“Tiểu Hoà? Đại Ngưu?”
“Cha?”
Tô Hoà cùng Tô Đại Ngưu dẫn đầu đi xuống, ở ngay dưới chân núi liền nghe được âm thanh của phụ thân.
Tô Nhị Đống hơi chạy tới, nhìn thấy rõ ràng đồ vật để trên bè gỗ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc sau đó rất kích động.
“Nhiều lợn rừng như vậy? Thật tốt quá!”
Ông kích động vỗ vỗ đùi.
“Đúng vậy! Tiểu Hoà nói có thể giữ lại hai con lợn rừng để chúng ta ăn, nhiều thịt như thế cũng đủ để chúng ta ăn mấy ngày!”
Tô Đại Ngưu cười đáp lại, hắn ta đã lâu chưa được ăn thịt.
Tô Nhị Đống nghe thấy rất bắt dĩ, nghiêm túc nói: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Những thứ này đương nhiên phải mang đi bán hết!”
“Cha, tiểu Hoà nói muốn đến Đàm Châu phải mất một ngày, chúng ta phải bồi dưỡng cơ thể cho tốt mới có thể mang thịt đi bán được chứ.
”
Tô Nhị Đống sao lại không rõ ý của nhi tử, cười.
“Các người không biết chuyện rồi, hai con lợn rừng lúc nãy khi vừa mang xuống chân núi liền gặp được một hộ quý nhân, bọn họ trùng hợp dựng trại gần chỗ của chúng ta.
”
“Ha ha, tộc trưởng đã bán lợn rừng đi, còn đổi được rất nhiều lương thực với hộ phú quý đó!”
“Quý nhân?”
Tô Hoà có chút khó hiểu, khu rừng hoang vắng này lấy đâu ra quý nhân?
Tô Nhị Đống cũng không biết suy nghĩ của nữ nhi, kích động mà nói: “Đúng vậy! Lão quý nhân kia ra tay hào phóng, không nói hai lời mua cả hai con!”
“Nhị Đống! Chúng ta cũng không thể chỉ bán cho một người nọ chứ? Ở đây chúng ta vẫn còn tận tám con lợn rừng!”
Tô Diệu cũng rất cao hứng, nhanh như vậy đã có người tìm đến mua, nếu mang đi bán chưa chắc có khả năng bán một lúc được cả mười con lợn rừng.
Nghe vậy, Tô Hoà cũng nhìn về phía Tô Nhị Đống.
“Ha ha, các ngươi thật không biết a! Chúng ta hôm nay đã gặp được đại vận rồi!”
Tô Tề phía sau cười hề hề đáp lại.
Tô Hoà kéo bè gỗ đi phía trước bèn dừng lại, “Tề thúc, chuyện là thế nào?”
Tô Diệu nhìn những thôn dân phía sau đã đuổi kịp tới, liền hô: “Quay về trước, trên đường vừa đi vừa nói sau.
”
Chuyện làTô Nhị Đống cùng mấy tráng hán khiêng hai con lợn rừng lớn xuống núi, vừa lúc gặp được đại nhi tử của Thạch đồ tể, Thạch Đại Trụ, phụ trách bảo đảm an toàn khu vực xung quanh cho thôn dân.
Hắn nói rằng khu phụ cận có một hộ quý nhân mới tới, rất nhiều người, đang đóng trại cách bọn họ không xa.
Tô Nhị Đống vừa nghe, lập tức không ngớt lời khen ngợi.
Ông vốn còn đang phát sầu, lợn rừng phải ngày mai nữa mới có thể mang vào huyện thành bán, lãng phí không ít thời gian, không ngờ người mua lại tự mình tìm tới!
Vì thế bọn họ vui sướng đi nhanh trở về, thôn dân cùng nhau bàn bạc, thước tiên để Tô Đại Phú dẫn bọn họ đi thương lượng, mang hai con lợn rừng bán đi.
Vừa làm xong chuyện buôn bán, liền thấy liên tiếp thêm hai đội người ngựa đi đến, còn đều là thiên kim phú quý trong thành.
Vị thiên kim đến cuối cùng có chút ương ngạnh, phân phó hộ vệ đuổi hết đám thôn dân đi, muốn chiếm địa bàn của bọn họ.
Đám thôn dân nhìn đao kiếm trong tay hộ vệ không dám phản kháng định yên lặng rời đi, không nghĩ quý nhân vừa mua lợn rừng của bọn họ lại đứng ra ngăn cản.
Tô Tề tiếp tục bổ sung, “Ta cảm thấy hai vị thiên kim này có lẽ là lén trốn tới đây, mục đích chính là đi theo vị công tử quý nhân kia.
”