“A? Không, không có gì.
”
Lục Quế Hoa lấy lại tinh thần, vui mừng mà nhìn khuê nữ.
“Chỉ là không nghĩ tiểu Hoà lại có được kỳ ngộ như vậy, được tiên nhân chỉ đường dẫn lối.
Tiểu Hoà đã trưởng thành, còn biết suy nghĩ giúp tộc nhân tìm cách sống sót.
”
Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ lúc trước đạo trưởng nói nữ nhi sẽ gặp đại kỳ ngộ, là chuyện này sao?
Tô Hoà nhìn mẫu thân lấy lại bộ dáng tự hào, trong lòng không được tự nhiên.
Ở hiện đại, ngoại trừ lão viện trưởng và sư phụ nữ đặc công ra, nàng không có thói quen cùng người khác thân cận.
Nếu không phải nguyên chủ có ký ức đời trước, xác định tương lai muốn vào núi ẩn cư tránh né loạn thế, bằng không nàng cũng không có tâm tư mang nhiều người như vậy đi chạy nạn.
Buổi tối, Tô Hoà lại lừa thêm phụ thân một lần nữa.
“Nữ nhi, con thật sự mơ thấy tiên nhân?”
Sức mạnh của nữ nhi Tô Nhị Đống đã chứng kiến qua, nhưng mơ thấy tiên nhân nghe rất kỳ lạ, có chút không đáng tin.
Tô Hoà nghiêm trang nói lời lừa gạt: “Đương nhiên! Nếu không vì sao đột nhiên con lại yêu cầu đến Lĩnh Nam? Còn không phải được tiên nhân chỉ đường cho sao?”
Tô Nhị Đống bán tín bán nghi, “Là như vậy à.
”
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hô, “Đạo trưởng kia xem thật chuẩn, nữ nhi của ta thật sự gặp được đại kỳ ngộ!”
Tô Hoà ngẩn ra, chuyện được đạo trưởng phán nàng có chút ấn tượng, chính là một thần côn vào nhà vợ chồng Tô Nhị Đống xin nước uống, nhìn thấy nguyên chủ bèn tính cho một quẻ miễn phí.
Lúc ấy đạo trưởng vui vẻ nhìn nguyên chủ, lại luôn miệng nói thiên cơ không thể tiết lộ, sau đó ném thêm một câu về sau tất có đại kỳ ngộ xong liền tiêu sái rời đi.
Tô Hoà làm như thật gật đầu, tiếp tục lừa dối, “Cho nên cha, người nhất định phải tin tưởng nữ nhi có thể mang tộc nhân đến địa phương an toàn, đừng bị lời nói người khác đả động, bằng không con sẽ rất khổ sở.
”
“Một nhà năm người chúng ta ở đâu cũng sinh sống được, nhưng một nhà chúng ta cũng không thể cứ ở trong núi không tiếp xúc với ai? Đại ca còn phải cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường nữa.
”
Tô Đại Ngưu đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn muội muội, đây là lời có thể nói thẳng ra sao?
Cũng không cảm thấy xấu hổ!
Tô Nhị Đống nhíu mày, biểu tình thập phần nghiêm túc.
“Chỉ là, khuê nữ à, chúng ta trốn vào núi sâu, về sau Văn Xa không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao?”
Lục Quế Hoa là nữ nhân truyền thống, đặc biệt quan tâm về hôn sự các con, nhất là nữ nhi đã định hôn.
Tô Nhị Đống nghe được, mày nhăn càng chặt, “Đúng vậy! Con còn đưa tín vật cho Tô Trân Nhi, đây không phải….
”
“Cha!” Tô Hoà đánh gãy mấy lời nói sầu lo của phụ thân.
Nghiêm trang nói hươu nói vượn.
“Không dám giấu giếm mọi người nữa, trong lúc vô tình con phát hiện thân thế Văn Xa ca ca không đơn giản, lúc trước hắn muốn sinh hoạt lâu dài ở Tô gia thôn mới đồng ý lấy ta làm vợ.
”
Hai phu thê và Tô Đại Ngưu nghe xong choáng váng, con rể/ muội phu tại sao đột nhiên thân phận lại không đơn giản?
“Con nói đùa? Cho dù thân phận hắn không đơn giản thì các ngươi cũng đã đính hôn, hắn còn có thể không nhận?”
Lục Quế Hoa nói làm Tô Hoà cạn lời, nữ nhân cổ đại này thật đơn thuần đến mức ngu xuẩn!
“Nương! Người nghĩ thử xem, một nữ nhân thôn quê như ta gả đến nhà cao cửa rộng sẽ có quả ngọt để ăn sao? Việc xấu xa của người quyền quý, không phải thứ chúng ta có thể tưởng được.
”
“Hơn nữa, Văn Xa cũng không phải tên thật của hắn, đến tên thật cũng không dám nói, người cảm thấy hắn sẽ đối xử tốt với nữ nhi?”
Tô Nhị Đống kiến thức nhiều hơn một chút, vừa nghe liền biết khuê nữ nói đúng.
Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khuê nữ nói rất đúng, người con rể này không thể nhận!”
Thấy thê tử còn muốn nói, ông hận sắt không thành thép trừng bà một cái.
Buổi tối, Tô Đại Phú triệu tập thôn dân nói chuyện muốn đi vào rừng săn bắt, trừ bỏ Lâm thị, hai nhà Chu, Dương gia không ủng hộ, còn lại nam nhi Tô gia kích động xoa tay hầm hè.
Đi săn đó! Nam nhân nào không muốn thể hiện tài năng!
Tô Hoà dứt khoát đề nghị mấy người trai tráng tộc nhân Tô gia ở lại trông giữ lương thực, gia tộc “lưu đày” nam đinh từ mười hai tuổi trở lên cùng hơn phân nửa phụ nữ lên núi.