Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng đội ngũ đã thu thập đồ đạc chuẩn bị lên núi.
Hiện tại đã là tháng chín, trung tuần mùa thu, thời tiết tuy đã vào cuối thu nhưng Tô Hoà tin tưởng trên núi vẫn còn rất nhiều bảo bối có thể thu hoạch.
Bởi vì mọi người đều bị lưu đày, cho nên công cụ trong tay cũng không nhiều lắm.
Tô Hoà đang cầm thanh khảm đao Chu gia đưa cho, cùng với cây gậy gỗ tự làm.
Tô Đại Ngưu cũng giống vậy, hai huynh muội đi đầu dẫn đội, phụ thân Tô Nhị Đống đi cuối cùng.
Vì chuyện sắp xếp đội hình này, Tô Nhị Đống lải nhải hồi lâu.
Ông cảm thấy, nữ nhi của ông phải được bảo hộ ở giữa đoàn, nên đi theo nhóm nữ nhân đào rau dại hái quả.
Nhưng Tô Hoà lại nói mình sức lớn, còn được tiên nhân chỉ đạo, đi phía trước mới có thể đảm bảo an toàn cho mọi người.
Nói xong còn làm mặt quỷ với ông, lão phụ thân tức khắc nghẹn lời.
Người khác có thể không rõ sức lực của nữ nhi nhà mình, nhưng ông biết.
Nguyên chủ lúc tám tuổi quấn lấy đòi phụ thân đưa lên núi chơi, kết quả không cẩn thận gặp phải lợn rừng.
Phụ thân hoảng hốt vội đặt nguyên chủ lên cây cao.
Nguyên chủ rất linh hoạt, dưới sự trợ giúp phụ thân nhanh chóng trèo lên, mới vừa ngồi yên ổn liền nhấc bổng phụ thân lên theo.
Đúng vậy, nguyên chủ tám tuổi một tay nhấc nổi phụ thân lên.
Lúc phụ thân Tô Nhị Đống chưa kịp hồi thần, tiểu nguyên chủ lại đoạt lấy khảm đao trong tay phụ thân ném về phía lợn rừng.
Nói cũng trùng hợp, khảm đao vừa lúc ghim vào giữa đầu khiến lợn rừng thẳng tắp ngã xuống.
Việc này trở thành bí mật của hai cha con bọn họ.
Vừa lên núi không bao lâu, liền phát hiện ra mấy cây Ma Dụ.
Tô Hoà kêu vài người dừng lại đào rễ cây Ma Dụ, lại đi sâu vào, trên đường bắt được mấy con thỏ và gà rừng, còn tìm được mấy ổ trứng gà và trứng chim.
Dọc theo đường đi, thôn dân bị kiến thức của Tô Hoà trấn áp, bội phục sát đất.
Một viên đá hạ gục một con mồi, vừa đi lên đã bắt được.
Mọi người hâm mộ không thôi, mấy thiếu niên thiếu chút bái nàng làm vi sư, đặc biệt là Tô Chiêu, con thứ ba của ngũ thúc.
Tô Hoà biết tiểu đường thúc này, bởi vì học hành rất giỏi, là con nhà người ta trong miệng thôn dân.
Tình hình hiện tại, hắn biết rõ tộc nhân vì bị phụ thân liên luỵ mà rơi vào kết cục này, cho nên làm trưởng tử ngũ phòng, hắn luôn khiêm tốn lễ độ đối đãi với tộc nhân, nhưng hắn rõ ràng mới mười ba tuổi.
Nghe thấy mọi người muốn lên núi, Tô Đại Phú vốn không muốn để nhi tử của đệ đệ đi, nhưng chính hắn lại kiên trì, giờ vừa nhìn thấy thân thủ của Tô Hoà rất là hâm mộ.
Không nói hắn là một thư sinh văn nhân còn tràn đầy hâm mộ, người trong thôn cũng là như vậy.
Không có thần binh lợi khí gì, chỉ với một viên đá đã đánh gục gà rừng, thỏ rừng đang chạy trốn, đặt trong mắt nông dân quanh năm chỉ biết làm ruộng thì trông vô cùng lợi hại.
Lúc sau, bọn họ phát hiện thêm một mảnh lớn toàn cây Ma Dụ.
Thôn dân không biết những thứ này, nghe Tô Hoà nói thứ này sau khi chế biến có thể ăn, nàng may mắn từng nhìn thấy trong sách.
Tô Hoà nhìn xung quanh có rất nhiều cây Ma Dụ, hơn nữa công cụ trong tay không tiện, nếu để lại vài người đào có khi mất một ngày mới xong, vì thế liền gọi con trai tộc trưởng là Tô Diệu dẫn phần lớn người ở lại đào, còn lại mấy tráng hán và thiếu niên theo nàng đi săn.
Kết quả đi chưa được bao xa, liền nghe được động tĩnh.
“Lên cây!”
Tô Hoà vừa nghe thanh âm liền biết là lợn rừng đang đến đây, vội vàng gọi người dân lên cây.
“Tiểu Hoà! Muội còn làm gì? Mau lên cây!”
Tối hôm qua Tô Hoà đã nói rõ ràng cùng thôn dân, tất cả phải nghe theo nàng chỉ huy, cho nên thôn dân vừa nghe nàng lên tiếng, không nói hai lời liền làm theo.
Tô Đại Ngưu vừa mới chuẩn bị leo lên, lại phát hiện Tô Hoà cầm khảm đao đứng tại chỗ tư thế sẵn sàng, gấp đến nỗi hắn đi lên kéo người.