốn đuổi theo, thì bị Linh Hương nắm lại, hắn cúi đầu nhìn, liền thấy mặt của nàng thật là đỏ, rất đỏ đấy, chắc là do khóc sướt mướt, thật đáng thương ——
"Cái mông người ta thật là đau đó!" hức. . . . . .
Lạc Uy im lặng đứng ở bên giường, mặt không cảm xúc nhìn kỹ đại phu cẩn thận giúp Linh Hương kiểm tra, bao gồm cái mông của nàng.
Linh Hương vẫn nằm lỳ ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong chăn, ngay cả ngẩng cũng không ngẩng, chỉ thỉnh thoảng sẽ bởi vì đau đớn mà hừ nhẹ vài tiếng.
"Được rồi, không sao, nhớ rõ là phải bôi thuốc bột này đúng giờ, còn nữa, đừng để vết thương bị ướt, cũng nên nhớ, không cần ăn thuốc giải độc gì đó, còn có. . . . . ."
"Nàng trúng độc!"
"Cái gì?"
"Thế, trên ám khí kia không phải có độc sao?"
"Phải . . . . . Là có!" Lão đại phu chần chờ một lúc, mới quyết định đem cái loại này xếp loại thành trúng độc.
"Cái này. . . . . ." Lão đại phu từ trong hòm thuốc cũ lấy ra một bình thuốc màu xanh: "Bên trong là đồ tốt không đấy, ngươi cũng không nên lãng phí."
"Cho ta ăn?" Lạc Uy nghi ngờ hỏi.

"Đúng! Chờ một chút nữa ngươi sẽ phải cần. Đúng rồi, ngươi ăn no chưa?" Lão đại phu đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Linh Hương cũng sắp khó giữ được tánh mạng rồi, hắn đâu còn có tâm tư ăn cơm."Đại phu, ngươi đừng nói giỡn, nếu như nàng không sống được, vậy ta. . . . . ."
"Ta không sợ nàng không sống được, chỉ sợ ngươi nhịn không được. Tốt lắm, nhớ ăn."
"Vậy nàng? Độc của nàng. . . . . ."
"Yên tâm! Ta chính là lão đại phu đã nhìn qua ba đời Lạc gia rồi, có chuyện thì có chuyện, nếu như ta nói không có việc gì, vậy tuyệt đối không có việc gì."
Thu dọn cái hòm thuốc, lão đại phu cười tít mắt, bỏ đi đi ra ngoài, nghĩ thầm qua tối nay, có lẽ mười tháng sau, hắn có cơ hội trở thành đại phu bốn đời Lạc gia. Như vậy không tồi, có thể thừa cơ kiếm một chút bạc, ha ha!
Lạc Uy thật sự không yên lòng, chuẩn bị sai người đi tìm đại phu khác tới chẩn đoán bệnh. Lão đại phu này nhất định là lão hồ đồ rồi, rõ ràng trúng độc, hơn nữa. . . . . .
"Uy. . . . . ."
"Ta ở đây, ta ở đây!" Nghe người yêu gọi, Lạc Uy vội vàng đưa tay cầm tay nhỏ bé của nàng, mới vừa đụng, trong lòng giật mình.
Thật là nóng!
"Tiểu Hương, da thịt của nàng thật là nóng, có sốt không?"
Linh Hương chậm rãi xoay đầu lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, rất đỏ, thẹn thùng mỉm cười, xem ra mộng tình vô hạn, làm cho người mơ mộng viễn vông.
"Nàng. . . . . ." Hắn ngây ngẩn cả người. Trời ạ! Hắn có nhìn lầm không? Nàng lại hướng tới hắn mà liếm môi, một bộ dáng rất lẳng lơ. . . . . .
"Uy. . . . . . Tới đây. . . . . ."
"Nàng cảm thấy thế nào?" Hai tay hắn nắm vai của nàng, dùng sức lắc lắc, "Đừng dọa ta, nàng là Kim Linh Hương đúng không?"
Tay nho nhỏ lại trắng noãn tay vòng sau gáy hắn, nàng giống như là một con mèo nhỏ vừa đói khát vừa khêu gợi, há miệng cắn lên vành tai của hắn, gặm nhẹ, giống như coi hắn là điểm tâm mà cắn.
Đối mặt với động tác nhiệt tình của người yêu như vậy, hắn sẽ không có gì việc gì phải bài xích, chỉ là trong quá khứ, muốn hôn thì phải cùng nàng lăn qua lăn lại một phen mới có thể âu yếm, hôm nay. . . . . .
"Nàng rất lạ đó. . . . . . Không, ta không yên lòng, ta đi tìm đại phu, ta. . . . . ."
(Ni: --- ta đổi xưng hô nhé---)
"Ta không muốn đại phu, người ta hiện tại chỉ cần chàng." Giọng khàn khàn lại tràn đầy nũng nịu vang vọng bên tai, đồng thời một bàn tay nhỏ cũng không an phận chậm rãi đi xuống. . . . . . Nắm chặt!
Đáng chết! Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, dục vọng vốn đã bị nàng khiêu khích, lại còn bị nàng nắm như vậy, lập tức dâng cao dựng thẳng.
Hắn hận không thể đẩy nàng ngã ngay lập tức, nhưng hiện tại nàng đang trúng độc. . . . . . Đợi đã nào...! Lạc Uy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên hồng hồng, giống như màu hoa đào mùa xuân, môi nhỏ kiều diễm hồng phấn ướt át, khiến người ta thật muốn cắn 1 cái. . . . . .
Thoáng chốc hắn đã biết nàng trúng loại nào độc rồi, là mị độc!
Đáng chết, Tên Ly Thiên Cừu dám dùng thủ đoạn hạ lưu như thế, cũng không rõ hắn dùng khoảng bao nhiêu, nếu dùng quá nhiều, thì sẽ có người chết đấy!
Trong khi hắn đang suy nghĩ, thì tiểu nữ nhân trước mặt đã bắt đầu cởi quần áo rồi.
"Nóng quá. . . . . . Chàng không cảm thấy sao?" Nàng hỏi hắn.

"Không biết." Hắn lẳng lặng trả lời, nhìn chòng chọc vào nàng.
Bị ảnh hưởng của xuân dược, ý thức từ từ mơ hồ, nhìn thấy tình nhân tuấn mỹ trước mặt, xuân ý trong lòng nhộn nhạo lên, tình dục ẩn sâu trong người thiếu nữ không thể kiềm chế được. Nàng muốn hắn, rất rất muốn!
"Này, chàng qua đây." Nàng nhỏ giọng kêu lên
Hắn ngoan ngoãn đến gần nàng, trong nháy mắt một đôi môi mềm mại đã ập đến chạm vào bờ môi của hắn, hai tay nàng kéo mạnh quần áo hắn ra, vuốt ve lồng ngực bền chắc của hắn.
Cái lưỡi nhỏ hồng tựa như con rắn nhỏ linh hoạt uốn lượn nhẹ nhàng trên từng tấc da thịt của hắn.
"Ưm . . . . ." Đầu lưỡi của nàng chọc vào hắn khiến hắn vô thức phát ra tiếng thở dốc hưng phấn.
Hắn nằm ở trên giường lớn, để mặc cho nàng thỏa thích chơi đùa trên người hắn, hưởng thụ cảm giác ươn ướt, mềm mại từ đầu lưỡi của nàng.
Chiếc lưỡi nhỏ hồng không ngừng trượt dọc trên người của hắn, bàn tay trắnh mịn liên tục vuốt ve thân thể cường tráng của hắn, khi nàng chậm rãi liếm xuống dưới làm cho hắn rít một hơi thật lớn.
"Tiểu Hương, không lẽ nàng muốn. . . . . . Đáng chết!" Hắn nhịn không được mà thầm nguyền rủa, tiểu nữ nhân, tiểu yêu tinh này thật lớn mật, dám khơi dậy dục vọng của hắn, sau đó hắn rít một hơi thật sâu. . . . . .
Chết tiệt! Nàng từ đâu mà biết được chiêu này? Đây là kỹ thuật đặc biệt chỉ có kỹ nữ mới biết, nàng lại có thể biết được! Lạc Uy khẽ trách trong lòng.
Chỉ là. . . . . . Cái lưỡi phấn hồng này khẽ liếm trên tiểu huynh đệ của hắn, tay nhỏ bé sờ loạn, tựa như tia điện nhanh chóng đánh thẳng vào toàn thân hắn.
Cái miệng hồng nộn ngượng ngùng liếm lên côn gậy của hắn, mặc dù do mị thuốc khiến nàng lớn mật như thế, nhưng nàng cũng hiểu mình rất muốn hắn.
Nhưng dù sao nàng cũng chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên chỉ biết lên xuống khuấy động, bởi vì lúc còn nhỏ từng cùng với hai người bạn học nữ len lén xem phim cấp 3.
Phim cấp 3 tuy không có lộ liễu rõ ràng, chỉ toàn động tác của nữ chính, nhưng cũng đã lưu lại trong trí nhớ của nàng . . . . . . Không, phải là in cực kỳ sâu đậm, ảnh hưởng rất lớn! Cộng thêm lúc ở đại học nghe các bạn đồng học trao đổi kĩ thuật mình tâm đắc nhất với nhau, có thể nói là lý luận của nàng tràn đầy nhưng không hề có kinh nghiệm thực chiến.
Vào giờ phút này, lửa dục chi phối nàng, khiến cho nàng càng khuấy động nhanh hơn, giống như pít-tông trong động cơ, làm hắn thở dốc không ngừng.
Không biết lên xuống như vậy bao lâu, miệng của nàng rất đau, thế là đổi sang dùng đầu lưỡi, giống như mèo con, thè cái lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm dương vật của hắn.
Giống như động tác mút kem vậy nhưng vẫn có khác biệt rất lớn, nếu như chỉ là que kem, thì càng liếm càng tan chảy, nhưng hắn thì khác, cái cây gậy kia, nàng càng liếm càng lớn, giống như dã thú thức tỉnh, trở nên mạnh hơn mà có lực.
Nàng có chút bị giật mình, bởi vì cự thú trước mắt giống như tùy thời sẽ bởi vì sưng to lên mà nổ tung, hơn nữa, không nghĩ tới nam nhân lại có thể bởi vì hưng phấn lên mà biến hóa ghê như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi!
"Ngon. . . . . . Ăn thật ngon đó. . . . . ." Nàng đem tiểu huynh đệ của hắn trở thành sĩ lâm Đại Hương Tràng, cơ hồ đói khát đến há mồm khẽ cắn, làm hắn lập tức kêu gào bi thống.
"A!"
"Ta muốn ăn. . . . . . Ta muốn. . . . . ."
"Này không thể ăn!" Hắn đau đến đỏ bừng cả mặt.
"Ta muốn. . . . . . Ta. . . . . . Ô. . . . . . Này, người ta thật khó chịu. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . ."
Hỏa nhiệt trong cơ thể nàng rực cháy mãnh liệt, nàng vặn vẹo khó chịu vô cùng, không biết làm sao dập tắt nó.
Lạc Uy sợ nhất là nước mắt của nàng."Được! Ta lập tức giúp nàng giải độc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận